Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn đèn dập tắt

Giọt nước mắt lăn xuống không thể ngăn lại

Âm nhạc yên lặng

Thiên hạ khởi vũ

Người không vui

Lòng thật sự bị thương

—— vương uyển chi 《 ta thật sự bị thương 》

Đứng ở trước mặt tôi chính là nàng, lẳng lặng đứng dưới ánh đèn vàng. Trong đêm nhìn nàng đặc biệt mê người, giống như những gợn sóng phát tán loạn tự nhiên rơi xuống, hai má trắng nõn phiến hồng, đôi mắt lớn sâu xa cùng ánh mắt như hai giọt nước trong suốt, tôi có thể theo bên trong nhìn ra chính mình thân ảnh mệt mỏi.

Không biết là bởi vì chút cồn rượu và kìm nén đã lâu có liên quan gì không, nhưng tôi không thể điều khiển chính mình chậm chạp tiến tới mà đem mặt của mình gần sát mặt của nàng, chậm rãi tay nâng lên, xoa hai gò má thanh tú của nàng.

"Làm sao vậy, Quân?" Nàng nói.

Tôi không có trả lời, ở trong thế giới của tôi, cái gì cũng không có nghe được, chính là nàng đang nói. Nàng tựa hồ dự cảm có cái gì không hảo, lui về phía sau từng bước, muốn tránh qua tay của tôi. Tôi theo sát mà tiến về phía trước từng bước, không chút do dự dùng miệng che phủ bờ môi nàng.

Tôi chưa cảm nhận được độ ấm của thân thể kia chỉ cảm thấy môi nàng lạnh ngắt.

Nàng run rẩy một chút, sau đó bắt đầu giãy dụa. Tôi không để ý đến phản kháng của nàng, ngược lại dùng hai tay hung hăng mà đem nàng ôm chặt trong lòng ngực, hỏa ở trong lòng bốc cháy lên đã muốn không thể dập tắt.

Nàng vẫn đang giãy dụa, trốn tránh nụ hôn của tôi. Tôi sống chết ôm lấy nàng, hôn nàng, không thể ngăn lại hành vi của chính mình. Bỗng nhiên, môi của tôi có một chút đau đớn, chua sót hương vị tràn ngập trong miệng của tôi.

Thân thể nhất thời không còn khí lực, tôi nhẹ nhàng mà buông ra nàng, vô lực hạ xuống hai tay, lui ra phía sau vài bước. Nàng cắn tôi, cắn môi của tôi, cũng đồng thời cắn lấy trái tim của tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy nàng trước mặt, ánh mắt vẫn đang thâm thúy, lại tràn ngập sợ hãi cùng kinh ngạc.

Nàng khóc. Một giọt, hai giọt. . . . . . Một chốc nước mắt nặng nề mà rơi trên sàn nhà, cũng hung hăng đập vỡ trái tim tôi.

"Mình. . . . . . Không kiềm chế được. . . . . ." Đột nhiên ý thức được chính mình làm cái gì, lập tức như kẻ ngốc tiến về phía nàng giải thích. Nàng không để ý đến tôi, lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt, xoay người cầm lấy cái túi xách trên bàn, rất nhanh đi qua người tôi, tiến ra phía cửa trước.

"Sở Vũ! Mình. . . . . ." Tôi xoay người sang chỗ khác, nghĩ muốn giữ lại nàng. Nhưng nàng vẫn như cũ không để ý đến tôi, cánh cửa nặng nề mà đóng lại, tiếp theo là tiếng dồn dập xa dần âm thanh của giày cao gót đánh trên mặt đất.

Tùy ý thân thể của chính mình chậm rãi dọc theo vách tường ngã xuống trên sàn nhà, đồng thời nước mắt của tôi cũng như muốn tràn ra. Ngọn đèn nhỏ vẫn đang mờ ảo tràn ngập ở trong phòng, làm cho tôi cảm thấy càng thêm suy sụp giống như ngọn đèn. Đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, mệt chết đi . . . . . . Thật sự mệt chết đi . . . . . .

Đến lúc tôi tỉnh lại, đã muốn là 12 giờ đêm. Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, nhớ tới mấy giờ trước tôi cùng Sở Vũ trong lúc đó đã phát sinh chuyện. Tôi cười khổ cầm điện thoại lên bấm số gọi.

"A lô , là mình."

"Đã biết, cậu có chuyện gì, khuya như vậy vẫn gọi cho mình?."

"Mình. . . . . ." Tôi nghẹn ngào

"Ra ngoài nói chuyện, cậu xuống lầu đi."

"Ân." Tôi ngắt điện thoại.

Vội vàng rửa sạch mặt, đi tới quán bar dưới lầu. Biển của quán bar được viết bằng tay một chữ rất lớn màu đỏ tươi "Tàn".

Đi vào nhìn chung quanh một chút bốn phía, Phó Khiết còn chưa tới. Tôi tìm đến một chiếc ghế dựa sát tường rồi ngồi xuống, gọi một chén rượu tự mình uống một hơi. Lúc này, một bản nhạc quen thuộc lại đưa tới bên tai, tôi có thói quen nhìn phía trước của quầy bar, trống rỗng, là quán bar bật dàn âm thanh. Đàn Piano giai điệu bài hát 《 ta thật sự bị thương 》. Vương Uyển Chi linh hoạt kỳ ảo thanh âm phiêu đãng trong quán Bar:

"Ngọn đèn cũng tối sầm

Âm nhạc thấp giọng

Trong miệng kẹo đường cũng hòa tan

Ngoài cửa sổ trời đầy mây

Nhân là nhàm chán

Lòng bắt đầu nhớ người

Điện thoại vang lên

Người muốn nói nói

Còn tưởng rằng người trong lòng đối ta lại muốn niệm

Như thế nào ngừơi thanh âm trở nên lãnh đạm

Là ngươi thay đổi

Là ngươi thay đổi

Ngọn đèn dập tắt

Âm nhạc yên lặng

Giọt nước mắt lăn xuống không thể ngăn lại

Âm nhạc yên lặng

Thiên hạ khởi vũ

Người không vui

Lòng thật sự bị thương"

Tâm tư không nén nổi nhớ lại những điều đã qua đi, cùng nhau hát ca khúc này cả một buổi tối.

Lần đầu tiên thấy Sở Vũ, nàng lẳng lặng ngồi ở sân khấu quầy bar, hai tay nắm microphone, nhẹ nhàng mà hát . Bắt đầu tôi bị giọng hát của nàng hấp dẫn, thế nhưng giọng hát cùng vương phỉ kia như vậy mà tương đồng rất linh hoạt kỳ ảo. Bất quá lúc sau tôi mới biết được thủ ca kia không phải vương phỉ, mà là một người không cùng tên với Vương Uyển Chi.

Nhịn không được chính mình quay đầu nhìn xem chủ nhân của thanh âm kia đích thị là ai. Như tôi suy nghĩ, thanh âm cũng như người. Nàng mặc một thân áo da màu đen, giày ống dài và đen, tóc hình cuộn sóng dài phủ bờ vai, như ẩn như hiện lộ ra khuôn mặt của nàng. Tôi đang muốn hảo hảo thấy rõ ngũ quan của nàng thì thủ khúc lại kết thúc , nàng hơi hơi ngẩng đầu thấp giọng nói: "Cám ơn."

Lúc này, tôi mới có thể thấy rõ ngũ quan của nàng, nhỏ dài lông mi, đôi mắt to linh hoạt kỳ ảo, còn có khéo léo cái mũi cùng đôi môi anh đào, chính là một đại mỹ nhân. Một bên một mình uống rượu buồn, còn có thể thưởng thức mỹ nhân, là một đêm không tồi. Tôi vừa nhìn chằm chằm nàng vừa uống một ngụm rượu đang cầm trên tay.

Nàng theo quầy bar đi rồi xuống dưới, tôi cũng vội vã thu hồi ánh mắt của chính mình tùy tiện chạy ở trên người nàng.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?"

Tôi ngẩng đầu, thấy được người vừa mới ở trên bục ca hát kia. Tôi có điểm kinh ngạc, bởi vì tôi căn bản không biết nàng, nàng cũng khẳng định không biết tôi.

"Đương nhiên." Tôi nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Rất ít khi nhìn thấy một cô gái ngồi đây uống rượu một mình." Nàng ngồi xuống ở bên cạnh tôi, một bên tiếp đón waiter đến chọn loại rượu giống của tôi.

Tôi cúi đầu cười cười, không chút để ý nói: "Cô và tôi không phải là cũng giống nhau sao?"

"Bạn bè của tôi ở bên kia." Tôi theo ánh mắt của nàng nhìn lại, quả nhiên có mấy cô gái đang ngồi ở cách đó không xa. Có một người còn rảnh tay đưa ly rượu lên không trung hướng bên này chào hỏi.

"Cô như thế nào lại không ngồi cùng các nàng?" Tôi hỏi.

"Bởi vì nhìn thấy cô ." Nàng nâng ly rượu đưa vào miệng một ngụm nhỏ, lập tức nhíu mày, "Hảo khổ."

"Blue-tear, loại rượu này không phải ai cũng phù hợp để uống." Tôi lắc nhẹ ly rượu trong tay đối nàng nói.

"Không phù hợp?"

"Chính là thích hợp tâm tình của tôi mà thôi." Tôi lại uống một ngụm nhỏ rượu, hương vị chua sót ở trong khoang miệng tản ra, thẳng xuống yết hầu.

"Tôi biết nơi này có một loại rượu ngon có thể uống." Nàng hướng tôi trừng mắt nhìn, tôi nhìn tới ánh mắt nâu của nàng ẩn chứa một màu sắc u buồn.

"Sun-shine, nam nữ đều thích rượu cốc-tai này. Ngọt mà không nị, có vị bạc hà tự nhiên." Tôi nghĩ cũng không cần nghĩ miệng cứ thế nói nói, còn không quên đem khóe miệng dơ lên.

Nàng rõ ràng cảm thấy kinh ngạc, theo sau lại đối tôi mỉm cười: "Cô thường xuyên tới nơi này?"

"Ngẫu nhiên đi. Chính là thích nếm thử rượu mới, " tôi chỉ chỉ về phía người pha chế rượu, "Peter là bạn của tôi, có tác phẩm mới hắn đều trước gọi tôi ra làm thí nghiệm."

Nàng gật gật đầu, lại cúi đầu uống một ngụm Blue-tear, sau đó lại mặt nhăn nhíu.

"Của cô, thanh âm rất êm tai." Tôi nghĩ tới bộ dáng nàng vừa hát trên bục gỗ động lòng người.

"Cám ơn, rất nhiều người nói thanh âm của tôi giống Vương Phỉ." Nàng nhợt nhạt địa cười, bên phải trên gương mặt xuất hiện cái tiểu má lúm đồng tiền.

"Thật sự, vừa mới tôi còn nghĩ đến Vương phỉ đã đến quán Bar này." Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thanh âm của nàng quả thật cùng vương phỉ phi thường tương tự, đều thực ngọt, thực linh hoạt kỳ ảo, xuyên thấu lực rất mạnh.

Nàng đối tôi mỉm cười, hỏi: "Cô thích thanh âm của vương phỉ sao?"

Tôi trung thực thừa nhận điểm gật đầu, sau đó cười khổ nói: "Đương nhiên, những ca khúc của nàng ca tôi đều thích. Hơn nữa so sách thanh âm của tôi còn kém quá xa ." Thanh âm của tôi thực bình thản, phải nói là không có gì đặc biệt, dù nghe xong cũng sẽ khó có thể để lại ấn tượng cho người khác.

Nàng mân miệng lại đối tôi cười cười, nhìn ly rượu Blue-tear ở trước mặt nàng không nói lời nào.

"Peter!" Tôi hướng Peter vẫy vẫy tay, "Đến một ly Red-cat."

Peter hướng tôi ra dấu tay một cái OK, sau đó bắt đầu pha rượu

"Red-cat ở đây là một loại rượu khác tôi thích uống , tôi nghĩ hẳn là thích hợp với khẩu vị của cô, xem như lễ gặp mặt của tôi."

"Cám ơn, như vậy tôi hẳn là không có cái lễ gì gặp mặt đâu?" Nàng dùng tay trái chống đỡ má phải nhìn tôi.

"Đại mỹ nữ có thể cùng tôi nói chuyện lâu như vậy, xem như là vinh hạnh của tôi ." Tôi nói chuyện lựa thời điểm nhìn trộm về hướng Peter .

"Red-cat." Peter nâng cốc đặt lên trên bàn. Tôi cười cười, sau đó nhìn nhìn nàng, ý bảo nàng thử xem.

Nàng dùng cánh tay gầy nâng lên ly rượu, bên trong là một loại trong suốt màu đỏ, nhưng thực tiên diễm. Nhìn trong chốc lát, nàng nhẹ nhàng mà thử một ngụm, lập tức cười nhìn về phía tôi: "Thật sự không tồi."

Tôi hơi có chút vừa lòng rồi nhấp một ngụm Blue-tear: "Tôi nghĩ cô hẳn là sẽ thích vị của loại này, chính là tôi cho rằng Sun-shine đối với cô sẽ quá ngọt."

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện một chút có điều đề tài có chút nhàm chán, thời gian trôi qua thật mau.

"Thời gian không còn sớm , " tôi nhìn đồng hồ trên cổ tay nói, "Cùng cô nói chuyện phiếm thực vui vẻ."

"Tôi cũng vậy"

"Nếu có duyên gặp lại." Tôi cười cười, sau đó ý bảo waiter tính tiền

Nàng hướng phía tôi hơi hơi gật gật đầu, sau đó cầm lấy ly Red-cat không còn rượu trở lại chỗ đám bạn của nàng. Tôi hướng tới bóng dáng nàng xinh đẹp cười cười, giống như vừa mới cùng nàng nói chuyện phiếm là một giấc mộng bình thường, lắc lắc đầu, cửa trước đi đến. . . .

"Hắc! Lục quân!" Phó Khiết lên tiếng đem tôi quay lại thực tại, tôi ngẩng đầu, đối trước mặt nàng cười cười.

"Nghĩ cái gì đâu, mình gọi cậu tới bốn lần."

"Không có gì, cậu muốn uống gì không? Blue-tear nhé?"

"Loại đó mình không thích, Sun-shine đi." Phó Khiết hướng waiter nói.

Tôi cúi đầu lại nhấp một ngụm Blue-tear cay đắng trong miệng, nhìn Phó Khiết nói không nên lời.

"Cậu như thế nào thích uống loại này, đắng muốn chết." Phó Khiết hướng ly rượu trong tay tôi nhíu nhíu mày.

"Thích hợp tâm tình của mình mà thôi." Tôi thản nhiên đáp, nhưng tâm tình của tôi hẳn là so với Blue-tear còn muốn đắng hơn.

"Cậu như vậy cũng không giải quyết được gì, sao phải tra tấn chính mình?"

Tôi cười cười không nói.

"Từ bỏ đi, hai người các cậu không có kết quả gì đâu." Phó Khiết còn nói.

"Sao cậu lại biết không có kết quả?" Tôi giương mắt nhìn Phó Khiết.

"Cậu cho rằng có kết quả sao?"

"Mình. . . . . Không biết."

"Nàng đã biết cậu đối với nàng có cảm tình?"

Tôi gật gật đầu.

"Nàng nói như thế nào?"

Tôi đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, vị cay đắng của rượu thật chua sót làm cho nước mắt như sắp tràn ra không thể ngăn lại.

"Câu sao phải tự hành hạ bản thân mình." Phó Khiết thở dài, nàng rất hiểu biết tôi , biết tôi thổ lộ cảm tình đã bị Sở Vũ cự tuyệt

Tôi lắc lắc đầu, gọi tới waiter: "Lại đến một ly Blue-tear." Sau đó đối Phó Khiết nói: "Hôm nay chúng ta uống cho thỏa mái, cái gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng nói! Liền uống rượu."

Ngọn đèn cũng tối sầm

Âm nhạc giảm âm lượng

Trong miệng kẹo đường cũng hòa tan

Ngoài cửa sổ trời đầy mây

Người buồn chán

Lòng bắt đầu nhớ người. . .

Tiếng ca của Vương uyển chi lại vang lên, tôi càng thêm lâm vào trong thống khổ. Phó Khiết nhìn nhìn tôi, nói: "Vậy cậu uống say sau đó có quên được nàng không?

Có quên được không?

Tôi không có trả lời, bởi vì không thể ngăn được cảm xúc nước mắt đầy liều mạng trào ra ngoài. Phó Khiết ngồi vào bên cạnh tôi, vỗ nhẹ lưng của tôi, chậm rãi an ủi: "Khóc đi, khóc đi ra là tốt rồi chịu chút ."

Sẽ dễ chịu chút sao? Tôi tựa vào cạnh vai Phó Khiết vừa khóc vừa tự hỏi vấn đề này. Khóe miệng truyền đến từng trận đau đớn, là Sở Vũ mới cắn, tôi nhẹ nhàng mà mân lại vết cắn, khóc lợi hại hơn .

Lúc này, tôi nâng tay nhẹ nhàng đẩy Phó Khiết ra, cười nói: "Cám ơn cậu, tốt hơn nhiều."

Nhìn nhìn di động, là tin nhắn của Sở Vũ. Tôi nhận khăn tay từ Phó Khiết lau đi nước mắt trên mặt, sau đó mở tin nhắn.

Thực xin lỗi

Sở vũ

"Là tin nhắn của nàng?" Phó Khiết nhìn ra biểu tình biến hóa trên mặt tôi. Tôi gật gật đầu, sau đó kiên quyết đóng lại di động.

"Quên nàng đi, quên nàng đi cậu sẽ sống tốt hơn."

"Mình sẽ quên nàng, mình sẽ, " tôi lại gật gật đầu, cầm lấy ly Blue-tear trên bàn uống mãnh liệt một ngụm, sau đó hướng Phó Khiết miễn cưỡng cười cười, "Trở về đi, hiện tại quá muộn ."

Phó Khiết ngẩn người, đối tôi gật gật đầu: "Cậu không có việc gì là tốt rồi."

Đột nhiên nghĩ đến Phó Khiết nhà cách nơi này không gần, liền đề nghị: "Đến nhà mình ở một đêm đi, nhà cậu xa, hiện tại lại quá muộn"

"Cậu cũng biết muộn a, còn gọi điện thoại gọi mình tới."

"Là cậu đề nghị mình ra ngoài uống rượu a."

" Không cần, mình gọi điện thoại cho hắn, hắn tới đón." Phó Khiết cười cười.

Hắn là bạn trai của Phó Khiết, kêu Trần Quan. Chúng tôi thường đùa giỡn nói Phó Khiết đã tìm được một Đại minh tinh.

"Đúng vậy, mình quên là cậu có bạn trai ở bên cạnh. Mình đây đi về trước ?"

"Ân. Có cần mình dìu về nhà không?" Phó khiết đi theo tôi đứng lên.

"Không cần, mình không có say, còn có thể đi đâu." Tôi đem Phó Khiết ấn hạ ngồi xuống, sau đó khoát tay đi ra quầy tính tiền.

Ra quán bar, tôi nhớ lại đoạn tin nhắn của Sở Vũ.

Thực xin lỗi,

Thực xin lỗi,

Thực xin lỗi....

Ngoài quán bar trời rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Nhưng tôi không có phản ứng gì cả, chậm rãi đi tới ngã tư đường lớn trống trải. Nàng nói với tôi thực xin lỗi, thế nhưng là mình cường hôn nàng trước, nàng tái hướng mình nói thực xin lỗi. Là cái ý tứ gì? Làm cho tôi không ngừng miên man suy nghĩ?

Tôi cười khổ.

Vài ngày sau, tôi bắt đầu không có ý làm hòa với Sở Vũ. Ở công ty, tôi làm tăng ca mỗi ngày, đem rất nhiều công việc mang trên người, hy vọng rối ren vài ngày có thể đem tâm trí của tôi quên đi tất cả. Vẫn như cũ như không có gặp được Sở Vũ như mọi ngày, không bao giờ ... giống như trước kia có thể hướng nhau cười nói thỏa mái.

Sở vũ cũng không có liên hệ với tôi, tựa hồ nàng không còn xuất hiện trong thế giới của tôi nữa. Chính là mỗi lúc nghỉ ngơi uống tách cà phê lại nghĩ tới nàng. Sở Vũ thích uống lam sơn, cũng chỉ uống một loại này. Mỗi lần gặp nhau nàng đều ép tôi thêm đường vào lam sơn để uống cùng nhau, có một lần, nàng thừa dịp tôi không chú ý, hướng cái cốc Ri-ga cho một lượng lớn đường vào trong cốc, khiến cho tôi còn nghĩ đến cà phê bị biến chất .

Ngày qua ngày của tôi vẫn thế , trong lòng vẫn lạnh lẽo . Ngẫu nhiên sẽ hồi tưởng những ngày trước kia cùng Sở Vũ sau đó cười cười, sau đó lại lâm vào một trận chua sót.

Một ngày giữa trưa, tôi như thường ngày lui tới văn phòng sửa sang lại văn kiện, điện thoại vang .

"Uy?"

"Đại ân nhân a, Lục quản lí."

"Phó Khiết, tìm mình có chuyện gì?"

"Không có việc gì sẽ không có thể tìm cậu tâm sự?"

"Được, cậu muốn tán gẫu cái gì?"

"Được rồi, không vòng vo. Vào luôn việc chính, Mạnh Sở Vũ nàng tới tìm mình ."

Lòng dừng một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại: "Có việc gì không?"

"Nàng nói nàng ngày mốt sinh nhật, mời chúng ta cùng đi."

"Nga."

"Cậu có đi không?"

"Đến lúc đó rồi nói sau." Lòng tôi trống rỗng đáp. Không thể phủ nhận, nghe được ba chữ Mạnh Sở Vũ lòng vẫn rất là đau . Nàng giống như là một khối vết sẹo trong đầu tôi không thể dịch chuyển.

"Kia như vậy đi, có gì gọi điện trả lời mình."

"Ân."

Mùa đông đến, ngày sinh nhật của nàng cũng tới rồi. Tôi ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, trên không trung chỉ có một đám mây lơ lửng cùng tôi tâm tình giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro