Chương 124. Thế gian nhiễu loạn (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 124 – Thế gian nhiễu loạn (Bốn)

Trời đang đổ mưa, cho dù được mặc thêm một chiếc áo ngoài của Hoa Dĩ Mạt, đối phương lại chống đỡ hết mưa gió phía trước nhưng thời gian trôi qua lâu, sắc mặt Tô Trần Nhi vẫn có chút tái nhợt. Mưa dường như không có dấu hiệu tạnh. Trong lòng Hoa Dĩ Mạt đang lo lắng thì chợt có tiếng bánh xe từ bên tai truyền đến.

Hoa Dĩ Mạt vui vẻ, liền muốn giẫm chận tới ngăn đón. Tô Trần Nhi lại kéo kéo ống tay áo Hoa Dĩ Mạt. Nàng hơi kinh ngạc quay đầu lại thì liền gặp Tô Trần Nhi nhíu mi hướng nàng chậm rãi lắc lắc đầu.

Hoa Dĩ Mạt đang muốn mở miệng hỏi Tô Trần Nhi lý do gì thì xe ngựa đã đi tới trước mặt hai người, một giọng nam tử trầm thấp từ trong xe truyền ra: "Không ngờ lại gặp được Hoa cô nương và Tô cô nương ở đây. Mưa trận này sợ là không tạnh được ngay. Sẵn tiện đường, nếu không chê hai vị cô nương, không bằng lên xe đi cùng chúng ta, sẵn tránh mưa luôn.".

Khi nói chuyện, màn xe bị vén lên, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Đình.

Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt trầm xuống, nàng nhớ lại những chuyện đã xảy ra thì lúc này liền hiểu được. Còn Tô Trần Nhi phía sau thì đã mở miệng lãnh đạm đáp: "Không dám làm phiền Lôi công tử.".

"Tại sao lại nói phiền toái.". Lôi Đình cũng không tức giận, ánh mắt đảo qua gương mặt Tô Trần Nhi, nói: "Ta thấy sắc mặt Tô cô nương, nếu tiếp tục dầm mưa sợ là khó tránh khỏi nhiễm thương hàn. Thùng xe của ta vô cùng thoải mái rộng rãi, hai vị cô nương không cần khách khí, muốn làm gì cũng phải chú ý đến thân thể trước tiên.".

Thần sắc Tô Trần Nhi lãnh đạm, tiếp tục mở miệng cự tuyệt, nhưng Hoa Dĩ Mạt lại đột nhiên nói xen vào một câu: "Lôi công tử đã hiếu khách như vậy, ta thấy cũng có lý, nếu tiếp tục từ chối sợ người khác sẽ nói mình kiêu ngạo. Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.".

Nói xong, Hoa Dĩ Mạt hướng Tô Trần Nhi ra hiệu một ánh mắt, sau đó liền nắm tay nàng bước lên xe.

Rốt cục Tô Trần Nhi cũng không từ chối, vẫn cùng Hoa Dĩ Mạt bước vào thùng xe. Hai người ngồi xuống đối diện với Lôi Đình cùng Lôi Tiểu Ngữ, cúi đầu phủi mưa dính trên người. Sau đó Tô Trần Nhi lại duỗi tay cởi áo choàng, đưa cho Hoa Dĩ Mạt đang mặc một thân y phục mỏng manh.

Động tác Hoa Dĩ Mạt dừng một chút, theo bản năng muốn lắc đầu cự tuyệt nhưng lại gặp được ánh mắt Tô Trần Nhi nhìn phía mình. Lúc này Hoa Dĩ Mạt mới phản ứng là trong thùng xe vẫn còn có hai người nữa, vì thế không hề từ chối, nàng cầm lấy rồi mặc vào.

Bây giờ Tô Trần Nhi mới thả lỏng, y phục ẩm ướt dán tại trên người vẫn có chút khó chịu. Nàng mím môi không nói một câu, đang lúc xuất tần thì bàn tay lại bị bàn tay hơi lạnh của Hoa Dĩ Mạt nắm chặt. Rất nhanh sau đó, chỗ kinh mạch liền có một cỗ ấm áp từ cổ tay tràn đi khắp cơ thể, thấm vào xương cốt tứ chi, làm khó chịu trên người cũng tiêu tán. Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Hoa Dĩ Mạt.

Từ khi Hoa Dĩ Mạt lên xe ngựa, tầm mắt Lôi Đình vẫn chưa rời khỏi nàng một khắc nào, hắn bất động nhìn chằm chằm hai người. Cho đến khi Hoa Dĩ Mạt đem áo choàng mặc ngay ngắn, sau đó lại vì Tô Trần Nhi mà truyền chút chân khí thì hắn mới lên tiếng nói: "Cuối mùa thu trời lạnh, hai vị cô nương chớ để cảm.". Dừng một chút, "Nhất là Tô cô nương, không có chân khí hộ thể như Hoa cô nương, phải càng chú ý hơn mới được.".

Tô Trần Nhi nghe vậy hạ mi, thản nhiên nói: "Làm phiền Lôi công tử nhắc nhở. Ta sẽ chú ý.".

Hoa Dĩ Mạt bên cạnh lại thấp giọng nói: "Cũng tại chúng ta kém may mắn, đụng phải một kẻ chết tiệt, làm xe ngựa bị hỏng cho nên mới mắc mưa. Thật đúng là nhờ có Lôi công tử đi ngang qua giúp đỡ. Tên xa phu kia mà so với Lôi công tử quả thực là cũng một chín một mười.".

Tùy là cúi đầu nói, nhưng trong thanh âm lại mang theo chút đùa cợt.

Tất nhiên Lôi Tiểu Ngữ nghe được hàm ý trong lời nói của Hoa Dĩ Mạt, sắc mặt có chút đỏ lên. Thần sắc Lôi Đình lại không chút dao động gì, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn phía Hoa Dĩ Mạt: "Giúp đỡ là chuyện phải làm thôi. Phàm là Hoa cô nương thì sẽ cần Lôi mỗ, Lôi mỗ hân hạnh được phục vụ. Mới vừa rồi thấy Hoa cô nương săn sóc cho Tô cô nương vô cùng tốt, lại không tiếc chuyển vận chân khí truyền cho Tô cô nương giữ ấm. Quả nhiên lời giang hồ đồn đãi không thể tin hết.".

"Ta nguyện tốt với ai, sợ còn không tới phiên Lôi công tử phải lên tiếng. Về phần ân đức của Nhị công tử Lôi gia, ta lại không có phúc tận hưởng.". Khóe môi Hoa Dĩ Mạt thập phần châm chọc, "Bây giờ chỉ là mắc mưa, tiếp theo đây không biết có phải bị thương nặng rồi được Lôi công tử ra tay giúp đỡ hay không.".

Dường như Lôi Đình cũng không để ý Hoa Dĩ Mạt nói gì, hắn chỉ nói: "Hoa cô nương nói quá rồi. Lôi mỗ tin ta và Hoa cô nương là loại duyên phận không giải thích được, sâu xa bên trong chính là ý trời. Dù cho ý trời không đủ, Lôi mỗ cũng không để ý, quyết có bằng được đoạn duyên phận này. Từ xưa có câu thắng làm vua thua làm giặc, rất nhiều chuyện tới cuối cùng chỉ nhìn kết quả, cần gì đi để ý tới quá trình.".

Hoa Dĩ Mạt nghe được Lôi Đình ngụy biện cũng không tức giận, ngược lại cười rộ lên: "Lôi công tử thật là một người kỳ lạ. Da mặt dày đến như vậy, lần đầu tiên ta mới thấy, xem như mở rộng tầm mắt.".

Lưng Lôi Đình thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trấn định như lúc ban đầu, nghe được Hoa Dĩ Mạt châm chọc, vô vị nói: "Lôi mỗ cũng không ngờ mình lại quyết tâm đến như vậy, đã muốn thì sẽ dùng hết khả năng để đoạt được, vậy mới không uổng công nhớ nhung suy nghĩ của bản thân. Mong rằng Hoa cô nương không cần quá để ý. Chuyện Lôi mỗ làm cũng chỉ muốn được cùng Hoa cô nương kết thành một đoạn lương duyên.".

Hoa Dĩ Mạt thấy Lôi Đình nói trắng ra như vậy, nàng đã lười mở miệng nói với hắn, chỉ nhẹ nhàng dựa vào thùng xe, bộ dạng nhàm chán sắp chết.

Một đường đi cũng bình an vô sự. Ngoại trừ ánh mắt Lôi Đình vẫn dính trên người Hoa Dĩ Mạt ra thì hắn cũng chỉ ngồi ngay ngắn không nói gì thêm.

Thời gian trôi qua, mưa cũng dần dần tạnh đi, bầu trời bên ngoài có vẻ quang đãng hơn.

Đợi cho đến chạng vạng, quả nhiên như lời xa phu nói lúc đầu, xe đã đến thị trấn kế tiếp.

Bên tai Hoa Dĩ Mạt nghe được tiếng người ồn ào, nàng vén màn xe nhìn ra bên ngoài thì liền nhìn thấy nhiều người qua lại tấp nập ngoài cửa thành, bỗng nhiên lên tiếng hướng ra ngoài nói: "Xa phu, dừng xe.".

Xa phu lại làm như không nghe thấy, vẫn đánh ngựa đi về phía trước như cũ.

"Không có mệnh lệnh của ta, xa phu sẽ không tự tiện dừng xe.". Lôi Đình thản nhiên lên tiếng.

"Vậy sao?". Khóe môi Hoa Dĩ Mạt giương lên một chút ý cười, ngón tay giấu trong tay áo bắn ra một cây ngân châm, lập tức bên ngoài xe có một tiếng hô đau tiếng vang lên.

Xe ngựa quơ quơ, rốt cục dừng lại.

Hoa Dĩ Mạt quay đầu nhìn phía Lôi Đình, ánh mắt nổi lên sát ý: "Nếu đã đến thị trấn, ta và Trần Nhi cũng không tiếp tục dây dưa với các ngươi. Về phần chuyện lộ trình mới vừa rồi, ta nghĩ cũng không cần đa tạ, nghĩ đến chuyện này là do Lôi công tử cam tâm tình nguyện. Chỉ mong sau này không cần gặp mặt.".

Nói xong, thân thủ nắm tay Tô Trần Nhi, muốn đi vén màn xe.

Một bàn tay bỗng nhiên vươn ra, giữ lấy cổ tay Hoa Dĩ Mạt, ngăn lại động tác của nàng.

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt đông cứng, bên tai vang lên giọng trầm thấp của Lôi Đình: "Hoa cô nương cần gì sốt ruột. Tốt xấu gì cũng để cho Lôi mỗ đưa cô nương đi.".

Nói xong, hắn buông cổ tay Hoa Dĩ Mạt ra, giúp nàng vén màn xe lên: "Mời.".

Khóe mắt Hoa Dĩ Mạt liếc hắn, hừ lạnh một tiếng, đồng thời vung ống tay áo, chân cũng không dừng, nhanh chóng bước xuống xe ngựa, cũng không nhìn xa phu đang bị ngất, chỉ lo bước về phía trước.

Lôi Đình nhìn theo thân ảnh Hoa Dĩ Mạt đi phía trước, trong mũi bỗng nhiên nghe được một mùi hương, thần sắc biến đổi, vội vàng hướng Lôi Tiểu Ngữ bên cạnh quát khẽ: "Mau nín thở, có độc.".

Lôi Tiểu Ngữ nghe vậy chấn động, vội vàng theo lời ngừng hô hấp, nhưng vẫn có chút muộn màng. Nàng quả nhiên phát hiện tay chân mình như có chút nhũn ra. Nghĩ lại đối phương là Quỷ Y, sợ tới mức không khỏi run lên. Đang ngẩn ngơ thì đã bị Lôi Đình kéo tay nhảy ra ngoài thùng xe.

Lôi Đình có nội công thâm hậu, chỉ qua vài lần hô hấp thì đã tống hết phân nửa độc ra ngoài. Quay đầu nhìn phía Lôi Tiểu Ngữ, thấy thần sắc nàng có chút ửng hồng, trán lại thấm ra chút mồ hôi. Hắn nhướng mày, thân thủ nắm cỗ tay Lôi Tiểu Ngữ bắt mạch.

Chân Lôi Tiểu Ngữ mềm nhũn, liền hướng trên người Lôi Đình dựa vào.

Bắt mạch cho Lôi Tiểu Ngữ xong, gương mặt trầm ổn của Lôi Đình lúc này lại thay đổi.

Chỉ thấy Lôi Tiểu Ngữ rúc vào trong lòng Lôi Đình, hô hấp đã có chút dồn dập.

Lôi Đình giận tái mặt, không dám chậm trễ, tay phải ôm thắt lưng Lôi Tiểu Ngữ, suy nghĩ một lát. Sau đó liền hướng khách điếm gần đó đi vào.

Sau khi từ xe ngựa của Lôi Đình đi ra, gương mặt lãnh đạm của Tô Trần Nhi lã mới thoáng có chút giảm bớt, nhưng cũng không thấy chút ý cười. Cho đến khi Hoa Dĩ Mạt lôi kéo nàng vào một tửu lâu ngồi xuống, Tô Trần Nhi cũng không mở miệng nói chuyện.

Hoa Dĩ Mạt hơi cúi người sát gương mặt Tô Trần Nhi, nhìn nàng tươi cười: "Trần Nhi cảm thấy thân thể như thế nào? Chờ dùng bữa cơm này xong, chúng ta liền đi tìm khách điếm tắm rửa thay quần áo, tránh cho nhiễm phong hàn.".

Tô Trần Nhi thản nhiên gật đầu, xem như đáp ứng đề nghị của Hoa Dĩ Mạt. Sau đó im lặng cầm đũa lên, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu ăn cơm.

"Trần Nhi không vui khi ta lên xe ngựa của Lôi Đình sao?". Hoa Dĩ Mạt cũng không lập tức dùng bữa, mà là ngồi chống cằm nhìn Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi nghe vậy dừng một chút, nàng lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Ta biết được ý tốt của ngươi, không trách ngươi. Ta chỉ có chút lo lắng. Thủ đoạn của Lôi Đình ngươi cũng nhìn thấy. Tuy nói Lôi gia là chính phái, nhưng Lôi Đình lại thiện ác khó lường, để đạt được mục đích cái gì cũng có thể hy sinh. Tâm tư hắn thâm trầm, lại giỏi về tâm kế, nay một đường đi theo chúng ta, ta lo lắng hắn sẽ tiếp tục gây khó dễ.".

Hoa Dĩ Mạt lại bỗng nhiên cười khẽ, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Sợ là bây giờ hắn cũng mệt mỏi, đau đầu, tạm thời sẽ không gây phiền toái chúng ta.".

"Tại sao?". Tô Trần Nhi có chút nghi hoặc nhìn sang.

Lúc này Hoa Dĩ Mạt mới mỉm cười giải thích: "Mới vừa rồi xuống xe, ta có phóng chút độc trong xe. Trần Nhi nhất định đoán không được.".

Tô Trần Nhi có chút có chút ngoài ý muốn, lập tức nhớ lại động tác vung ống tay áo của Hoa Dĩ Mạt khi xuống xe. Nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt cười đến thỏa thích, nàng cũng có chút tò mò: "Không biết là độc gì? Lôi Đình công lực cực kỳ thâm hậu, độc tầm thường đối với hắn căn bản vô dụng.".

"Đối với hắn tất nhiên là không có hiệu quả. Nhưng mà tiểu muội hắn thì không hẳn.". Hoa Dĩ Mạt nhìn Tô Trần Nhi, "Huynh muội tình thâm, không biết có thể tính là một giai thoại hay không.".

Tô Trần Nhi nghĩ một chút, lúc này giật mình, nghĩ đến tình trạng của hai người kia, thần sắc trên mặt không khỏi có chút kỳ lạ. Suy nghĩ như vậy một lát, tuy bình tĩnh như nàng nhưng cũng nhịn không được nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: "Tại sao còn mang theo loại thuốc đó?".

"Khi nào cần dùng sẽ dùng, cách ứng phó cũng đầy đủ một chút.". Hoa Dĩ Mạt nhướng mày nói: "Lôi Đình cùng Lôi Tiểu Ngữ cũng là người của Lôi gia, nói vậy cũng sẽ không dám tới y quán. Chậc chậc, thật đáng thương cho tiểu muội kia, bị ca ca mình liên lụy thành như vậy.".

"Đúng là làm liều.". Tô Trần Nhi cúi đầu giận một câu, nhưng không có ý trách cứ, nàng cúi đầu, dấu đi thần sắc không được tự nhiên trong mắt, thúc giục nói: "Tốt lắm, đừng nói chuyện bọn họ nữa. Mau dùng bữa đi, đồ ăn đều nguội hết rồi.".

Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy Tô Trần Nhi có chút thẹn đỏ mặt, nhịn không được cười ra tiếng, sau đó nói: "Trần Nhi nói sao thì chính là như vậy.".

Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng Lôi Đình nữa.

Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi không muốn đi xe, khi rời hỏi thị trấn thì chọn một con ngựa, hai người cùng tới huyện Thanh Nguyên.

Nói đến chọn ngựa, khi đó còn xảy ra một chuyện thú vị. Tô Trần Nhi đề nghị mua hai con ngựa, lại bị Hoa Dĩ Mạt ngăn cản. Lý do là nếu đi riêng thì sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lại không để ý được Tô Trần Nhi. Nói sau cũng không biết Lôi Đình khi nào lại ngáng chân hai người, đem hai người tách ra. Bởi vậy vì an toàn của nhau, cho nên chỉ cần một con ngựa là đủ. Tuy là nói như vậy, nhưng Tô Trần Nhi cũng biết mánh khóe trong lòng Hoa Dĩ Mạt, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vô cùng thật thà của nàng thì lại không nỡ cự tuyệt, cho nên cứ nghe theo nàng.

Như vậy, Hoa Dĩ Mạt đạt được ý nguyện ôm mỹ nhân vào trong ngực, đi một đoạn, nghỉ một đoạn, thảnh thơi cưỡi ngựa, thưởng thức trời xanh trăng sáng cuối mùa thu. Quãng đường chỉ cần năm ngày là đến, cuối cùng cũng bị kéo dài tới bảy ngày.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro