Chương 87:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa sáng chỉ là món cháo trắng đơn giản với đồ ăn kèm, không hợp khẩu vị của Jieun, trong bữa ăn, lúc ăn thì không yên phận, cứ hay kéo lấy tay Minyoung, rồi lại đi quấy rối Mẹ Park, hỏi mẹ sao cứ nhìn điện thoại mãi, đang xem cái gì hay sao.

"Lo ăn sáng đi." Lisa bảo con gái yên phận mà ăn, sau đó bóc trứng cho hai đứa nhỏ, rồi lần lượt bỏ vào chén của từng đứa.

Cô bình tĩnh liếc nhìn Chaeyoung, Đại Móng Heo này từ lúc ngồi xuống, vẫn luôn xem điện thoại di động, bận đến mức không thèm ăn, Lisa cau mày, lại lấy một quả trứng khác, bóc vỏ.

Nói không để ý đến người ta nhưng vẫn không khống chế được tay mình, Lisa đưa trứng đã bóc vỏ cho cô.

"Lúc ăn đừng xem điện thoại." Lisa dạy dỗ Jieun, nhịn không được lại dạy dỗ Park Móng Heo, ai bảo tính cô trời sinh lại thích nhọc lòng.

Thấy Khóc Nhè để ý đến mình, Chaeyoung tạm thời vứt bỏ Haeun ở đầu bên kia điện thoại, cong môi lên cười, sau đó cắn một nửa quả trứng.

Lisa nhớ tới tối hôm qua, Park Móng Heo cũng có biểu cảm như vậy, mặt dày nói uống rất nhiều nước.

Cô lúng túng hắng giọng, không nhìn người này nữa: "Cũng đừng nhìn em."

"Thế thì không được rồi." Chaeyoung nói rất dứt khoát.

Dì Wang im lặng ăn cháo trong chén, không dám nói hay hỏi gì.

Minyoung là người đầu tiên ăn xong bữa sáng, cô bé không cần người lớn lo lắng, lau miệng nói với mẹ: "Mẹ, con muốn uống nước."

"Khụ." Lisa không biết vì sao, vừa nghe đến hai chữ "uống nước", trong lòng bỗng nhiên run lên, cháo đang muốn nuốt lại bị sặc.

"Ha ha." Chaeyoung cười lớn, cô đương nhiên biết Lisa đang suy nghĩ gì.

Lisa gần như không thở được, cô tức giận với Chaeyoung đến mức bám chặt mép bàn, sắc mặt biến thành màu gan heo: "Không được... khụ khụ khụ... cười... khụ khụ khụ..."

Từ "uống nước"! Có độc! Mà độc tố rất cao!

Chaeyoung phản nghịch một hồi, Khóc Nhè không cho cô cười cô lại càng muốn cười, thật sự không tự chủ được, vừa rót ly nước vừa ôm bụng cười.

"Uống nước từ từ thôi." Có trời cao chứng dám, cô Chaeyoung đây nói từ uống nước là đứng đắn.

Lisa ho đến mức suýt nôn ra, cô muốn đẩy ly nước ra nhưng thực sự khó chịu, cô cầm ly nước lên uống hai ngụm để bình tĩnh lại.

Sắc mặt cô dần dần trở lại bình thường, Chaeyoung nhìn cô trên mặt toàn ý cười.

"Mẹ, con muốn uống nước." Minyoung kéo góc áo của mẹ, cô bé có chút mơ hồ, rõ ràng là cô bé muốn uống nước mà?

"Được." Ánh mắt Chaeyoung vẫn khoá chặt vào mặt Lisa, rót thêm một ly nước cho Minyoung, nụ cười không hề giảm bớt.

Minyoung nhận lấy nhấp một ngụm, nhìn mẹ mình cứ mỉm cười với Mẹ Manobal, trông thật ngốc nghếch.

Một người mẹ như vậy khiến Minyoung cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô bé nghĩ thà có một người mẹ ngốc nghếch như vậy còn hơn người mẹ trước đây luôn mang bộ mặt lạnh lùng.

Lisa lấy khăn giấy ra, lau vết cháo còn sót lại trên khóe miệng, sau đó cất khăn giấy đã dùng xong đi.

"Đợi em quay lại chúng ta cùng nhau làm thủ tục xuất viện cho Minyoung?" Chaeyoung cười đủ rồi, bắt đầu nói chuyện chính.

"Được..." Lisa cuối cùng cũng khôi phục được nửa mạng sống, mũi cô đau nhức, cô lại lấy ra mấy tờ giấy lau mũi, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Dì Wang có trí nhớ rất tốt, khăn giấy Lisa dùng qua bà sẽ không đụng đến, thế cho nên chỉ dọn dẹp chén dĩa trên bàn, dọn vỏ trứng đã bóc nhưng khăn giấy bị vo tròn thì không.

Lisa thoạt đầu không để ý, cô đeo cho Jieun một chiếc cặp sách nhỏ, quay lại lấy điện thoại di động trên bàn, trên bàn chẳng có gì ngoài mấy khăn giấy, xem ra rất ngoài ý muốn.

Dì Wang đi tới dùng giẻ lau bàn, dùng ánh mắt hiếm lạ nhìn Lisa, Lisa vừa lúc cũng nhìn bà, thế là nói thẳng: "Cô Manobal, tôi không có đụng vào, cô dọn đi."

Đây là chuyện sáng sớm nay, không biết thế nào mà mặt Lisa đỏ bừng, xấu hổ chết đi được.

"Cái này có thể dọn." Lisa mong Dì Wang không hiểu lầm.

Dì Wang càng mơ hồ hơn: "Vậy tại sao cái trên mặt đất lúc nãy không thể dọn?"

Khó mà trả lời được, Lisa che mặt thở dài, sau đó dọn giấy, không nói một lời.

Ngay sau khi Lisa đưa Jieun đi học, Chaeyoung tiếp tục liên lạc với Haeun, tối hôm qua Khóc Nhè ngủ rất nhanh, nhưng mà cô thì đến tầm rạng sáng mới ngủ được. Đêm khuya tĩnh lặng có rất nhiều suy nghĩ nhảy ra, trong đầu đều là hình ảnh người đàn ông nắm chặt cổ tay mình, cùng với gương mặt bụi bặm và đôi mắt đỏ ngầu.

"Bảo Ahn tổng liên hệ với anh ta, gọi luật sư, rồi kêu hai cảnh sát đi cùng, để anh ta chọn lấy tiền rồi cuốn gói đi hay ngồi tù." Trực giác của Chaeyoung cảm thấy người này sẽ không bỏ cuộc.

Những người chẳng có gì lại là người cực đoan nhất, vì chẳng có gì để mất.

"Đền bù cho anh ta gấp đôi, bảo anh ta rời khỏi TT không bao giờ quay lại."

Sau khi cúp điện thoại, Chaeyoung vẫn cảm thấy bất an, đứng ở bên cửa sổ, trầm mặc hồi lâu.

Minyoung cũng nhìn mẹ hồi lâu, cô bé do dự đi tới, giơ tay lên chạm vào đầu ngón tay của mẹ.

Chaeyoung cúi mặt nhìn con gái, không kịp thả lỏng lông mày.

"Mẹ không vui sao ạ?" Vừa rồi Mẹ Manobal ở đây, rõ ràng là lúc nào cũng mỉm cười.

Chaeyoung ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt nhìn con gái, cười nói: "Minyoung được về nhà, mẹ rất vui vẻ."

Minyoung giơ bàn tay nhỏ nhắn đầy đặn của mình lên, đặt lên lông mày của mẹ, ấn nhẹ: "Mẹ đừng cau mày, nếu không mẹ sẽ có nếp nhăn."

"Được." Chaeyoung nắm lấy tay Minyoung, hôn lên mu bàn tay của con gái.

"Con có nói với Jieun, tối nay sẽ ở lại nhà chúng ta." Minyoung biết mẹ sẽ không từ chối, cho nên tự quyết định mà không xin phép.

"Vậy Mẹ Manobal thì sao nè?" Chaeyoung cố ý hỏi.

Minyoung không cần suy nghĩ đã trả lời: "Đương nhiên phải ở lại rồi ạ, mẹ cũng thích ngủ với Mẹ Manobal mà?"

"Biết nhiều thật đấy." Chaeyoung đứng dậy, cưng chiều xoa đầu Minyoung.

Sau khi nhận được lời khen của mẹ, Minyoung càng háo hức bày tỏ: "Con cũng biết mẹ thích ngủ với Mẹ Manobal mà không mặc quần áo!"

- -- Loảng xoảng

Trong bếp truyền đến tiếng chén sứ rơi xuống sàn nhà giòn vang, Dì Wang ngồi xổm trên mặt đất vội vàng nhặt từng mảnh vỡ lên.

Đây là loại chuyện gì vậy!

Bà đã lớn tuổi, không thể chịu được tin sốc, cố gắng tiếp thu chuyện Chaeyoung và Lisa, hai người phụ nữ yêu đương đã là chuyện không mấy dễ dàng, thế mà giờ còn nghe được ngủ không mặc quần áo nữa?

Một người không mặc quần áo thì gọi là ngủ, hai người không mặc quần áo có gọi là ngủ không?

Tiến triển quá nhanh, đến mức bà hoảng sợ muốn lên cơn đau tim.

"Ơ, Dì Wang làm vỡ chén rồi." Minyoung đi qua xem rồi méc mẹ.

"Không sao." Chaeyoung bình tĩnh nói, nhưng trong lời nói lại có ẩn ý, ​​"Cứ làm quen đi."

Dì Wang im lặng gật đầu, phải rồi, mỗi ngày đều là một bất ngờ mấy người đâu có sao đâu, người có sao là bà già đây này, còn phải làm quen dần.

Lúc Lisa đưa Jieun đi học rồi quay lại, Dì Wang đã dọn xong phòng bệnh, bởi vì Minyoung sẽ quay lại trị liệu, cho nên đồ muốn mang về không nhiều lắm.

Minyoung tưởng đâu lần này về sẽ không cần đến bệnh viện, vô cùng vui vẻ, vốn dĩ là đứa bé ít nói giờ lại nói không ngừng, một hồi thì nói muốn cùng Jieun đi học mẫu giáo, một hồi lại nói Mẹ Manobal mang Jieun đến nhà họ Park ở, Chaeyoung kiên nhẫn nghe, sau đó liếc mắt nhìn Lisa, không một ai nỡ nói lời nhẫn tâm.

Mấy tháng điều trị, tóc của Minyoung dần ít đi, lúc xuất viện mái tóc thưa thớt rũ xuống trên đầu nhỏ, khi có gió lạnh thổi qua, lập tức bị lạnh, vội vàng lấy tay che đầu lại.

"Minyoung không có tóc." Nhóc con nhìn mẹ mình với đôi mắt ngấn nước, cô bé che không dám dùng sức, sợ đầu tóc vốn dĩ đã ít lại rụng tiếp.

"Rồi sẽ mọc lại thôi." Chaeyoung nhẹ nhàng an ủi con gái, khom người đeo khẩu trang cho con gái, rồi hỏi: "Lạnh không?"

Minyoung gật đầu, xoa xoa đôi tay nhỏ nhắn của cô bé: "Lạnh quá ạ."

Lisa đi tới đội chiếc mũ sau áo khoác bông của Minyoung, kéo khoá áo lên cao, đụng vào cằm của cô bé, thế là gió lạnh đã không thể lọt vào được nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không an tâm, nên nhờ Dì Wang đi lấy khăn quàng cổ rồi quấn Minyoung thành cái bánh bao.

"Minyoung không được để bị cảm, phải cẩn thận." Lisa nghiêm túc dặn dò, bởi vì bị bệnh mà sức đề kháng cực kỳ yếu, một khi đường hô hấp bị nhiễm trùng, hậu quả khó mà dám tưởng tượng ra được.

Minyoung chỉ lộ ra một đôi mắt, nửa hiểu nửa không hiểu gật đầu, một tay nắm tay mẹ, một tay nắm tay Mẹ Manobal.

Hai người mỗi bên dẫn Minyoung đến bãi đậu xe, vừa nói vừa cười dọc đường.

Tội nghiệp Dì Wang, theo sau xách theo những túi lớn nhỏ, may mắn là buổi sáng uống ba chén cháo nên còn sức làm việc.

Xe của Lisa cũng đậu ở bệnh viện, cô lên xe của mình, đi theo xe của Chaeyoung, lái đến nhà họ Park.

Cô vốn không muốn đi, chỉ muốn về nhà bình tâm gõ chữ, nhưng Chaeyoung không chịu, chủ yếu là vì Minyoung không đồng ý, còn nói đã hẹn trước với Jieun là ngủ cùng nhau, không thể thất hứa được.

Nhóc con tuy còn nhỏ, nhưng mà lý lẽ rất hùng hồn, còn trích dẫn lời của người lớn dạy là không được nói dối.

Lisa còn cách nào đâu? Đương nhiên chỉ có thể đồng ý rồi, trông là biết tối nay không về nhà rồi.

Cô nhớ tới Mẹ Park đã nói qua điện thoại năm nay cô có thể về nhà ăn Tết, sau đó lại nghĩ tuần sau bố mẹ Chaeyoung sẽ về, có thể mấy người các cô có khả năng sẽ không gặp mặt nhau một thời gian, ngoại trừ về nhà ăn tết thì cô không còn nơi để đi.

Lại cùng Jieun đi ra nước ngoài du lịch sao? Jieun từng này tuổi mà chưa có cái tết đúng nghĩa, huống chi đã nói đợi Minyoung khoẻ lại sẽ cùng đi, không thể lật lọng, như thế Jieun sẽ không vui.

Nhưng nếu mang Jieun về nhà ba mẹ, ba mẹ biết Jieun không có máu mủ gì với nhà họ Manobal, lần đầu thấy Jieun sẽ đối xử thế nào với Jieun đây?

Lisa suy đi nghĩ lại nhưng vẫn không thể đưa ra quyết định.

Khi đến nhà họ Park, Minyoung như một bé ngựa hoang thoát cương, cởi áo khoác, lột khẩu trang, chạy quanh phòng khách nhảy lên ghế sofa, reo hò: "Về nhà rồi! Không cần phải đến bệnh viện nữa!"

Dì Lee và Dì Hwang mỗi người một bên trái phải, sợ Minyoung mất thăng bằng sẽ ngã xuống.

"Xuống dưới, đừng làm ồn." Chaeyoung vẫy tay, Minyoung lập tức ngừng nhảy, đi về phía mẹ, gương mặt nhỏ vì vận động mà có sắc màu hơn.

Chaeyoung nhờ Dì Lee lên lầu tìm nón len cho con, là một cái mũ màu đỏ, Minyoung đội lên rất thích, còn khen bản thân như cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích.

"Mẹ Manobal ơi, mẹ phải mua cho Jieun nón màu xanh lá nha." Cô bé nghiêm túc đưa ý kiến với Mẹ Manobal.

Nón xanh à? Lisa hơi buồn cười, có thể tùy tiện đội à?

"Phải rồi ạ." Minyoung gật đầu, "Hoa hồng đỏ xứng với lá xanh, nên Jieun phải đội nón xanh mới xứng với con ạ."

"Ha ha ha...." Lisa bị lời nói ngây ngô của con chọc, ngồi xuống sô pha cười lớn.

Chaeyoung vốn dĩ thấy chẳng có gì, nhưng nhìn thấy Lisa cười thì quên hết đi, cũng cười theo.

Lisa cười đủ rồi mới nói: "Từ xưa đến nay, đỏ đi cùng xanh lam mới là CP, để mẹ mua nón xanh lam cho Jieun."

"CP là gì ạ?" Từ này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Minyoung.

"Chính là...." Lisa đột nhiên nghẹn lời, nói cái này là gán ghép cặp đôi thì không nên nói, cho nên giải thích: "Có nghĩa là thích hợp hơn hoa đỏ xanh lá."

Minyoung nghe câu nói này còn ngạc nhiên, vỗ tay: "Được ạ!"

Ánh mắt Lisa nhìn Minyoung đầy yêu thương, cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhóc con, nhẹ giọng hỏi: "Con thích Jieun thế sao?"

"Đúng rồi ạ!" Minyoung mở to hai mắt, nghiêm túc nói: "Lớn lên con muốn cưới Jieun!"

Lisa: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro