Thượng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Titan, Thái Thản Thần Tộc, Đại Địa chi tử, vô lo vô ngại.

Núi Nga Đặc Luật Tư.

Tuyết phủ lên toàn bộ ngọn núi tựa như một cái áo bông dày nặng nề. Dường như các sắc cạnh đã bị quét qua, khiến Thần điện trang nghiêm cùng trường giác đấu dưới nền tuyết đã không còn cảm giác lạnh lùng xa cách. Những ngọn đồi được phủ trong lớp áo bạc, giống như một bức tranh thủy mặc. Sương muối trắng phủ cả rừng cây, kim ngân hoa bị gió thổi qua lấp lánh như những sợi chỉ bạc. Toàn bộ ngọn núi Nga Đặc Luật Tư khắp nơi đều trắng xóa, như là nơi tiên cảnh bị lãng quên.

Những cây cọc gỗ bọc sắt trong sân huấn luyện chìm sâu trong tuyết trắng, Hứa Phách Lý Ông Quyền Hựu Ly nín thở ngưng thần đứng trong tuyết ngập chưa tới bắp chân, hai tay phát ra ánh sáng vàng. Trong khí trời rét lạnh như này, cô chỉ mặc độc một cái áo xám đơn bạc bằng da dê mềm mại.

Tay chậm rãi giơ lên đỉnh đầu, ánh sáng càng ngày càng chói mắt, hai tay buông xuống, vẽ thành một vòng thật lớn, rồi trở lại trước ngực, song chưởng biến thành hổ trảo co lại, quả cầu năng lượng màu vàng giữa hai tay mơ hồ phát ra tiếng rít nhẹ. Lúc này, sau lưng cô lại xuất hiện một hình cầu màu đỏ khổng lồ, này chính là do vừa rồi hai tay vẽ một vòng trong không trung làm trung tâm, khuyếch đại ra bốn phía gây nên.

Tuyết đọng trong sân huấn luyện bởi vì nguồn sức mạnh này mà chậm rãi tan ra, ngay cả tuyết trên những cọc gỗ gần Quyền Hựu Ly thậm chí còn bốc hơi nhanh chóng.

"A!" Theo tiếng hét của Quyền Hựu Ly, quả cầu năng lượng trong song chưởng bị đẩy ra, tạo nên một tiếng nổ váng trời, mấy trăm cọc gỗ phía trước Quyền Hựu Ly gãy nát theo. Mà vì ảnh hưởng của sóng trùng kích tuyết đọng đầy đất cũng bị năng lượng cỗ nhiệt kia đẩy lên. Những hoa tuyết bay loạn trong không khí bay chưa kịp đáp đất trực tiếp bốc hơi.

Trong nháy mắt sân huấn luyện được vây quanh bởi một lớp sương khói trắng, nghiễm nhiên trở thành căn phòng xông hơi nhiệt độ thấp.

"Phốc, ta nói ngươi mới sáng sớm đã tinh lực dồi dào như vậy kia..." Khắc Lạc Nặc Tư phía sau vẫy vẫy tay kêu lên ai oán. " Ai ya? Hẳn 400 cây nữa" Không đợi Hựu Ly đáp lời, Thái Nghiên nhìn đống cọc gỗ gãy đổ thở dài nói.

Chỗ cọc gỗ bọc sắt tanh bành đen thui như bị thiêu rụi. Quyền Hựu Ly đếm qua loa một lượt. 400 cây, so với bình thường có ít hơn một chút.

"Sách, cuộc sống tân hôn có vẻ thoải mái quá, bỏ bê luyện tập nha... Xem ra buổi tối khá là vất vả đi~" Kim Thái Nghiên xấu xa cười nói.

"Kim Thái Nghiên!" Hựu Ly vốn bởi vì vừa tập luyện mà mặt đỏ càng thêm nóng lên, nhào tới muốn chặn miệng người kia.

"Y, dũng sĩ mạnh nhất Thái Thản mưu sát chị gái kìa." Kim Thái Nghiên vội vàng né tránh, còn không quên bồi thêm một đao.

"Ngươi... Thôi bỏ đi." Bởi vì vừa nãy đã làm tiêu hao nhiều sức, thêm nữa cũng không như Thái Nghiên nhanh nhẹn, chính là không đuổi kịp nàng ta, liền đơn giản cứ thế từ bỏ.

"Được rồi, ngươi mau trở về xem Duẫn Nhi đi. Ngày hôm qua nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, tuyết lại rơi lớn như thế, thân thể nàng nhất định không quen, lát nữa ta sẽ cho người đưa qua thêm mấy bộ y phục... Lại nói 【 Nhật Miện Phong Bạo 】gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại hẳn là nàng đã tỉnh rồi."

Quyền Hựu Ly gật đầu. "Vậy ta về trước, cọc gỗ bọc sắt trên sân nếu không đủ ta sẽ làm lại cho." Cái dáng người không chút do dự đó thật sự là đến Thái Thản vương nhìn đều muốn đánh.

Thật là có người yêu liền quên tỷ tỷ. Kim Thái Nghiên nội tâm oán hận.

Lâm Duẫn Nhi trời vừa sáng liền đã tỉnh rồi, ngầm hiểu Hựu Ly đã dậy đi luyện võ. Sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Khi nghe đến một tiếng vang thật lớn liền mở mắt ngồi dậy.

Thể chất của nàng yếu ớt, gặp tiết trời lạnh giá, nàng phải mặc loại áo lông chống lạnh tốt nhất. Điều này là rất hiếm trong Thái Thản tộc thượng võ, nhưng Đại Tế Ti đã lựa chọn nàng trở thành Quang Minh Nữ Thần Đề Y Á. Lí do là vì sức mạnh chữa trị cùng bảo hộ vượt trội của nàng.

Có lẽ là vì để cân bằng, nên khi còn ở trong bụng mẹ, sức sống của Lâm Duẫn Nhi có dấu hiệu hao hụt.

Da tuyết lang được khoác lên người, Quyền Hựu Ly kề sát lại, hai tay cũng thuận thế đặt lên vai Lâm Duẫn Nhi. Nàng thản nhiên nở nụ cười, một tay kéo gương mặt Quyền Hựu Ly lại cùng nàng hôn môi.

Mềm nhẹ liếm hôn tựa chú mèo con uống nước, không mang theo tia dục vọng cũng đủ khiến cho Quyền Hựu Ly có chút ý loạn tình mê. Lâm Duẫn Nhi khẽ mở miệng, gò má ửng đỏ.

"Chào buổi sáng, ngày hôm nay có mệt không?" Nàng xoay người, tay vuốt ve gò má Hựu Ly, do vừa mới tập luyện xong vẫn còn có chút nóng, sau đó vén lọn tóc xõa ra sau tai.

". . . Sẽ không" Hựu Ly nói với vẻ xấu hổ khi nhìn những vết đỏ trên xương quai xanh của Duẫn Nhi khi nàng đưa tay lên.

Lâm Duẫn Nhi cười cười, chân vừa định chạm đất, lại bị Quyền Hựu Ly ngăn cản. "Khí trời quá lạnh , còn chưa kịp đổi giày đâu."

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc thốt lên một tiếng, Quyền Hựu Ly không chờ nàng phản ứng, liền một tay vòng xuống đầu gối Duẫn Nhi, một tay ôm lấy vai nàng bế lên.

"Dạo này đồ ăn có vẻ rất ngon a." Quyền Hựu Ly trêu chọc.

"Còn không phải bởi vì ngươi." Lâm Duẫn Nhi thuận theo ôm lấy Quyền Hựu Ly, thưởng thức gò má xinh đẹp của cô.

"Hứa Phách Lý Ông đại nhân, đây là quần áo do tỷ tỷ của ngài sai mang tới." Hai vị thị nữ cầm y vật đi tới, chứng kiến cảnh hai người Duẫn Hựu đang vui vẻ cười nói.

Sự xuất hiện đột ngột của thị nữ khiến Lâm Duẫn Nhi bị bất ngờ, nàng vốn không quen bị người quan sát, hơn nữa lại là đang trong tư thế như thế kia, liền thẹn quá vùi đầu vào trong lòng ngực Quyền Hựu Ly. Khi nghe thấy thanh âm Quyền Hựu Ly khe khẽ cười trộm, liền nhẹ cắn xương quai xanh cô.

"Được, để ở đó đi." Quyền Hựu Ly bị ăn đau, cố nén cười mà nói.

Thị nữ đem y vật đặt xuống rồi liền rời đi, ở trên đường còn cảm thán hai vị đại nhân thật sự là xứng đôi, hơn nữa sinh hoạt sau khi kết hôn cũng quá đỗi ngọt ngào, thật làm cho lòng người ước ao.

Nghe tiếng thị nữ rời đi, Duẫn Nhi mới ngẩng đầu lên.

"Sao lại thẹn thùng rồi?" Quyền Hựu Ly mang theo ý cười hỏi, cô ôm Duẫn Nhi ngồi trên ghế đá, mà trên bàn đang bày y vật chống lạnh vừa được đưa tới.

"Ngươi là Đệ nhất Dũng sĩ trong tộc, cứ như vậy ôm ta. . . Chuyện này. . ." Nàng nhất thời không biết nên trả lời làm sao, thế nhưng ngẫm nghĩ một hồi thật giống như cũng không có gì là không thích hợp.

"Chúng ta không phải là người yêu của nhau sao? Hơn nữa dù sao nàng cũng là Quang Minh nữ thần, dũng sĩ xứng mỹ nữ này không phải vừa vặn à..." Quyền Hựu Ly không để ý lắm, cầm lấy đôi giày lông hồ ly xỏ vào cho Duẫn Nhi.

"... Yên tâm, bình thường mọi người cũng sẽ không quá để ý mấy thứ lễ tiết gì đó đâu." Quyền Hựu Ly biết Quang Minh nữ thần của cô là một cô nương tốt, luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, nên cần phải giảng giải một chút cho nàng.

"Nàng vừa nãy cắn ta là muốn báo thù ngày hôm qua sao?" Quyền Hựu Ly vuốt vuốt xương quai xanh, nhớ tới vừa rồi Lâm Duẫn Nhi không nặng không nhẹ cắn một cái.

"Nhưng tối hôm qua rõ ràng là nàng chủ động a. . . ." Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng đưa tay bưng kín miệng Hựu Ly.

"Ngươi làm sao lại như vậy chứ. . . . Ta thật không thể trông cậy vào ngươi được mà." Cái người này thực sự là. . . . . . Lúc trước còn cho rằng nàng ta hơi ngốc, bây giờ nhìn lại rõ ràng chính là một con sói đội lốt cừu a. . . . . .

Quyền Hựu Ly hôn tay nàng, còn vươn đầu lưỡi khẽ liếm một hồi. Duẫn Nhi cấp tốc thu tay về, dùng ánh mắt trách cứ hành vi của đối phương.

"Ta như thế nào nàng còn không phải hiểu rất rõ à." Hựu Ly ngả ngớn nhìn lại Duẫn Nhi.

Nàng chỉ biết nghiêng đầu qua một bên, thẳng thắn không thèm cùng Quyền Hựu Ly tranh luận.

Nàng rời khỏi người Quyền Hựu Ly đứng lên đi lại mấy bước, giày lông hồ ly này thật sự rất vừa chân, mềm mại lại thoải mái. Duẫn Nhi đột nhiên nhớ lại, hình như nàng còn chưa nói cho Quyền Hựu Ly biết số đo của mình.

"Có vừa không?" Nhìn Lâm Duẫn Nhi lại cầm lên một chiếc áo choàng mặc thử, Quyền Hựu Ly hỏi. Áo choàng lông chồn không dài cũng không ngắn, vừa vặn bao lấy Lâm Duẫn Nhi. Áo choàng vai dài, tay áo rộng, dây đai áo đều vừa khít. Lâm Duẫn Nhi đưa mắt dò hỏi, Quyền Hựu Ly đối mắt lại với nàng hãy còn cười rộ lên. " Ta chỉ nói với tỷ tỷ là kích thước đại khái hơi nhỏ thôi... Đêm khuya tay không ước lượng sợ có sai xót cũng là bình thường." Quyền Hựu Ly gương mặt anh tuấn mang theo ý cười.

"... Không đứng đắn..." Duẫn Nhi lầm bầm một câu, đi tới trước bàn. Đem một cái áo khoác màu đen cầm lên. "Mỗi lần luyện võ đều chỉ mặc mỗi một kiện đồ bó, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ..." Tựa như than thở, cầm bộ đồ khoác lên trên người Quyền Hựu Ly, buộc lại dây lưng.

"Kỳ thực vẫn đang rất nóng mà. . . . . . Mà thôi, nghe lời nàng." Nhìn biểu hiện kiên định không cho cự tuyệt của Lâm Duẫn Nhi, Quyền Hựu Ly nắm chặt tay nàng trả lời.

"Đúng rồi, hôm trước tỷ tỷ có nói với ta lãnh thổ Tây Nam đã tiến cống một mẻ rượu ngon, muốn hẹn ta qua uống, ngày hôm nay lạnh như thế này vừa vặn đi làm ấm cơ thể." Quyền Hựu Ly trong mắt mang theo hưng phấn, rượu Bồ Đào ở Tây Nam đích thực là có phẩm chất thượng thừa nhất, cô lại là một người yêu rượu, bởi vậy vừa nghe thấy rượu này hồn liền bị câu dẫn đi mất.

"Ta đi cùng ngươi, không cho phép ngươi uống quá nhiều." Biết rõ Quyền Hựu Ly là tên mê rượu, Lâm Duẫn Nhi quả quyết muốn đi cùng.

"Được, nhất định không uống nhiều."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro