Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Nàng sẽ đi dạy thêm nhà Nó.

Gõ cửa...Thì Cậu ra mở thấy Nàng :

- Em chào cô.

- Ừ. Mà Khôi đâu rồi em ?

Nàng gật nhẹ hỏi.

- À há...Lúc nãy Nó đi ra ngoài nói em nhắn cô bảo nay Nó nghĩ mà em quên mất. Hì hì.

Cậu cười trừ.

- Khôi đi đâu vậy em ?

- Em cũng ko biết mà hình như nó đi với chị Băng. Haizzz...Có bồ bỏ bạn ha cô.

- ....................

Nàng nghe như sét đánh ngang tai...sao lại cảm thấy buồn đến vậy...lại bắt đầu thấy nhói ở tim....Nàng nghĩ mình nên đi khám mới được.

- Vậy em gọi Nó về nha cô.

Cậu thấy nàng ko trả lời nghĩ Nàng đang giận, nói.

- Thôi khỏi em. Tôi về đây.

Nàng cười gượng rồi ra xe đi về.

_______________________________________

Sáng hôm sau, Nó dậy trễ mà Cậu lại ko kêu dậy nên hôm nay là Nó bị trễ học rồi.

- Aaaaaa.....

Trên đường có 1 chiếc xe phóng nhanh vượt ẩu...đúng đó chính là Nó...

.            .            .               .

- Wa....*Rầm*......Aiya...

Do chạy quá nhanh phanh ko kịp nên giờ Nó đang nằm giữa trường với chiếc xe kế bên.

- Aaa...* Reng...reng...reng...* Hên ghê chưa trễ....

Nghe tiếng chuông Nó bật dậy rồi chạy hết sức lên lớp mặc kệ trên người có bao nhiêu vết thương.

. ...

- Em chào cô.

Đến lớp Nó vừa thở hồng hộc vừa lấy lại bình tĩnh chào Nàng.

Cả lớp nhìn ra rồi đứa nào đứa nấy đều úp mặt xuống bàn để......nín cười...vì bộ dạng bây giờ của Nó. Trên người, áo thì có vô số vết bẩn ngay cả mặt cũng có nữa còn tóc thì rối ngoằng nghèo, áo thùng trong thùng ngoài và mặt thì cứ đơ đơ ra nhìn Nàng.

- Lớp  trưởng mà đi học trễ. Ra hành lang đứng cho TÔI.

Nàng ko thèm nhìn Nó mà nói bằng giọng lạnh cực kì.

- Ớ...ớ...ớ...ớ...

Nói vậy chứ cũng ra hành lang đứng.

Đứng ngoài lâu lâu lại nhìn vào cái con người mới bắt mình đứng ở đây...trên môi vẽ lên 1 nụ cười hoàn hảo mà chưa ai thấy bao giờ. Chợt ánh mắt Nó u buồn.

- Sao em lại có thể hoàn hảo...hoàn hảo như vậy chứ...tôi biết điều này tôi nói nhiều rồi nhưng tôi vẫn muốn nói rằng You are so very very perfect.

Nó đứng đó lẩm bẩm một mình.

Đang thả hồn khắp hành lang thì Băng đi qua. Hình như là đi rót nước về.

- Ê nhóc , sao bị đứng đây vậy.

Băng cười lại gần Nó nói.

- Xì...Em nhi nhọc trễ chỉ có một nhút...một nhút xíu thôi mà nhô cũng bắt nữa nga~~

Nó nói mà biểu cảm so cute luôn làm Băng ko chịu nổi mà nựng má Nó một cái.

- Mà sao áo với mặt tơi bời hoa lá vậy Bảo Bối.

Băng từ nựng má tới sờ mặt Nó hỏi thăm.

- Tại lúc nãy đi vội quá cái té xe mà ko sao đâu đừng lo.

Nó nói xong nhìn xuống chiếc xe còn nằm bơ vơ giữa trường đang được chú bảo vệ dắt dô nhà xe.

- Vậy hả?  Mà chị phải về lớp đây chào Bảo Bối nha. Nhớ khử trùng đó.

Băng bye bye Nó rồi đi về lớp. 

Nàng liếc ra thấy Nó đang đứng nói chuyện với chị Băng Băng gì đó thì lửa giận chưa nguội lại được châm thêm nữa rồi. 

Hết tiết Nàng đi ra còn nói với Nó một câu làm Nó lo lắng vô cùng. " Về nhà viết bản kiểm điểm cho tôi. " Vẫn ko thèm nhìn Nó.

Haizzz...Đó giờ Nó chưa bao giờ viết bản kiểm điểm nên rất lo lắng. Dự định là ra chơi sẽ lên phòng Nàng hỏi viết làm sao.

.               .                 .                 .

Trải qua 1 tiết nữa thì tới giờ ra chơi. Và giờ Nó đang đứng trước cửa phòng Nàng...bắt đầu gõ cửa....Nàng cho vào rồi vào. Nàng rất ngạc nhiên giờ mới nhìn rõ Nó sao thê thảm như này.

- Cô...cô cho nhem nhỏi...nhiết bản kiểm điểm là viết như nhào ạ???

Nó cầm giấy lại gần Nàng hỏi. Còn hơi sợ Nàng sẽ nổi điên cắn mình giống hôm qua.

Ôi cái cách hỏi ấy làm Nàng cũng phải bật cười...trông thương thật ý...

- Trước tiên cho tôi biết lí do em đi học trễ.

Cố nén lại mặt nghiêm chống cằm nhìn Nó hỏi.

- Người...người ta đã cố dậy sớm rồi mà....không biết vì sao Bảo không gọi em chứ bộ....em...em đã cấp tốc chạy tới đây rồi nè....thậm chí là....té xe...còn chạy thục mạng...để không trễ tiết cô nữa mà...

Bắt chước trò hôm qua của Nàng. Nó rớt nước mắt ủy khuất nói. 

Nghe 2 chữ té xe, Nàng giật mình.

- Em ngồi xuống đây tôi xem.

Nàng đẩy Nó ngồi xuống sofa rồi đi lấy thuốc khử trùng, bông gòn.

Nó ngạc nhiên do bị đẩy xong lại cảm nhận được cái rát mà mát mát ở trên mặt.

- A~~

- Em đau hả...để tôi làm nhẹ nha...

Nàng lo lắng nói.

- Hi...Cô lo cho em hả. Cô đẹp thật ý.

Nó cười mỉm đưa tay lên vuốt mặt Nàng thỏ thẻ.

Nàng đỏ mặt. Gạt tay Nó ra nói:

- Để im tôi làm cho ko lại nhiễm trùng thì khổ.

- Cô à...Cô có ghét em không ?

Giọng trầm xuống Nó hỏi.

- ...Tôi ko có ghét em.

Thấy biểu hiện của Nó thì Nàng hơi nhíu mày nhưng cũng trả lời.

- Ha...Vậy cô thích em ?

- Tôi ko thích em.

-  Cô ko thích em nghĩa là cô ghét em.

- Tôi ko có ghét em cũng ko thích em.

- Cô ko thích thì là ghét em.

- Tôi ko ghét em!!!

- Vậy cô thích em!!!

Nó phụng phịu giãy giụa nói.

- Nằm im coi.

Bực bội. Nàng bóp miệng Nó lại.

- Ưm...ưm...ưm...ưm...

Ko cử động miệng được thì cử động chân. Nó lấy hai chân đạp đạp.

- IM.

Nàng gằn giọng mà Nó vẫn ko chịu nằm im.

- Ưm...ưm...Ặc....

Nàng chịu hết nổi leo lên ngồi lên bụng Nó cái mạnh.

- Im chưa.

- Dạ rồi.

Xức thuốc xong thì Nàng láy băng cá nhân dán lại cho Nó và vẫn giữ nguyên tư thế đó.

- Cô à...có thể đi xuống được ko...

- KO.

- Tại sao~~

- Vì tôi thích thế.

- Sở thích của cô cũng thật lạ. Haha.

- Rồi sao.

- Ko sao ạ.

- Khôi.

Nàng nhìn thẳng Nó.

- Sao cô ?

- Em...có người yêu chưa ?

__________________________________________________________

Vote cho Au đi mina.

😘😘😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro