Chương 28: Nhưng ta không vừa mắt tên Mặc Thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại sảnh chìm trong im lặng. Mọi người sững sờ nhìn Mặc Thừa dễ dàng bị hắc bào nhân bóp cổ lập tức không kềm được nuốt một ngụm nước bọt.

- " Các hạ, xin thủ hạ lưu tình ". Thấy hắc bào nhân chuẩn bị đem Mặc thừa trong tay bóp cổ chết, trong đại sảnh một tiếng quát thình lình vang lên. Là Cát Diệp

Vân Lam Tông quả thật là chống lưng cho Mặc gia. Chẳng biết chi tiết sự tình như thế nào, chỉ nghĩ rằng, nếu như hắc bào nhân thần bí kia chỉ muốn giáo huấn Mặc Thừa một chút, Cát Diệp cũng sẽ không ra mặt ngăn cản. Nhưng mà, hắn rõ ràng là muốn hạ sát thủ. Đến nước này, Cát Diệp cũng không thể ngồi yên. Dù sao, nếu Mặc Thừa bị người khác giết ngay trước mặt hắn, ngày sau trở lại Vân Lam Tông, chỉ sợ không tránh khỏi bị giáo huấn một phen.

Nhìn Cát Diệp hồi lâu, hắc bào nhân lại xoay đầu đi. Dưới hắc bào, đôi mắt lạnh lẽo tập trung trên gương mặt gương mặt trắng bệch của Mặc Thừa, lạnh lùng nói:

- " Giao Thanh Lân ra ".

- " Đại đại nhân, ta thật sự không hiểu người đang nói gì ". Bị ánh mắt lạnh lẽo chăm chú, gương mặt Mặc Thừa có chút đau đớn, môi run rẩy nói.

Trong hắc bào, bóng người rõ ràng lắc đầu thở dài, trên tay, ngọn Sâm Bạch hỏa diễm như nhảy múa. Sau đó vẽ lên một vòng, vừa khớp với gốc cánh tay phải của Mặc Thừa quét nhanh.

Chưởng qua, tay đứt!

Trên đài cao, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Cát Diệp đều khẽ hút một hơi lãnh khí. Hắc bào nhân này phương thức công kích quỷ dị, thủ đoạn lại tàn nhẫn, làm cho bọn họ thật sự có chút khiếp sợ.

- " Giao hay không? ". Không để ý đến Mặc Thừa, thanh âm của hắc bào nhân vẫn nhẹ nhàng như cũ, tư thái vẫn đạm mạc, giống như việc giết chóc lúc nãy, không phải là hắn gây ra.

- " Ngươi đang lãng phí lòng kiên nhẫn ít ỏi của ta a ". Âm thanh trầm thấp, lạnh lẽo lộ vẻ không còn kiên nhẫn.

- " Trong Mặc gia, người nào có quyền nói chuyện mau lăn ra đây, giao ra tiểu cô nương bị các người bắt. Nếu không, hôm nay, huyết tẩy Mặc gia ". Hắc bào nhân quay đầu, hướng đám Mặc gia đệ tử, nhẹ giọng nói.

Chẳng bao lâu sau khi tên Mặc gia đệ tử biến mất, một đám người vẻ mặt kinh hoảng từ bên ngoại chạy vào đại sảnh. Sau khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của mặc Thừa, sắc mặt đều trở nên ngốc trệ. Bọn họ ai có thể nghĩ đến, Đại trưởng lão mà ngày thường tư thế hiên ngang, lại biến thành bộ dạng như vậy.

- " Vị đại nhân này, tại hạ chính là Mặc Lan, gia chủ của Mặc gia, không biết Đại trưởng lão đã có điều gì đắc tội đến ngài? ". Một trung niên thân mặc Hoa phục, bước lên hai bước, có chút khách khí trầm giọng hỏi.

- " Mười phút sau, ta muốn gặp được Thanh Lân tiểu cô nương đã bị các ngươi bắt giữ. Nếu không, Mặc gia cũng không cần phải tồn tại nữa ". Dưới hắc bào, âm thanh băng lãnh cùng khí thế khủng bố đột nhiên bạo phát.

- " Đấu hoàng cường giả ". Nhìn những khe nứt lan tràn ra, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Cát Diệp sắc mặt biến đổi đột ngột, thất thanh nói.

Thanh âm hai người giống như tiếng sấm rền hung hăng bổ vào đầu mọi người trong đại sảnh. Giờ phút này,  vẻ mặt oán độc của Mặc Thừa, cũng đờ đẫn ra. Hắn chưa từng nghĩ đến, vị hắc bào nhân thần bí này, như thế nào lại là một Đấu Hoàng cường giả.

- " Xin đại nhân chờ tí, tại hạ lập tức thả người ". Dưới áp bức của Đấu Hoàng cường giả, Mặc Lan cực kỳ dứt khoát, rất rõ ràng, căn bản không có nửa điểm tư cách để bàn điều kiện, cho nên lập tức gật đầu.

- " Mặc Lan, đứng lại cho ta! Ai cho phép ngươi thả người ". Mặc Thừa bỗng nhiên ngẩng đầu, phẫn nộ quát.

- " Đại trưởng lão, người hà tất vì một tiểu cô nương, mà đem dến cho Mặc gia chúng ta loại nguy hiểm này ". Bị Mặc Thừa cản trở, Mặc lan nhíu mày, phẫn nộ nói.

- " Ngươi biết cái rắm, tiểu cô nương kia, tuyệt đối...". Mặc Thừa dữ tợn nghiêm mặt.

Hắc bào nhân tựa hồ coi Mặc Thừa như ruồi nhặng, sau khi tàn nhẫn đá một cước. Trên nắm tay, Sâm bạch hỏa diễm cấp tốc ngưng tụ, hiển nhiên, lần này hắn thật sự muốn hạ sát thủ.

- " Các hạ, xin hãy nể mặt Vân Lam Tông, cho Mặc Thừa một con đường sống ". Cảm thụ sát ý ngập trời của hắc bào nhân, Cát Diệp sắc mặt đại biến, vội vàng quát.

Đối với tiếng quát của Cát Diệp, hắc bào nhân dường như không nghe thấy.

Thấy hắc bào nhân không hề có chút dừng lại, gương mặt già nua Cát Diệp có chút coi.

- " Cút ngay ". Dưới hắc bào, một tiếng quát lạnh vang lên.

- " Tiểu tử, cho Vân Lam tông một chút mặt mũi ". Hàn Sở từ trên cao bay xuống, cũng một bộ hắc bào, chỉ có điều, Hàn Sở có mang mặt nạ.

Toàn bộ đều ngốc trệ. Không có đấu khí hóa cánh vẫn có thể bay. Đấu tông.

- " Tiền bối ". Tiêu Viêm nhìn thấy Hàn Sở thì kinh ngạc.

Hàn Sở cười.

Xoay lại hướng về phía mọi người.

- " Mặc gia gia chủ còn không mau đem người thả ".

- A.. a.. Tiểu nhân lập tức đi ngay ". Mặc Lan kinh hãi vội vã chạy đi.

Hàn Sở truyền âm đến Tiêu Viêm: Tiểu tử, bí mật không muốn bị lộ thì đừng quá hồ nháo, ta không biết như thế nào ngươi trở thành đấu hoàng, nhưng hiện tại không nên để người ta chú ý.

Tiêu Viêm ngẩn ra một lát rồi khẽ cười: Đa tạ tiền bối.

- " Ngươi là Vân Lam tông trưởng lão? ". Hàn Sở nhìn về phía Cát Diệp mở miệng.

- " Là vãn bối ".

- " Mặc gia này có Vân Lam tông chống lưng. Nhưng ta không vừa mắt tên Mặc Thừa ".

- " Không biết tiền bối muốn xử lý thế nào ". Nạp Lan Yên Nhiên mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro