Chương 119:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haeun đến phòng trực của bảo vệ ở khu nhà Lisa, sau đó đi vào phòng giám sát, tìm đoạn ghi hình Minyoung bị người khác bắt nạt, rồi lưu vào trong điện thoại. Đã lấy được thứ mình cần, nhưng lúc xem thấy Minyoung ngất xỉu, lòng cũng thắt theo, quan tâm đến tình trạng của Minyoung thế nên tiếp tục xem tiếp, xem hết các góc camera ở trong khu dân cư theo dõi hướng đi của ba ông cháu.

Chỉ xem qua mấy cái ghi hình đều có thể cảm nhận được tình hình lúc đó rất vội vàng. Haeun nhìn hình ảnh trên màn hình, còn cho rằng sếp hù dọa cậu bé kia với phụ huynh của cậu bé, cũng còn quá hiền rồi.

Ngay lúc định nhắn tin cho sếp hỏi thăm tình trạng của Minyoung, lại thấy hình ảnh ba ông cháu đứng ở cửa khu dân cư sốt ruột chờ xe cấp cứu, Haeun vừa gõ chữ vừa liếc mắt nhìn màn hình mấy lần.

Camera giám sát được lắp đặt ở vị trí tương đối cao, ngoài người đi bộ và các phương tiện ra vào khu dân cư, còn có ghi hình vành đai xanh bên hông khu dân cư.

Haeun ban đầu không chú ý đến cái bóng ở phía dưới bên phải màn hình, sau mấy lần liếc mắt nhìn, thì thấy cái bóng kia có chút bất thường, sau khi gửi tin nhắn xong thì nhìn kỹ lại thì phát hiện có một cái bóng đứng bất động, từ xa nhìn đám người Jieun.

Người kia quay lưng về phía màn hình, chỉ lộ ra một nửa cơ thể.

Con số bị đánh ở góc dưới cho thấy hai phút đã trôi qua, người đàn ông cuối cùng có động tĩnh.

Chỉ thấy người đàn ông tiến về phía trước vài bước, cả người xuất hiện trên màn hình, mặc một chiếc áo khoác quân đội màu đen cũ nát, nửa xách nửa kéo một chiếc bao tải màu trắng, trông như một kẻ vô gia cư đi nhặt rác.

Đám người Jieun vẫn đợi xe, dường như không để ý đến người này, mà lúc người vô gia cư khom lưng nhặt chai nhựa, vẫn giữ khoảng cách từ đầu đến cuối.

Điện thoại reo lên, Haeun nhận được câu trả lời từ sếp lớn —- [Không sao rồi.]

Chỉ ba chữ đã khiến cô hoàn toàn thả lỏng, nhìn màn hình lần nữa, người nhặt rác cúi đầu bỏ đi.

Có chút quái lạ nhưng mà trông mọi thứ vẫn như bình thường.

Nhìn thấy xe cấp cứu đến, đám người lên xe, Haeun tắt ghi hình.

Tóm lại, Minyoung không có việc gì là tốt rồi.

Sau khi rời bệnh viện, Lisa đi đón ba mẹ, trên đường về nhà mỗi người một tâm sự, mấy người lớn không ai nói chuyện, đến cả người nói nhiều như Jieun cũng im lặng ghé vào cửa sổ xe nhìn khung cảnh bên ngoài.

Đến nhà, Lisa bảo ba mẹ đi tắm rửa trước, cô nhường chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, trải ga trải giường và chăn bông sạch sẽ. Sau đó đi vào phòng làm việc dọn dẹp sofa giường, không quên đặt con búp bê Peppa Pig yêu thích của Jieun bên cạnh gối.

Jieun ngồi xổm ở cửa, nhìn mẹ bận rộn, trên tay cầm chiếc đồng hồ điện thoại của trẻ em chỉ có thể liên lạc với Minyoung.

Nhớ tới hôm nay Minyoung ra ngoài không có đeo đồng hồ, Lisa biết chờ mong của Jieun sẽ thất bại, nhưng cũng không nỡ đi vạch trần, dọn dẹp xong, đi đến bên cạnh con gái, xoa đầu cô nhóc.

Jieun ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trong mắt tựa hồ có trăm ngàn câu hỏi tại sao: "Mẹ ơi, Minyoung sẽ ổn phải không mẹ?"

"Đúng rồi." Lisa lập tức gật đầu, không cho mình thời gian do dự.

"Nhưng Minyoung lại chảy máu còn ngất xỉu."

Hôm nay Jieun sợ hãi, lúc ở bệnh viện thấy Minyoung đã tỉnh, chạm được vào mặt của cô bé, có thể nói đôi câu với nhau, khiến cô nhóc an tâm hơn. Nhưng về đến nhà, chạm không được, không thấy được, nhóc con nắm chặt mặt đồng hồ, ngồi cũng không xong đứng cũng không yên, ngược lại ngồi xổm trên mặt đất lại thoải mái hơn.

Nói xong lời an ủi, Lisa chỉ cảm thấy bất lực: "Minyoung sẽ cần thời gian để khôi phục."

"Nhưng..." Jieun còn muốn nói cái gì khác.

"Lát nữa mẹ sẽ tắm cho Jieun, sau đó Jieun ngủ trước, mẹ còn phải làm việc...." Lisa né tránh chủ đề này, chuẩn bị ra ban công thu dọn quần áo.

Jieun đi theo mẹ, bầu trời ngoài cửa sổ tối đen, trên đường về nhà cô nhóc đã ngắm nhìn rất lâu, bầu trời đêm nay dường như không có một ngôi sao nào.

"Mẹ ơi, Minyoung kể lại với con, cậu ấy năm mơ ạ."

Lisa gấp quần áo, tùy ý hỏi: "Cái gì?"

"Minyoung nói bản thân biến thành ngôi sao."

Lisa dừng lại, một chiếc tất cô vừa lấy rơi xuống đất, cô cúi xuống nhặt lên, nhưng khi cô đứng dậy, chiếc tất lại tuột ra.

Trong lúc nhất thời, đầu óc cô trống rỗng, Lisa cảm thấy có thứ gì đó giống như chiếc tất này, dù có nắm chặt đến đâu cô cũng không thể bắt được.

Jieun nhìn mẹ, sau đó ngồi xổm xuống nhặt tất, kiễng chân đặt lên bộ quần áo đã gấp của mẹ.

"Chỉ là mơ thôi." Lisa phục hồi tinh thần.

"Minyoung nói chỗ đó rất tối." Jieun nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trên bầu trời, đoán rằng rất có thể chính là nơi mà Minyoung đã nói.

"Minyoung đang ở bệnh viện!" Lisa vội vàng phủ nhận lời nói của Jieun, không khỏi tăng giọng, nói xong bắt đầu tự trách mình, trẻ con thì biết gì? Sao cô lại đi so với Jieun chứ?

"Minyoung sẽ không biến thành sao" Lisa cúi người, ngang tầm mắt nhìn Jieun, cô nhẹ giọng nói, là dáng vẻ của một người mẹ mà Jieun quen thuộc và yêu nhất.

Cô nói thêm: "Đó chỉ là mơ, Minyoung tỉnh lại rồi, sẽ cùng chúng ta ở bên nhau."

"Vậy nếu Minyoung không tỉnh lại thì sẽ biến thành ngôi sao hả mẹ?"

Lisa thở dài, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Ông bà ngoại của Minyoung đáng sợ lắm sao ạ? Sẽ đuổi trẻ con ra ngoài hả mẹ?" Jieun hỏi vấn đề tiếp theo, vỗ vỗ ngực mình, "Nhưng mà Jieun đáng yêu thế này, bọn họ nhìn thấy con cũng sẽ đuổi con sao ạ?"

Lisa không nói nên lời, nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy thân thể nhỏ bé, tựa đầu nặng nề lên vai Jieun.

Jieun rất hợp tác, vỗ nhẹ vào lưng mẹ như bà cụ non.

Rất tự luyến giống Park Móng Heo, còn khéo ăn khéo nói, mà còn giống ở chỗ... biết dỗ dành cô.

Lisa cảm thấy buồn cười, nhưng tim lại đau nhói, con gái còn nhỏ thế này sao lại có thể suy nghĩ nhiều chuyện như thế?

"Mẹ ơi, con muốn ở bên cạnh Minyoung."

Lisa không nói chuyện, ba mẹ Chaeyoung đến, cô hết cách rồi.

Jieun còn nói tiếp: "Con ở bên cạnh Minyoung, cậu ấy sẽ vui lên, con muốn Minyoung vui vẻ."

"Mẹ biết rồi." Cho nên biết Jieun quấn lấy ba cô, đòi dẫn Minyoung đi xuống lầu, Lisa không tức giận cũng không trách móc.

Sau khi dẫn Jieun đến phòng tắm, Lisa cởi quần áo cho con gái, nhóc con nhảy lên ghế đẩu nhỏ, đứng soi gương.

Sợ Jieun không mặc gì sẽ bị cảm lạnh, Lisa hối: "Biết rồi, Jieun đáng yêu, mau xuống đi tắm."

Jieun nhìn hai bím tóc trên đầu, động tác vụng về cởi dây thun, mái tóc mềm mại hơi xoăn xõa xuống vai, cô nhóc nắm lấy một nắm tóc định kéo, rồi bị ăn đau tới mức nhe răng trợn mắt a một tiếng.

"Con làm gì thế?" Lisa quấn khăn tắm vào người cô nhóc, buộc lại mái tóc rối bù của Jieun, để tránh bị ướt khi tắm.

"Con không muốn có tóc." Jieun quay lại nhìn mẹ.

"Con đang nói gì vậy? Lần trước mẹ bảo con cắt đi một chút, con khóc như trời sập, bây giờ sao lại không muốn có tóc?" Lisa tưởng đâu con gái nói bậy nên không để trong lòng, bế con gái lên đặt vào bồn tắm chứa đầy nước nóng.

"Mẹ Park nói thiểu số và đa số..." Jieun nói được nửa câu sau đó bĩu môi không nói nữa.

"Cái gì?"

"Con quên rồi." Jieun nhớ Mẹ Park nói rất nhiều, mặc dù không nhớ nổi, nhưng tóm tắt là lại: "Con muốn cạo đầu, một cái đầu trọc."

"Cạo trọc a, đầu trọc a, đầu trọc khỏe khoắn"

Thế nên, nghe trẻ con nói rồi bỏ ngoài tai là tốt nhất, chứ chuyện chẳng đi vào đâu.

Đêm khuya, sau khi ba mẹ và Jieun đã ngủ say, Lisa ôm laptop ngồi dựa trên sô pha gõ chữ, nhưng không có tâm trạng viết, viết được vài đoạn thì cầm điện thoại xem một cái.

Cho đến khi cô vô thức gõ tên Park Chaeyoung, Lisa nhìn hai chữ trên màn hình mới sững sờ, cô đơn giản thoát khỏi phần mềm gõ chữ, lướt X để giết thời gian.

Có một tác giả là đối thủ của cô, nhưng tất nhiên cô không nghĩ vậy, tất cả đều do độc giả của cô ấy nói thế, mỗi khi ra truyện cùng thời gian, cả hai cạnh tranh gay gắt trên bảng xếp hạng, mà cô cũng không siêng năng đăng cần mẫn như người ta, độc giả của cô nhiều nhưng không thống nhất, nên số liệu không bằng người ta, nhưng mà bản quyền của cô thì bán được một đống.

Fans bên kia châm chọc bảo cô cập nhật chậm, không đạt tiêu chuẩn, hết thời, chỉ còn lại cái tiếng.

Fans của cô dỗi lại, thế là liệt kê một đống tác phẩm tiêu biểu của Limario, là cây gạo cội trong làng ngôn tình của web, Kiwi TV có mấy IP cấp S. Nhà mấy người tính là gì?

Rồi fans bên kia đăng mấy tấm ảnh chụp xinh đẹp của bên đó —- gì mà tác giả nhà tôi vừa viết truyện hay vừa xinh đẹp, còn tác giả nhà mấy người 10 năm nay không dám lộ mặt, chắc chắn là xấu đau xấu đớn nên không dám gặp ai.

Lisa ghim cái ID này, không thích thì thôi đi, sao còn đi xỉ vả bề ngoài của người ta?

Nhưng đến vấn đề này fans của cô hết dỗi lại được, khí thế yếu đi một nửa, chỉ trả lời hai chữ - nông cạn.

Lisa thấy fans mình thật đáng thương, tốn công tốn sức đi bùm chát giúp cô, cuối cùng vì không có ảnh chụp của cô mà câm nín không phản bác lại được, bị người ta chê cười một hồi.

Haizz... cô thật sự không xấu mà.

Chiếc điện thoại được đặt ở chế độ im lặng rung lên, Lisa gần như nhảy khỏi ghế sofa, cô nhìn tên Chaeyoung trên màn hình, tim đập thình thịch.

Chạy vài bước ra ban công, đóng cửa kính lại, nhấc điện thoại lên, lo lắng nói: "Minyoung có sao không?"

"Không sao, đang ngủ say rồi."

Đầu bên kia điện thoại không nghe được cảm xúc của Chaeyoung, khiến Lisa có chút khẩn trương.

"Còn chị thì sao?"

"Chị..." Chaeyoung dừng một chút, nói: "Không ổn."

"Xảy ra chuyện gì thế?" Lisa quấn áo bông, đi tới đi lui trên ban công, cảm thấy vừa lạnh vừa lo lắng.

"Không được nhìn thấy em, nên mới không ổn."

Lisa sửng sốt, bản thân lo lắng vậy mà đổi lại cái cợt nhả, tức đến bật cười: "Chaeyoung, chị cợt nhả thì cũng phải phân biệt lúc chứ."

Chaeyoung hắng giọng, nghiêm túc nói: "Do không chăm tốt cho Minyoung nên bị nói mấy câu, không sao rồi."

"Ba mẹ chị tức giận với chị à?"

"Có tức nhưng sẽ không đánh người."

Lisa cảm giác như mình được hiểu: "Cái này đáng để khoe à?"

Chaeyoung cười nhẹ, thản nhiên nói: "Sau năm mới chị phải đích thân giải quyết một số việc ở công ty, không có nhiều thời gian dành cho Minyoung như vậy. Hơn nữa, ba chị ở nhà giám sát chị nên không thể đẩy được."

Ba cô đã nhiều năm không điều hành công ty, nếu tiếp quản lại thì không nắm bắt được thị trường hiện tại, nếu thật sự nhắc đến sẽ chỉ bị mắng không phải là người vĩ đại.

Chaeyoung nghĩ cô rất giống ba cô, bản thân chỉ lo công việc bỏ bê gia đình.

Lisa lo lắng: "Vậy Minyoung...."

"Mẹ chị định ở lại bệnh viện với Minyoung, cho nên..."

"Vậy là sau này khó được gặp Minyoung sao?" Lisa cảm thấy chán nản.

"Không đến mức đó đâu, Khóc Nhè muốn gặp lúc nào thì nói chị biết, chị sẽ đem bà ấy đi chỗ khác." Chaeyoung an ủi, "Em nghĩ cái khác đi, nếu em nhớ chị thì lúc nào cũng có thể đến công ty gặp chị."

"Em không thèm nhớ chị." Lisa khẩu thị tâm phi, nhưng vẫn buồn, tự giễu: "Rõ ràng là con của chúng ta, gặp con thôi mà cũng phải lén lút như đi ăn trộm."

"Sau này...."

Chaeyoung vừa mở miệng, Lisa đã nghe thấy trong điện thoại có một giọng nói xa xa gọi nhũ danh của cô ấy.

"Chaengi, sao lại đi ra ngoài? Đang gọi điện thoại à?"

"Mẹ, mẹ ngủ đi."

Đối phương dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Với tác giả nhà con à?"

Chaeyoung: "Vâng."

Lisa chỉ nghe, không dám nói một lời.

Tác giả nhà con? Ai chứ?

Cái tác giả này là đang nói cô sao?

Khoan đã, Park Móng Heo comeout hồi nào thế? Sao cô lại không biết?

"Mẹ có thể nói chuyện với người ta được không?" Mẹ Chaeyoung nói.

Lisa đơ người, chuông báo động vang lên.

Cứu mạng a, không... đừng đến đây.

Hoàn toàn quên mất bản thân chỉ đang nói chuyện điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro