Chương 49:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung không có ở công ty, Haeun phải ở lại làm thêm sau giờ hành chính để sắp xếp hồ sơ ngày mai xử lý.

Tạm dừng công việc trong tay, nhớ tới email gửi cho sếp tổng nhưng vẫn chưa nhận lại phản hồi, là do chưa nhận được hay là không hài lòng? Thân là trợ lý đắc lực của Chaeyoung, Haeun từ trước tới giờ luôn làm việc luôn cẩn trọng và nghiêm khắc với bản thân, sau khi xác nhận mối quan hệ không rõ ràng giữa sếp tổng và Lisa, cô dựa theo trách nhiệm mà gửi tin nhắn cho Chaeyoung: [Park tổng, đã nhận được email rồi chứ ạ?]

Đợi 1 tiếng mới nhận được tin nhắn trả lời: [Đã nhận được.]

Haeun hỏi: [Park tổng, thấy thế nào ạ?].

[Có chút chỗ không hiểu.]

Chaeyoung chưa nói không hiểu chỗ nào, nhưng Haeun cần được chỉ rõ, là cô làm việc chưa cẩn thận, hay là tài liệu chữ kia chưa đủ rõ ràng? Nếu sếp tổng cần phải học nhanh, vậy thì xem chữ chưa đủ, cần phải xem video rồi làm theo hướng dẫn, như thế là chuẩn nhất.

Haeun gửi icon OK: [Đảm bảo cô sẽ hài lòng.]

Cô tìm W một nhân viên nam mà cô có mối quan hệ tốt trong nhóm W của công ty, xin anh ta ID W bán tài nguyên phim nhỏ, thêm W sau đó trả 40 nghìn won, để trở thành thành viên cấp cao trọn đời của bên kia, thế là được một cái tài khoản chứa đầy phim ngắn.

Hiệu suất cực cao, nửa giờ tìm được hơn chục bộ phim, đủ để sếp tổng nghiên cứu mấy ngày, Haeun đóng gói nén lại, đặt tên là "Tuyển tập tinh tú", đính kèm vào trong email rồi gửi cho Chaeyoung.

[Park tổng, kiểm tra email, tôi có sắp xếp lại gửi email khác cho cô.]

Chaeyoung gửi lại cái icon mỉm cười màu vàng.

Haeun tiếp tục tăng ca, nửa giờ sau, điện thoại của cô rung lên, cô nhìn thấy một tin nhắn khác từ sếp lớn.

Chỉ có ba chữ khiến cô vui mừng: "Thêm tiền thưởng."

Chaeyoung mất nửa giờ để tải tệp nén Haeun gửi qua, sau khi giải nén, cô mở thư mục ra, trên màn hình xuất hiện hơn chục tập tin video ngay ngắn, có trật tự.

Có tật giật mình, Chaeyoung liếc nhìn Lisa đang ở trong bếp học món mới từ Dì Wang, sau đó liếc nhìn Minyoung đang học gấp giấy với Jieun, cẩn thận cắm tay nghe vào máy tính, rồi mở video.

Sau khi xác nhận đúng nội dung mình cần, cô lập tức tắt máy, chuẩn bị từ từ xem trong đêm khuya, Chaeyoung rất hài lòng, gửi tin nhắn lại cho Haeun.

Lisa nhớ ra mình có việc nên ngồi đối diện Chaeyoung: "Đúng rồi, cho tôi mượn máy tính của cô, đi ra ngoài khá vội, quên sửa lỗi chính tả."

"Chờ một chút." Chaeyoung cảm thấy cái tên Haeun đặt cho thư mục quá rõ ràng, khiến người ta muốn mở ra, cho nên ở trước mặt Lisa, thuận tay đổi tên thư mục là "Peppa Pig".

Khóc Nhè hay mở hoạt hình cho Minyoung xem, cho dù ở trong máy tính có nhìn thấy thư mục chắc cũng không có hứng thú mở nó ra xem.

Đặt máy tính lên bàn, xoay nó đến trước mặt Lisa, sau đó chạy đến chơi với hai đứa nhỏ, Jieun đang gấp ếch, đưa cho Chaeyoung một tờ giấy, dạy cô cách gấp.

"Dì Park, gấp như thế này nè, không phải gấp như thế kia." Jieun với Minyoung đang gấp hai con ếch, thấy Dì Park đi tới cũng gấp nhưng ngoại trừ làm tờ giấy nhăn nhó thì chẳng gấp ra được cái gì.

Lisa sửa xong chương mới, đi tới ngồi ở đầu giường gấp một con ếch giấy chỉ trong mười giây, đặt con ếch mình gấp bên cạnh những con ếch Minyoung với Jieun đã gấp, sau đó nhìn Chaeyoung, thấy Chaeyoung vẫn còn loay hoay với mảnh giấy, cổ cô ấy vốn dài, mà giờ thì trông như con ngỗng.

"Cái tay này của cô không được." Lisa bực bội cầm lấy tờ giấy trong tay Chaeyoung, nghịch nghịch hai ba lần, lại có một con ếch khác.

Chaeyoung không phục nói: "Chỉ có tay cô được."

Lisa đắc ý, thuận miệng nói: "Không phải cô không biết sao?"

"Ha." Chaeyoung không biết trong lời nói có hàm ý gì, cười hắc hắc, không phải gấp giấy thôi sao? Bản thân cô còn biết chơi piano.

Minyoung cắn ngón tay đếm bốn con ếch nhỏ trên giường: "Một, hai, ba, bốn..."

Jieun chỉ vào từng con ếch, thay phiên nhau lẩm bẩm: "Mẹ, dì Park, Jieun và Minyoung."

Minyoung vỗ đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình: "Thật tốt."

Dì Wang đã bày biện bàn ăn, nhìn bốn nhân vật lớn nhỏ xếp thành vòng tròn, càng ở lâu càng trông giống như một gia đình.

Vốn dĩ Hyeri hứa buổi chiều sẽ đến ở cùng Lisa, nhưng sau bữa tối lại không thấy cô ấy đâu, Chaeyoung yên tâm hỏi Lisa có muốn đưa bọn trẻ đi xem phim không.

Lisa kiểm tra lịch chiếu phim ở các rạp lân cận, khoảng thời gian này không có phim hoạt hình nào phù hợp cho trẻ em nên cô chỉ có thể đặt chỗ cho ngày khác.

Minyoung nghe nói hôm nay không đi xem phim được, mím môi không vui, Jieun ở bên cạnh đặt chiếc iPad vào tay cô bé, an ủi: "Thôi nào Minyoung, chúng ta cùng xem "Crayon Shin-chan" nha? Hay lắm đó."

"Ngày mai, Dì Manobal nhất định mang con đi được không nè?" Lisa dịu dàng thương lượng với Minyoung.

"Được ạ." Minyoung hiểu chuyện gật đầu.

"Mua cho Minyoung với Jieun 10 thùng bắp rang nha!" Chaeyoung vẫn nhớ tới ao ước của bọn nhỏ, đúng lúc lên tiếng.

Hai đứa trẻ đồng thời hét lên, vô cùng vui mừng.

"Không được!" Lisa vỗ lưng Chaeyoung, "Mấy cái hoa hồng kia cô đã xử lý xong chưa? Lãng phí quá đi!"

Dì Wang đang rửa bát bên bồn rửa bị Lisa đột nhiên nổi đoá làm cho giật mình, cô Manobal này cũng cáu kỉnh quá rồi, nhưng mà tính cách cô chủ nhà họ Park thay đổi cũng nhiều thật, thế mà chưa cãi lại.

Với lại, Lisa nói mấy cái hoa hồng kia là sao? Bà già như bà đây chưa thấy?

"Mẹ......"

"Dì Park..."

Jieun lẫn Minyoung một trái một phải nắm tay Chaeyoung làm nũng.

Mặc dù Chaeyoung rất muốn thực hiện tâm nguyện của bọn nhỏ, nhưng cho đến khi tâm nguyện của chính mình được thực hiện thì mọi chuyện đều phải nghe theo Khóc Nhè.

Cô làm bọn trẻ thất vọng: "Vậy thì mỗi đứa một thùng, bốn thùng."

Lisa không đồng ý: "Vậy cũng lãng phí!"

Chaeyoung lại thỏa hiệp: "Vậy thì hai thùng."

Hai cô bé phớt lờ cô, lặng lẽ nói chuyện với nhau.

Chaeyoung nghe thấy Minyoung hỏi Jieun: "Sao mẹ mình lại nghe lời mẹ cậu thế?"

Jieun che miệng, vốn tưởng như vậy sẽ khiến người lớn không nghe được, nhưng Chaeyoung vẫn nghe được, cô nhóc thế mà lại hiểu hết: "Dì Park sợ mẹ mình không vui."

Đứa trẻ này... thực sự giống cô, thông minh vô cùng.

Lisa gõ một dòng chữ trên điện thoại, yên lặng đưa cho Chaeyoung để cô đọc.

Trên đó nói cô bảo Dì Wang đi đâu đó, có chuyện cần bàn.

Chaeyoung không hỏi thêm gì, lập tức ra lệnh: "Dì Wang, về nhà giúp tôi lấy quần áo."

Dì Wang vừa rời đi, Lisa liền kéo Chaeyoung đến bên giường thấp giọng nói: "Chuyện có con...Tôi nghĩ vẫn nên nói cho Jieun và Minyoung biết."

"Có phải là quá sớm không?" Chaeyoung lúc này hoàn toàn không có chuẩn bị tinh thần, nếu như Minyoung không muốn có em ruột, rồi ầm ĩ với cô thì sao bây giờ?

Đây là quyết định của Lisa sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô phủ nhận: "Nói sớm để chuẩn bị tinh thần sớm, đỡ hơn tới lúc đó hai đứa lại không chấp nhận."

Chaeyoung nhìn chằm chằm hai đứa trẻ hồi lâu, do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng đồng ý với ý kiến của Lisa: "Vậy... cô nói đi."

Lisa trợn mắt: "Tôi khinh cô."

Chaeyoung không có lá gan phản bác, nhìn về phía Minyoung cùng Jieun, hiền lành mỉm cười, vỗ tay yêu cầu bọn họ nhìn mình.

"Các con thân yêu, Dì Manobal có chuyện muốn nói."

Hai đứa trẻ nhìn cô đầu tiên, sau đó quay sang Lisa với vẻ khó hiểu.

Lisa mỉm cười, nhưng trong lòng lại khinh thường Chaeyoung, cô còn chưa biết nên nói sao với bọn nhỏ, người này lúc chiều chẳng phải không biết xấu hổ mà nói sẽ cùng nhau chăm con à?

Thôi thì để cô bớt lo cũng tốt lắm rồi.

"Mẹ với Dì Park cho rằng, dù Jieun và Minyoung còn nhỏ, nhưng hai đứa vẫn nên biết chuyện này."

Chaeyoung không nói gì, phối hợp gật đầu.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Jieun nhịn không được, giơ cao tay hỏi.

Lisa càng chú ý tới cảm xúc của Minyoung: "Hai đứa sắp có một đứa em gái, cũng có thể là em trai."

"Hai bọn cháu...." Minyoung khó mà hiểu hết được lời này, "Cháu với Jieun sao ạ?"

Trọng tâm của Jieun lại khác: "Là em gái hay em trai?"

Lisa trước tiên trả lời vấn đề của Minyoung, nghĩ ra biện pháp thông minh nói: "Đúng vậy, Minyoung cùng Jieun quan hệ tốt như vậy, giống như là chị em ruột thịt, cho nên là hai đứa nha."

"Về phần là em gái hay em trai... tạm thời vẫn chưa biết."

Jieun suy nghĩ một chút, lo lắng hỏi: "Đó là con của Dì Park hay con của mẹ ạ?"

Câu hỏi này khiến Lisa bối rối, cô không biết nên giải thích thế nào về lai lịch của đứa bé và lai lịch của cả hai đứa nhỏ, nên vô thức nhìn Chaeyoung.

Chaeyoung im lặng, lo mình nói sai, nhưng nhìn thấy Khóc Nhè không biết nói thế nào, nên can đảm đứng ra nói: "Là con của... cả hai."

"A...." Jieun nửa hiểu nửa không hiểu gật đầu, sau đó đột ngột hỏi: "Vậy Dì Park sẽ cưới mẹ phải không?"

Lisa kinh ngạc kêu lên: "Gì chứ?"

Jieun nghiêm túc giải thích: "Đúng vậy, cô giáo bọn con nói, sau khi hai người kết hôn sẽ có em bé."

Giáo viên ngày nay đúng là cái gì cũng nói cho bọn trẻ biết, Lisa còn nhớ lúc cô 4 tuổi chẳng biết gì hết, ngoại trừ việc ngồi xổm trên mặt đất và chơi bùn.

Chaeyoung bắt chước dáng vẻ nghiêm túc của Jieun, chậm rãi nói: "Đúng vậy, Dì Park muốn cưới mẹ con."

"Cô nói nhảm gì thế?" Bọn nhỏ đều đang nhìn, Lisa chỉ dám trừng mắt với Chaeyoung, không dám động tay.

Minyoung suy nghĩ hồi lâu, rụt rè nhìn mẹ và Dì Manobal, nước mắt lập tức lăn dài trên mặt, cô bé nhẹ nhàng nức nở nói: "Mẹ sắp có tiểu bảo bảo... có phải sẽ không cần Minyoung nữa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro