Chương 101. Chuyện cũ như mây khói (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101 – Chuyện cũ như mây khói (Một)

Tô Trần Nhi cảm thấy giống như bản thân vừa vượt qua một giấc mộng thật dài.

Cảnh trong mơ, như thủy triều không ngừng ập đến. Tràn khắp thân thể. Thấm vào hô hấp.

Dâng lên rồi rút xuống. Dâng lên rồi rút xuống.

Thân thể cũng nhấp nhô theo từng cơn sóng. Vô lực không cách nào khống chế. Càng lâu sẽ có cảm giác run rẫy.

Khoái hoạt và thống khổ cùng tồn tại. Ranh giới mơ hồ. Còn nàng thì bị hỗn loạn trong đó, thừa nhận chìm nổi vô biên.

Cho đến khi hoàn toàn bị một bàn tay vô hình kéo xuống đáy biển. Tất cả trước mắt đều tối sầm đi.

Hết thảy chân thật ngược lại làm người ta cảm thấy hư ảo.

Khi Tô Trần Nhi hoàn toàn tỉnh lại, đã là hôm sau.

Ý thức trở về. Tất cả thanh tỉnh của thân thể đã quay lại.

Đau đớn. Mệt mỏi. Tê dại.

Thân thể không giống như là chính mình. Cử động cũng phải cố gắng hết sức.

Tô Trần Nhi nhíu mày. Chờ một lát, sau đó mới lấy lại được kiếm soát thân thể. Nàng mở mắt ra, lập tức bị ánh nắng nhu hòa rọi vào đồng tử đen láy.

Chung quanh là căn phòng trúc. Bên tai chim hót véo von. Có thể ngửi được hương hoa thơm nhàn nhạt. Lúc này nàng mới mơ hồ nhớ lại, các nàng đã đến U Mộng Cốc. Còn nàng thì giống như mất hết sức lực dựa vào Hoa Dĩ Mạt ngủ thiếp đi.

Mà giờ phút này.

Tô Trần Nhi có chút khó khăn đưa tay phải lên, ấn huyệt thái dương của mình.

Quần áo trên người đã không còn là quần áo ngày hôm qua nữa.

Mà nơi nào đó...... cảm giác khác thường dường như đang chiêu cáo rõ ràng sự thật.

Trí nhớ dần vỡ ra.

Mơ hồ nhớ lại nụ hôn rải rác khắp thân thể mình. Còn có bàn tay mát lạnh an ủi từng tất da thịt.

Mộng...... không phải mộng.

Khi Hoa Dĩ Mạt từ chỗ Thiên tiên sinh trở về phòng, phát hiện Tô Trần Nhi không biết khi nào đã thức dậy, nàng đang đưa lưng về phía Hoa Dĩ Mạt, ngồi bên cạnh bàn trúc, say sưa ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Hoa Dĩ Mạt đi tới, ngồi xuống cạnh Tô Trần Nhi.

"Trần Nhi không nằm thêm một chút nữa sao?".

Nghe được Hoa Dĩ Mạt hỏi, đầu Tô Trần Nhi giật giật. Nhưng không quay lại, nàng chỉ thản nhiên nói: "Không cần.".

Hoa Dĩ Mạt nghe được thanh âm trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng của Tô Trần Nhi, đáy mắt không khỏi nhiễm ý cười: "Trần Nhi nói không cần, vậy thì không cần đi. Nhưng mà nàng phải chú ý thân thể một chút, nghỉ ngơi nhiều vào.".

Lúc này, rốt cuộc Tô Trần Nhi quay đầu lại nhìn Hoa Dĩ Mạt.

Gương mặt nàng vẫn lạnh nhạt như trước, nếu không có ấn ký màu đỏ lưu lại trên cổ áo thì dường như người khác đều nghĩ chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Ngươi cũng phải chú ý một chút.". Tô Trần Nhi thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua Hoa Dĩ Mạt, trấn định không có chút sơ hở, "Đừng để bản thân mệt mỏi.".

"Sao vậy?". Hoa Dĩ Mạt hơi nhướng mày, chọc ghẹo nàng: "Trần Nhi lo lắng cho ta?.".

"Chuyện gì cũng phải phòng ngừa cẩn thận một chút.". Ánh mắt Tô Trần Nhi thâm thúy, nhẹ giọng nói: "Nếu để mệt mỏi mất đi cảnh giác, sợ là có tai hoạ ngầm.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, nụ cười bên môi cứng đờ.

Tuy là câu nói bình thường, nhưng Hoa Dĩ Mạt nghe vào tai, không biết sao lại cảm thấy có chút ẩn ý.

Tô Trần Nhi lại thản nhiên liếc mắt Hoa Dĩ Mạt, nhưng không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nghiêm túc hỏi: "Chuyện Bạch Uyên, sao rồi?".

Hoa Dĩ Mạt có chút chột dạ, cũng không nhắc lại nữa, giải thích chuyện nàng vừa hỏi: "Ta mới ở chỗ Thiên tiên sinh, dùng mười bảy vị thuốc dẫn của hắn, nơi này thảo dược quả nhiên là đầy đủ, nói vậy hôm nay có thể bắt đầu. Đợi đến giờ tý, nhân lúc thân thể yếu nhất, ta sẽ bắt đầu thi triển ngân châm trên người Bạch Uyên.".

*Giờ tý: từ 11 giờ đêm tới 1 giờ sáng.

"Sẽ có nguy hiểm sao?". Tô Trần Nhi trầm ngâm nói.

"Nguy hiểm tất nhiên là khó tránh khỏi. Nhất là có liên quan đến phần đầu, phức tạp hơn những chỗ khác gấp ngàn lần. Nếu có chút sai sót, sợ là sẽ gặp chuyện không may.". Khi nói chuyện, thần sắc Hoa Dĩ Mạt có chút chăm chú, "Lần này thi triển ngân châm ta sẽ vô cùng cẩn thận, sợ là phải kéo dài ba ngày, trong lúc đó không thể bị quấy rầy. Nếu không sợ là hai người đều phải nguy hiểm. Nhất là Bạch Uyên, nhẹ thì hoàn toàn mất đi thần trí, nặng thì đảo lộn khí huyết, thất khiếu đổ máu mà chết.".

*Thất khiếu: 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, 2 mắt, miệng.

Lần đầu tiên Tô Trần Nhi nghe Hoa Dĩ Mạt nói đến nguy hiểm như vậy, đáy mắt nhiễm một chút lo lắng: "Ngươi nắm chắc mấy phần?".

"Về chuyện này, ta mới cùng Thiên tiên sinh trao đổi qua. Hắn nói, Vong Xuyên canh thật sự là rất thần kỳ, thuốc dẫn chỉ có hai vị. Thuốc chính vẫn là Vong Xuyên Thảo, tương truyền nở dưới ánh trăng, sinh trưởng bởi thạch nhũ. Bởi vậy cũng không phải dễ có. Còn thuốc dẫn còn lại là Trung Chỉ Huyết. Cách giải Vong Xuyên Thảo như thế nào chúng ta cũng chưa từng nghe nói. Bất quá ta vốn nghĩ không cần hoàn toàn loại bỏ tác dụng của chúng. Dù sao Vong Xuyên Thảo cũng là thảo dược trân quý hiếm thấy. Đến lúc đó ta sẽ dùng ngân châm trực tiếp kích thích thần kinh của Bạch Uyên, đồng thời bảo vệ kinh mạch của nàng, sau đó dùng thuốc an thần ổn định khí huyết. Phương pháp này mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng là cách hữu hiệu nhất. Nếu muốn nghiên cứu ra thuốc giải thì không biết tới năm nào tháng nào. Về phần nắm chắc bao nhiêu......". Hoa Dĩ Mạt nói thẳng, "Cũng chỉ năm sáu phần.".

Tô Trần Nhi nghe Hoa Dĩ Mạt nói xong, thần sắc trầm xuống: "Nếu như thất bại, sẽ thế nào?".

Hoa Dĩ Mạt yên lặng nhìn Tô Trần Nhi: "Ta cũng không biết. Đây là lần đầu ta dùng ngân châm để giải Vong Xuyên, vốn là không nắm chắc nhiều, hậu quả cũng không rõ. Có lẽ Bạch Uyên cũng vẫn mất hết trí nhớ, ai biết được. Những chuyện này ta cũng đã nói qua với nàng ấy, nhưng mà nàng vẫn quyết định thử một lần. Nếu như thế, ta cũng không có gì phải khuyên nhủ nữa.".

"Ta chỉ lo lắng Vinh Tuyết Cung sẽ không từ bỏ ý đồ.". Tô Trần Nhi trầm ngâm nói: "Chuyện Bạch Uyên cùng chúng ta đi chung, cũng không khó tra ra được. Người của Bạch Uyên lại ở thị trấn đợi mấy ngày cũng không có kết quả, các nàng không yên lòng, chắc chắn sẽ tìm Bạch Uyên. Nếu như Bạch Uyên gặp chuyện không may trên tay ngươi, họ sẽ không bận tâm đến lý do vì sao Cung chủ của mình mất mạng, cái mà họ biết chính là ngươi đã làm nàng ấy thành như vậy.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy cười khẽ một tiếng: "Hay là để Bạch Uyên viết một phong di thư? Nói rõ chuyện hậu sự đi, cũng không tệ ha.".

Vốn nghĩ là chỉ nói giỡn thôi, nhưng ánh mắt Tô Trần Nhi chợt sáng lên, nghiêm mặt nói: "Chuyên này không thể.".

"Tại sao?". Hoa Dĩ Mạt có chút kinh ngạc.

Tô Trần Nhi giải thích: "Di thư cũng không tác dụng gì. Nhưng mà để ngừa chuyện không lường trước được, có một số việc phải dặn dò rõ ràng. Nếu Bạch Uyên thực sự xảy ra chuyện gì, một Vinh Tuyết Cung lớn như vậy sợ là đại loạn.".

"Vậy nghe theo Trần Nhi đi.". Hoa Dĩ Mạt lại cười nói.

"Ừm.". Tô Trần Nhi gật gật đầu, dừng một chút nhẹ giọng dặn dò, "Ba ngày này, ngươi nhớ phải cẩn thận.".

"Ta sẽ chú ý.". Gương mặt Hoa Dĩ Mạt giãn ra, "Ba ngày cũng qua nhanh lắm, Trần Nhi ở bên ngoài chờ ta nha. Chờ việc này kết thúc, chúng ta tới Phệ Huyết Lâu đón A Nô.".

Khi nói chuyện, tay Hoa Dĩ Mạt đã nắm lấy bàn tay Tô Trần Nhi.

Ánh mắt Tô Trần Nhi lẳng lặng lướt qua hai bàn tay đan vào nhau, ôn nhu trong mắt lập tức hiện ra, dừng một chút, mới đáp: "Ừm.".

Thời gian trôi đi. Đêm tối buông xuống lặng yên không một tiếng động.

Nửa đêm. Tới thật nhanh.

"Hồ nước thuốc đã được đặt ở trong phòng. Ba ngày tới ta sẽ giúp các ngươi canh chừng. U Mộng Cốc rất an toàn, sẽ không có người đến quấy rầy các ngươi. Hoa cô nương cứ yên tâm thi triển đi. Ta chờ tin tức tốt của ngươi.". Thiên tiên sinh vẫn một thân bạch y nhẹ nhàng như thần tiên, hai tay theo thói quen giấu trong ống tay áo, hướng Hoa Dĩ Mạt cùng Bạch Uyên nói. Lời nói tuy nhẹ tùng, ánh mắt đã có chút chăm chú.

"Được.". Hoa Dĩ Mạt gật đầu, cùng Bạch Uyên đẩy cửa đi vào. Khi tới cửa, ánh mắt lướt qua Tô Trần Nhi đang đứng yên trước cửa.

Tầm mắt hai người tương giao. Vẫn không nói câu nào. Nhưng cảm giác an tâm lại bắt đầu dâng lên trong ngực.

Khóe môi Hoa Dĩ Mạt chậm rãi giương lên một chút ý cười.

Sau đó, đóng cửa phòng lại.

Sau khi vào trong, Hoa Dĩ Mạt liền để Bạch Uyên cởi bỏ áo ngoài rồi đi vào trong hồ thảo dược.

Cùng lúc đó, Hoa Dĩ Mạt đem hộp gỗ mở ra, mười ba cây ngân châm đều bị lấy ra, đặt trên thành hồ, nàng cúi đầu dặn Bạch Uyên: "Vì để cho đầu óc ngươi tiếp tục ngươi thanh tỉnh, không thể cho ngươi uống thuốc mê. Cho nên khi thi châm sẽ có cảm giác đau đớn càng ngày càng dữ dội, ngươi trăm ngàn lần nhớ rõ phải nhẫn nại.".

"Ta đã biết.". Thần sắc Bạch Uyên bình tĩnh, ngồi xếp bằng ở bên trong hồ, hơi khép hờ mắt.

Hoa Dĩ Mạt lấy ra một cây châm, câm trên tay, thần sắc tập trung: "Chuẩn bị tốt chưa?".

"Ừ.".

......

Ba ngày chờ đợi, nhìn như ngắn ngủi, lại tựa hồ có vẻ thật dài.

Ngày lên đêm xuống. Im lặng không nghe được tiếng vang.

Vô luận là Tô Trần Nhi, hay là Thiên tiên sinh, mặc dù ngoài miệng đều không nói gì, nhưng mà thường xuyên xuất thần lại càng nhiều. Ngẫu nhiên đi tới trước gian phòng, đứng bên ngoài một lát, sau đó lại lặng yên rời đi.

Tâm sự vị chôn vùi tận đáy lòng, trở thành bí mật không cần phải nói ra.

Lúc hai người đi vào phòng hơn một ngày. Tới chạng vạng, liền có mưa lớn.

Một con bồ câu đưa tin màu trắng dừng phía ngoài lan can của khu nhà, vỗ cánh, chấn động rớt xuống vài giọt mưa, dính vào bên cạnh áo trắng mấy giọt.

Đối phương lại giống như hồn nhiên không thấy, nhìn bồ câu đưa tin trước mặt. Vươn bàn tay trắng nõn từ trong ống tay áo rộng thùng thình ra, động tác mềm nhẹ phủ phủ thân bồ câu. Sau đó thân thủ lấy ống trúc nhỏ trên chân nó. Mở ra.

Gương mặt cúi xuống hiện lên chút lo lắng.

Bất quá một lát sau, tờ giấy liền bị cất vào trong lòng. Đồng thời có một tờ giấy khác từ bên hông lấy ra, nhét trở về ống trúc nhỏ.

Bồ câu đưa tin một lần nữa bay vào mưa phùn mênh mông. Dần dần hóa thành một điểm nhỏ màu trắng, biến mất phía chân trời.

Tô Trần Nhi đi tới dưới mái hiên của khu nhà trúc, gặp được cảnh Thiên tiên sinh dựa cửa, xuất thần nhìn cảnh tượng xa xa.

Mưa thu rơi không ngớt. Gió thu làm cho tay áo nam tử bạch y bị phất động.

Mà gương mặt kia, lại có một chút buồn bã.

Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của Tô Trần Nhi, Thiên tiên sinh hơi nghiêng đầu qua, hướng Tô Trần Nhi mỉm cười.

"Cảnh mưa rất đẹp, Tô cô nương cũng đến thưởng thức?".

Tô Trần Nhi từ chối cho ý kiến, ánh mắt cũng nhìn màn mưa xa xa, trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: "Nàng thế nào?".

Thiên tiên sinh nghe vậy liền giật mình, lập tức cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Còn chưa tỉnh lại.".

"Ngươi ở trong này...... không ảnh hưởng sao?". Tô Trần Nhi hơi nhíu mày.

Ý cười trên môi Thiên tiên sinh có chút bất đắc dĩ: "Nơi đó tạm thời để người của ta chống đỡ. Cho dù như thế nào, cũng phải chờ chuyện tình ở đây xử lý tốt rồi mới có thể qua đó. Dù sao Vong Xuyên canh...... cũng do chính tay ta tạo ra. Ta không ở trong này, ai tới giúp Bạch Uyên khôi phục trí nhớ.". Dừng một chút, "Nếu không, sợ là hai người sẽ cắt đứt thật sự, nàng tỉnh lại cũng sẽ không vui vẻ. Vong Xuyên Thảo này, tạm thời tìm không ra.".

Tô Trần Nhi chỉ mím môi, suy nghĩ một lát, nàng có chút do dự hỏi: "Hai người bọn họ...... Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nếu ta không đoán sai, nàng hẳn là bị Bạch Uyên gây thương tích? Bạch Uyên cố ý khôi phục trí nhớ, nghĩ đến cũng có liên quan với chuyện đó.".

Một tiếng thở dài phiêu tán trong gió.

"Đúng. Ngươi đoán không sai.". Thiên tiên sinh chậm rãi mở miệng, trong ánh mắt mang theo một chút hồi tưởng, "Lúc trước Vong Xuyên Thảo là do ta vô tình đoạt được, vẫn dùng thạch nhũ nuôi dưỡng. Sau đó đột nhiên được nàng thông báo là nàng muốn ta nấu một chén Vong Xuyên Canh cho nàng, nhưng cũng không chịu giải thích điều gì. Ta muốn khuyên nhủ, nhưng nàng lại càng kiên quyết không ai cự tuyệt, ta không thể, đành phải theo nàng, thầm nghĩ nếu sự thật quá thống khổ, vậy thì quên đi cũng tốt. Nhưng mà không ngờ chỉ có Bạch Uyên uống canh, nàng lại không. Từ đó về sau, trải qua một đoạn thời gian dài, nàng cũng không tỉnh táo, suốt ngày mượn rượu giải sầu. Khi đó, ta mới vụn vặt biết được chút sự việc. Bất quá chỉ là một chữ tình, lại là thứ dày vò còn người ta nhất. Về phần vì sao Bạch Uyên muốn giết nàng, bất quá là nàng tự tay bày ra thôi. Tình cảm như vậy, sớm muộn gì cũng chết yểu, hoặc là hành hạ người ta, hoặc là.......".

Khi nói chuyện, Thiên tiên sinh quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người Tô Trần Nhi, ánh mắt dẫn theo sự thông cảm, dừng một chút, sau đó mới nói: "Ngươi cùng Hoa cô nương, nói thế cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy.".

Tô Trần Nhi vẫn chưa phủ nhận, xem như ngầm đồng ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro