Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một người mềm lòng, không có cách nào để trở thành người có ý chí sắt đá. Huống hồ đối phương là Mạnh Sở Vũ, chờ đến khi bình tĩnh lại tôi càng không thể duy trì lạnh lùng như lúc nãy. Nhưng tôi có thể làm cái gì đâu, lần này thật sự là tôi sai rồi, hơn nữa đứng ở lập trường của nàng xem ra không thể tìm được một cái lý do chân chính làm cho tôi tức giận, nói như vậy làm cho tôi thêm giận bản thân mà thôi.

Có nên hay không gọi điện thoại giải thích, hoặc là gửi tin nhắn cho nàng? Bất quá, nàng nếu đã muốn cho rằng tôi vô tình, quên đi cứ như vậy đi, cùng lắm thì không liên lạc thêm nửa năm nữa. Chính là ngày kế tiếp, mỗi khi tôi một mình yên tĩnh sẽ lại nghĩ đến nàng. Cùng ở trong một thành phố nhưng tôi không cách nào dũng cảm đi đối mặt với nàng.

Đến khi chân hoàn toàn bình phục, tôi đứng ở trước mặt Diệp Tấn mạnh mẽ đá chân vài cái, sau đó lại mạnh nhảy dựng lên để chứng thật điều này.

"Đừng có nhảy lộn xộn nếu không trong chốc lát lại trẹo chân đến lúc đó cô liền cười cũng không nổi !" Diệp Tấn vỗ vỗ tôi, ngăn trở ý định của tôi đang muốn tiếp tục nhảy thêm vài cái.

"Chân tôi đã bứt rứt lâu lắm rồi , " tôi cười nói, "Chỉ đá vài cái sẽ không gây nghiện a."

"Không thể tưởng được có thể bình phục nhanh như vậy, " Diệp Tấn lại nhìn nhìn mắt cá chân của tôi, "Không quá một tuần là có thể tiếp tục quay lại làm việc."

"Phải, " tôi nói, sau đó lại dùng bàn chân giẫm vài cái lên sàn nhà, "Sớm đến hai ngày quả là lợi hại đi."

"Bảo cô đừng có đá lung tung nữa! Cố ý nghĩ muốn tiếp tục trở thành người què một tuần?" Diệp Tấn vừa nói vừa nhéo một chút cánh tay của tôi.

"Được rồi được rồi, so với mẹ của tôi còn dong dài hơn, " tôi nói sang chuyện khác, "Cơm trưa đi nơi nào ăn?"

"Có thể ăn, " Diệp Tấn bấm thang máy lên tầng trệt, "Như cũ, lát nữa ăn xong còn phải gấp trở về làm báo cáo, buổi tối còn phải tăng ca."

"Tăng ca?" Tôi có điểm kinh ngạc nhìn hướng Diệp Tấn, "Như thế nào đột nhiên phải tăng ca?"

"Này cuối tuần đều phải hoả tốc tăng ca, nhất là bộ phận của chúng ta."

"Không phải chứ, " tôi làm động tác té xỉu, "Vừa quay lại công việc liền gặp phải chuyện này. . . . . . Đều cuối năm . . . . . ."

"Hối hận sao, " Diệp Tấn cười cười đi ra thang máy, "Bằng không lại nhảy cái gãy xương nằm thêm một năm lại đến đi làm."

Diệp Tấn nói công ty hoả tốc tăng ca, buổi tối nay tôi có cảm giác tình thế cấp bách—— thật sự không phải hay nói giỡn. Vừa đến buổi tối, Hoàng Kiện Cường lập tức bỏ ra ngoài xuống dưới lầu mua một hộp cà phê lớn trở về, mỗi người cầm lấy một cốc rồi tản ra tận lực gõ máy tính cạch cạch, rồi thanh âm cắt giấy, trượt ghế tựa trên sàn nhà. Tất cả mọi người giường như rất vội vã, thề sống chết phải hoàn thành công việc trước năm mới.

Có một lần giữa trưa, sau khi từ WC đi ra Phó Khiết vừa vặn gọi điện thoại cho tôi. Tôi đối với điện thoại vẻ mặt buồn rười rượi, hướng nàng oán giận công ty gần đây lộn xộn không chịu nổi, sau đó nàng đột nhiên nói cho tôi biết Mạnh Sở Vũ bị điều đi công tác ở tỉnh khác.

"Nga." Đây là phản ứng sau khi tôi nghe được, đương nhiên nội tâm lặng lẽ dâng lên gợn sóng lớn.

"Phải cuối năm mới trở về, " Phó Khiết thở dài, "Bọn mình thay đổi cấp trên, là một người đàn ông già."

"Phải không, vậy cũng tốt." Tôi giả bộ không quan tâm.

"Rất kinh khủng a, ngày hôm qua có một đồng sự mới muộn vài phút lập tức bị mắng chửi rất thậm tệ!" ngữ khí Phó Khiết nói chuyện làm cho tôi nghĩ tới trước kia thời điểm trung học, một người bạn hướng tôi oán giận chủ nhiệm lớp của nàng là một người rất nghiêm khắc.

"Này đích xác có điểm khoa trương, " tôi nói, "Vậy cậu thì sao?"

"Mình rất hảo, dù sao mình đi làm cũng không bao giờ đến muộn."

"Vậy là tốt rồi." Tôi thản nhiên đáp lời.

"Vốn mình cùng vài đồng nghiệm đề nghị nàng không cần đi, bất quá nàng dường như rất quyết tâm đi, " đột nhiên, nàng dừng một chút, "Khụ. . . . . . Đúng, đúng, công ty mình cũng đang cố gắng làm cho xong việc trước năm mới, tốt tốt." Phó Khiết thay đổi đề tài cùng khẩu khí nói chuyện.

"Cái gì nha?" Tôi nhất thời bị nàng làm cho hồ đồ .

"Hô. . . . . ." Đối phương rất lớn thở hắt ra, "Ông sếp già vừa mới đi ngang qua làm mình sợ muốn chết. Không tán gẫu cùng cậu nữa, tránh bị hắn phát hiện, tạm biệt!" Sau đó liền"Ba" cúp điện thoại. Tôi thật sự là nể nàng, biết rõ hiện tại là thời gian làm việc cũng dám mạo hiểm gọi điện thoại cho tôi.

Bị điều đến tỉnh khác công tác sao? Kia mấy ngày này khẳng định không cần gặp mặt . Nguyên lai nàng cũng cùng tôi giống nhau, vẫn không dám đối mặt với tình cảm này.

Thật sự có điểm mệt mỏi, nhận thức của nàng mấy ngày nay tới giờ dường như không có một ngày nào thực sự buông lỏng để cười haha. Có quá nhiều thứ xảy ra lặp đi lặp lại, lòng tựa hồ đã muốn bị vô số lần đổ vỡ, sau đó lại chậm rãi lành lại, lại đổ vỡ, lại một mình một chút một chút lành lặn trở lại.

Tôi rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu đây, hiện tại đáp án là —— không biết.

Một ngày buổi tối, tôi rốt cục mệt mỏi ghé vào mặt bàn, nhắm mắt lại liều mạng mát xa bằng mười ngón tay của mình. Sau đó cảm giác được có người nhẹ nhàng mà lấy tay phất tóc của tôi, tôi tiếp tục ghé vào trên bàn, đem mặt chuyển qua nhìn thấy là Diệp Tấn.

"Là cô a. . . . . ." Sau đó lại quay trở về, nhắm mắt lại.

"Mệt muốn chết rồi đi, " nàng nói, "Tôi mang cho cô cốc trà phổ nhị."

Tôi thở dài: "Hôm nay buổi tối đã uống ba cốc . . . . . . Không thể uống nữa, nếu tiếp tục uống tôi sẽ biến thành ấm trà."

"Sợ cái gì, " Diệp Tấn cười vỗ vỗ đầu tôi, "Cô không phải thích uống phổ nhị sao?"

"Thích thì thích, " tôi dời đầu, "Tiếp tục uống như vậy, tôi thích uống chính là Thiết Quan Âm ."

"Lát nữa tan tầm cùng nhau đi thôi." Diệp Tấn tiếp theo chụp một chút đầu của tôi sau đó xoay người trở về làm việc.

Tôi lại dùng sức chống đỡ mí mắt nhìn bóng dáng nhìn Diệp Tấn, lần thứ hai nhắm mắt lại. Không xong, tôi dường như muốn đi gặp chu đại gia . Lục Quân, cố lên a, đừng ngã xuống! Tôi mạnh ngẩng đầu, cầm lấy trà Phổ Nhỉ Diệp Tấn đem tới uống một hớp lớn, sau đó chạy đi WC —— đã nhịn muốn chết rồi.

Rửa xong tay tôi ở hành lang dừng một chút, muốn gọi điện thoại cho Phó Khiết nói cho nàng cuối tuần sẽ không đi dạo phố , tôi phải ở nhà hảo hảo ngủ trọn một ngày.

Lấy ra di động bấm một loạt số, sau đó bấm phím gọi.

Đại khái chuông đổ không lâu sau đó nghe được"Uy, xin chào."

"Phó Khiết a, mình là Lục Quân, cuối tuần này mình phải tăng ca thêm mệt muốn chết, cuối tuần sau không đi dạo phố được, mình đây đã trở thành bảo vật quốc gia rồi a." Tôi một hơi nói xong, chờ nàng cứ theo lẽ thường đối tôi oán giận khi hủy hẹn.

"Cậu gọi lộn số, mình là Mạnh Sở Vũ." Đối phương đáp.

"A, thực xin lỗi, mình bấm. . . . . ." Tôi đột nhiên sửng sốt, từ từ. . . . . . Mạnh Sở Vũ? !

Như thế nào lại, thế nhưng bấm sai số điện thoại, lại còn là số đó! Tôi trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, hẳn là đem"Sai lầm rồi" tiếp tục nói xong sau đó cắt đứt, cần phải nhân cơ hội này hướng nàng giải thích?

"Ách. . . . . ." Tôi dừng một chút, tiếp tục nói xong, "Thực xin lỗi, mình gọi lộn số."

Tôi không có tắt máy trước nghĩ muốn chờ đối phương tắt trước, nhưng là đợi cả buổi nàng không có phản ứng gì. Một lúc sau chúng tôi vẫn là nói cái gì cũng chưa nói. Tôi thầm nghĩ thực sự không thể lì lợm như vậy a, huống hồ tương lai vẫn còn dài.

Ngay tại lúc tôi đang chần chờ tắt máy ——

"Nếu, " Mạnh Sở Vũ đột nhiên nói, "Hôm nay không có gọi nhầm số, khẳng định là cậu sẽ không gọi điện thoại cho mình ?"

Trái tim giống bị kim đâm một chút, nàng nói đến tử huyệt của tôi. Nhưng là nàng biết tôi vì cái gì không gọi điện cho nàng sao, nàng biết mấy ngày nay tôi rất khó chịu sao? Nếu nàng nói tôi vô tình, tôi đây lập tức vô tình.

"Gần đây mình hơi bận, " tôi nói, "Mình còn phải làm tăng ca, lần sau gọi lại đi."

Tôi dừng lại hai giây sau nhẫn tâm ấn phím Off.

"Quân? Cô ở trong này để làm chi?" Hoàng Kiện Cường theo WC đi ra nhìn thấy tôi hỏi.

"Nga, " tôi gãi đầu, "Vừa mới gọi cuộc điện thoại."

Hắn gật gật đầu xoay người trở về làm việc. Sau khi tắt điện thoại lòng tôi thực sự đau, nhưng là so với nàng nói tôi vô tình vẫn tốt hơn một chút. Tôi ở trong lòng thở dài, đi theo sau lưng Hoàng Kiện Cường cũng chuẩn bị trở về làm cho xong công việc tối nay.

Giống như bình thường, đợi cho làm xong công việc tối nay đã là đêm muộn. Cách cửa sổ nhìn đến xa xa một tòa nhà lớn, tôi duỗi thẳng thắt lưng, một buổi tốt vất vả đã kết thúc. Quay đầu nhìn nhìn Diệp Tấn, nàng đang sắp xếp cái gì đó. Sau đó nàng nhìn di động rồi ngẩng đầu thấy được tôi.

"Có thể đi rồi?" Diệp Tấn hỏi.

Tôi gật gật đầu ngay cả nói cũng lười nói, rất mệt nhọc. Đi vào thang máy mắt của tôi trên cơ bản là đã nhắm , đợi cho Diệp Tấn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai của tôi ý bảo tôi tới rồi, sau đó tôi mới cuống quít đi ra khỏi thang máy.

"Quá mệt mỏi đi, " mới ra khỏi tòa nhà lớn còn có một trận gió lạnh thổi qua, Diệp Tấn cười cười, "Cô thiếu chút nữa phải đứng ngủ."

"Ân, " tôi nói , ngáp một cái thật to, "Mệt chết, nếu tiếp tục như này tôi sẽ mệt nhọc đến cho choáng váng mà nằm viện mất."

"Ít nói hưu nói vượn a, " Diệp Tấn nói xong, kéo tay của tôi hướng bãi đỗ xe đi đến, "cô nào có yếu đến như vậy."

"Dù sao tôi không có kiên cường như vậy." Tôi nói, vẫn đang mơ màng bước đi.

Đi đến một chỗ tối om chờ Diệp Tấn bấm khóa xe lập tức vang lên "Chít chít", trong bóng đêm có hai cái đèn vụt sáng, tôi mới phản ứng lại xe của Diệp Tấn đứng ở vị trí này.

"Lên xe đi." Diệp Tấn hướng người đến cửa xe đi tới nói với tôi.

Tôi mở cửa xe lập tức mềm nhũn ngã vào chỗ ngồi.

"Ngủ một lúc đi, " Diệp Tấn vừa nói vừa mở khóa, "Tới nơi tôi sẽ gọi cô."

"Không được, " tôi nói, "Rất nhanh sẽ tới a." Chính là tôi vẫn như cũ thực khốn đốn, vì ngăn cản chính mình ngủ bắt đầu nói chuyện.

"Tấn a, " đại não của tôi đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ nhưng vẫn chậm rì rì hỏi, "Như thế nào cũng chưa gặp qua bạn trai của cô a?"

"Cái gì?"

"Bạn trai, có nghĩa là ' một người đàn ông có thể quan tâm chăm sóc và kết hôn '." Tôi nói.

"Như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?" Diệp Tấn quay đầu nhìn nhìn tôi.

"Đừng có nói là vẫn đang tìm." Tôi cười cười.

"Vậy còn cô, " Diệp Tấn hỏi, "Như thế nào tôi chưa thấy qua bạn trai của cô?"

"Tôi?" Tôi dựa đầu vào ghế, "Vẫn đang tìm trong biển người."

"Vẫn chưa tìm thấy?" Im lặng trong chốc lát nàng hỏi.

"Có a." Tôi nói, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Diệp Tấn không nói gì.

"Chính là đối phương không muốn, tôi cũng không có biện pháp." Tôi cười khổ, quay hẳn đầu nhìn ra cửa sổ

"Ân, một tình yêu khổ tâm." Nàng nói xong, thẳng thẳng thân mình.

"Cô thì sao, " đúng là một đề tài nhàm chán làm cho tôi thiu thiu ngủ, "Cô vẫn chưa nói cho tôi nghe ."

"Tôi cũng có a, " Diệp Tấn nói, "Chính là đối phương không biết."

"Không biết. . . . . . Vì cái gì không biết?" Tôi đã hoàn toàn nhắm lại hai mắt.

"Đối phương đã thích người khác."

"A, " tôi nói, ngữ khí hơi kinh ngạc, "Hắn thật tệ, bỏ lỡ một người như cô."

"Cô nghĩ như vậy ?"

"Là đương nhiên ." Tôi nhẹ nhàng ngáp một cái.

"Vậy còn cô, nếu có một người đàn ông bỏ lỡ tôi, cô nguyện ý cùng tôi ở một chỗ không?" Thanh âm của Diệp Tấn hư vô mờ mịt truyền đến tai tôi, đại não loại bỏ một hồi lâu mới làm rõ ràng những gì nàng nói.

"Ha ha, " tôi hàm hồ cười lên, nhéo một chút cổ, "Nếu là như vậy tôi nguyện ý."

Sau đó Diệp Tấn còn nói câu gì đó, càng lúc càng buồn ngủ hoàn toàn không có nghe được cái gì nữa, hai bên đường là những cột đèn vàng, giống như thôi miên một đám đảo qua xe lại chiếu đến mí mắt của tôi, vẫn là bất đắc dĩ nhắm chặt mắt ngủ.

Khi tôi mở mắt ra, lại dùng lực xoa mắt mới ý thức được tôi còn ngồi ở trên xe. Xe đã ngừng, ngoài cửa sổ phong cảnh không có đi về phía sau, là dưới lầu nhà của tôi.

"Tỉnh rồi?" Bên cạnh truyền đến thanh âm.

Tôi quay đầu đến, là Diệp Tấn, nàng tựa lưng vào ghế ngồi đang hướng tôi mỉm cười.

"Ân, " tôi gật gật đầu, sau đó mới phản ứng lại , "Có phải là, tôi đã ngủ?"

"Đúng vậy, " nàng nói, "Ngủ thật sự say, gọi cô cũng không tỉnh."

"Cô có gọi tôi sao?" Tôi hỏi lại, sau đó cười cười, "Tôi nhớ rõ cô nói cô không thích quấy rầy người khác đang ngủ."

"Được rồi, bị cô nhìn ra, " nàng bất đắc dĩ nói, "Tôi đã nhìn cô ngủ đến lúc tỉnh."

"Không xong, tư thế ngủ của tôi bị cô xem tới rồi!" Tôi làm bộ dáng vẻ như thực khẩn trương, "Làm sao bây giờ?"

"Cô nói vậy mới nhớ, " Diệp Tấn nói, "Tôi quên mất không chụp ảnh lại."

"Thật sự là vô dụng, " tôi đè huyệt Thái Dương, "Thật sự là rất mệt nhọc. Tấn, hiện tại là mấy giờ ?"

"Ân. . . . . ." Nàng nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Rạng sáng 1 giờ 48 phút."

"Trời ạ, muộn như vậy, " tôi hoảng sợ, "Tôi phải về nhà , cô muốn hay không đi lên uống cốc trà?" Xuất phát từ lễ độ, tôi theo thói quen hỏi.

"Tôi cũng muốn về nhà ngủ, " Diệp Tấn nói xong, nhẹ nhàng ngáp một cái, "Nhìn cô ngủ một đêm khiến tôi mệt chết ."

"Vậy được rồi, " tôi mở cửa xuống xe, "Trên đường cẩn thận."

Diệp Tấn ở trong xe hướng tôi vẫy tay sau đó lái xe rời đi. Tôi đứng ở chỗ khuất nhìn chiếc xe rời đi cho đến khi hai chiếc đèn xe biến mất, sau đó thật sâu thở hắt ra xoay người về nhà. Đột nhiên nhớ tới còn chưa có gọi điện thoại cho Phó Khiết, coi như xong, ngày mai gọi lại vậy.

Tăng ca là những ngày cực kỳ gian nan, tôi sắp kích động ngay cả nước mắt đều muốn đi ra .

"Rốt cục không tăng ca ." Tôi nhìn đồng hồ trên tường đối Hoàng Kiện Cường nói.

"Đúng vậy, " hắn gật gật đầu, "Những ngày bình thường đã trở lại."

Tôi cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Quân, " Hoàng Kiện Cường quay đầu hỏi, "Cuối năm sẽ được nghỉ, có cái kế hoạch gì không?"

"Cái gì kế hoạch?" Tôi nghĩ nghĩ ,"Về nhà thăm ba mẹ."

"Thật là hiếu thuận khiến người ta phải cảm động, " Hoàng Kiện Cường rất có cảm xúc nói, "Tôi cũng vậy, muốn dẫn bạn gái của tôi về ra mắt."

"Bạn gái? !" Tôi kinh ngạc mở lớn miệng.

"Sao phải kinh ngạc để làm chi?" Hoàng Kiện Cường bất mãn nheo lại mắt.

"Ách. . . . . ." Tôi xấu hổ cười cười, "Tôi như thế nào không biết, tôi có biết người đó không?"

"Đó là một đồng nghiệp cùng công ty, " hắn mặt lại đỏ, "Cô hẳn là biết."

"Là ai?" Tôi vội vã hỏi.

"Chính là Tiểu Vương." Hoàng Kiện Cường nói thanh âm cũng nhỏ đi nhiều.

Tiểu Vương? Nga, tôi nhớ rõ cái kia bộ dạng cũng không tệ lắm, là một cô gái có đôi mắt lớn.

"Đúng a, " tôi nhếch miệng nở nụ cười, "Không tồi!"

"Ân, là một người làm việc rất được." Hắn gật gật đầu.

"Chính là. . . . . ." Tôi đột nhiên nhớ tới cái gì, "Anh không phải thích Diệp Tấn sao?"

Hoàng Kiện Cường ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ai, người ta đối tôi lại không có ý."

"Kia cũng tốt, hảo chiếu cố đối phương a!" Tôi cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, không thể tưởng được tiểu tử này nhanh như vậy đã tìm được bạn gái , tôi nhớ rõ tôi còn từng nguyền rủa hắn.

"Quân!" Diệp Tấn không biết khi nào thì đã đi đến phía sau tôi, "Đi thôi."

Hoàng Kiện Cường nhìn thấy Diệp Tấn trên mặt cũng không biến đỏ như trước kia, hắn cười đối chúng tôi nói: "Tôi đi thu thập một chút đồ, ngày mai gặp."

Khi đứng trong thang máy tôi cố ý thật thở dài.

"Làm sao vậy?" Diệp Tấn hỏi.

" Thanh niên lêu lổng như vậy a, " tôi nói, "Hoàng Kiện Cường rốt cục tìm được bạn gái ."

"Kia rất tốt nha, " nàng cười cười, "Có cái gì mà than thở?"

"Tôi là nói cô, " tôi quay đầu nhìn Diệp Tấn, "Liền như vậy bỏ qua một người đàn ông tốt."

Diệp Tấn nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, sau đó lại quay đầu đi nở nụ cười.

Cười cái gì nha, tôi ở trong lòng than thở, có cái gì buồn cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro