Chương 90:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung cả buổi chiều ở trong phòng làm việc, ăn tối xong lại quay về phòng tiếp tục làm việc.

Cuối năm công việc của công ty đã nặng nề rồi, để có thể dành nhiều thời gian cho Minyoung hơn, rất nhiều việc đã bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, ngay cả cô cũng không chịu nổi, hiện tại cô đang nghe thư ký báo cáo công việc qua điện thoại, thỉnh thoảng trượt con lăn chuột, duyệt các tệp vừa được gửi của bên kia.

"Ngày mai cô có đến công ty không? Còn một số văn kiện dự án cần ký, nếu cô không đến, để Haeun đưa cho cô." Thư ký hỏi, sếp lớn gần đây chỉ họp ngắn gọn vào thứ hai, mấy tháng qua chưa thấy bóng người, hỏi Haeun thì cũng không nói là đang bận gì.

"Có thể đến." Chaeyoung một khi làm việc thì quên mất thời gian, nói xong nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, lắc đầu, đổi lời: "Không được, ngày mai có việc."

"Vậy tôi giao cho Haeun." Ở trong lòng thì thầm cằn nhằn, trước kia sếp không thế, chuyện có lớn tới đâu cũng không quan trọng bằng công việc, bây giờ sao lại thế nhỉ? Nhưng thư ký cũng rất biết điều, chỉ dám nghĩ không dám nói.

Chaeyoung ừ một tiếng, lúc này tay nắm cửa dịch chuyển, cô nhìn sang thì thấy cửa đang từ từ bị đẩy ra một khe hở.

Một cái đầu nhỏ chen vào khe cửa, thấy mẹ liếc mắt một cái đã phát hiện mình, Minyoung lập tức cong mày lên, để lộ ra nụ cười đáng yêu.

Chaeyoung còn đang nói chuyện điện thoại với thư ký, cô vẫy tay với con mình, Minyoung lập tức chạy vào ngồi xổm bên chân cô không nói một lời, muốn đợi mẹ làm xong việc rồi mới nói chuyện với mẹ.

Chaeyoung vừa nghe điện thoại vừa nhìn cô bé mỉm cười, đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hỏi: "Sao thế?"

Đột nhiên bị hỏi như thế, thư ký có chút mờ mịt, nhưng lập tức phản ứng lại sếp không phải đang nói chuyện với mình, thế là im lặng, chờ sếp nói tiếp.

"Mẹ ơi! Mau đi, mau đi thôi." Minyoung thấy mẹ để ý đến cô bé, lập tức vui mừng đứng bật dậy, trông không giống đứa bé đang bị bệnh.

Trong đầu cô bé đang hiểu ý của Mẹ Manobal, là bảo cô bé đến gọi mẹ đến chơi trò tiên nữ, Minyoung vui vẻ thôi rồi, đến mức quên lấy cây đũa thần theo.

Trong cái đầu nhỏ kia có rất nhiều ý tưởng, cô bé biết bình thường chắc chắn mẹ sẽ không giờ chơi trò này với mình, nhưng chỉ cần Mẹ Manobal nói thì mẹ nhất định sẽ đồng ý. Mẹ rất nghe lời Mẹ Manobal, sự thật cô bé và Jieun từ sớm đã phát hiện.

Chaeyoung tưởng đâu con gái có thứ gì mới lạ muốn cho cô xem, cho nên nói với đầu bên kia điện thoại: "Chờ tôi một lát."

Minyoung nắm tay mẹ kéo đi trên hành lang, sức của trẻ con không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng mới kéo mẹ đi nhanh hơn được chút.

Thư ký đi pha cho mình một tách trà hoa cúc, rồi nghe động tĩnh trong điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi sếp hô tên.

Sự tồn tại của Minyoung, chỉ có ban điều hành công ty và mấy thư ký trợ lý làm việc chung với sếp mới biết, thư ký từng gặp Minyoung mấy lần, ấn tượng đối với cô bé là đứa trẻ rất hiểu chuyện, chỉ là nửa năm gần đây chưa được gặp cô bé.

Từ từ nhấp ngụm trà, bên kia điện thoại vẫn là tiếng bước chân, thư ký lại nhấp một ngụm nữa, cũng đã quen với việc bị sếp bỏ qua một bên.

Tiếng bước chân dừng lại, thư ký hít một hơi, chuẩn bị tiếp tục báo cáo.

"Park Chaeyoung!" Trong điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lớn, thư ký hoảng sợ, tay run run, trà nóng tràn ra ngoài.

Theo quán tính lập tức lau, nhưng chỉ được vài giây, lại nghe điện thoại, chỉ có âm báo bận.

Cúp máy à? Thư ký lấy lại bình tĩnh, vô cùng ngạc nhiên, có người dám mắng Chaeyoung sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro