Chương 132. Âm mưu ngấm ngầm (Hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 132 – Âm mưu ngấm ngầm (Hai)

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Tô Trần Nhi, Lôi Đình đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đối diện với ánh mắt của nàng.

Không biết có phải do Tô Trần Nhi nhìn lầm hay không, nàng phát hiện khóe môi Lôi Đình lại thoáng cười. Nhưng mà khi nhìn kỹ lại thì ý cười đã bị che đi, sau đó khôi phục bộ dạng không chút thay đổi như lúc ban đầu. Nàng nhìn Lôi Đình, sau đó thấy hắn hướng Hoa Dĩ Mạt nói câu gì đó. Tay Hoa Dĩ Mạt đang cầm chén rượu dừng một chút rồi lại tiếp tục nâng lên.

Tô Trần Nhi mím môi, không nói được lời nào, tiếp tục đi tới đình nghỉ.

Lôi Đình nhìn Tô Trần Nhi đi vào đình thì lên tiếng gọi: "Thì ra là Tô cô nương. Lôi mỗ vốn định chút nữa sẽ tới Ngưng Trần Cư thăm cô nương.". Nói xong, ánh mắt Lôi Đình đánh giá Tô Trần Nhi một phen, ý tứ sâu xa nói: "Tô cô nương bị thương, sao không nằm nghỉ ngơi cho mau khỏe, lê một thân mệt nhọc chạy đến đây không sợ trúng gió sao?".

"Nhọc thân Lôi công tử quan tâm.". Tô Trần Nhi thản nhiên tiếp một câu, liếc mắt nhìn những mảnh vụn trên đất, ánh mắt trầm ngâm sau đó lập tức nhìn Hoa Dĩ Mạt.

Đối với cuộc đối thoại của hai ngươi, Hoa Dĩ Mạt coi như không chút quan tâm, vẫn còn cúi đầu uống rượu.

Rốt cục Tô Trần Nhi cau mày lại, tiến lên từng bước cầm cổ tay Hoa Dĩ Mạt đang định rót rượu, thấp giọng nói: "Đừng uống nữa.".

"Tô cô nương có điều không biết rồi. Muốn giải sầu thì chỉ có rượu thôi.". Lôi Đình đứng một bên nhìn hai người giằng co, hắn mở miệng nói: "Hoa cô nương đã có tâm mượn rượu tiêu sầu, Tô cô nương cần gì ngăn cản?".

Tô Trần Nhi nghe vậy, thản nhiên liếc Lôi Đình một cái, đột nhiên nói: "Tốc độ nắm bắt thông tin của Lôi công tử cũng nhanh thật.".

"Tất nhiên.". Gương mặt Lôi Đình không đổi sắc, "Huống chi là tin tức của Hoa cô nương, Lôi mỗ lại càng phải để tâm.".

Tô Trần Nhi không muốn để ý tới Lôi Đình, một lần nữa quay sang nhìn chăm chú vào gương mặt không chút thay đổi của Hoa Dĩ Mạt, tay nàng giữ lại bàn tay Hoa Dĩ Mạt đang cầm bình rượu, giọng nói mơ hồ giấu đi chút bất đắc dĩ: "Uống nhiều rồi, cùng ta về Ngưng Trần Cư đi.".

Nghe vậy, Hoa Dĩ Mạt rốt cục có phản ứng, nàng giương mắt nhìn Tô Trần Nhi, thanh âm lãnh đạm nói: "Ha, Ngưng Trần Cư sao...... đó là chổ của nàng, không phải của ta.". Dừng một chút, ánh mắt Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên sắc bén lên, "Nàng đi ra đây làm gì?".

"Tất nhiên là tìm ngươi.". Tô Trần Nhi thấy Hoa Dĩ Mạt không chịu nhúc nhích liền tiến lên ngồi xuống ghế đá bên cạnh.

Lời Hoa Dĩ Mạt bị kìm nén, đơn giản không nói gì nữa chỉ đem bình rượu chuyển sang tay kia, tiếp tục ngửa cổ uống.

Tô Trần Nhi thấy thế, gắt gao cắn môi, đột nhiên vươn tay chụp lấy bình rượu trên bàn, xé mảnh giấy gói trên miệng bình phủ đầy bụi, mắt cũng không chớp, cúi đầu uống rượu.

Rượu chảy vào yết hầu. Nóng như xé gan xé phổi, cảm giác cồn cào lan tràn cả người, lạnh lẽo trong thân thể cũng rút đi một chút.

Một bàn tay lại đột nhiên giữ lại bình rượu trên tay Tô Trần Nhi, giọng Hoa Dĩ Mạt vội vàng truyền tới: "Nàng làm cái gì vậy?!".

Tô Trần Nhi buông bình rượu, dùng ống tay áo lau đi chất lỏng trên khóe môi, giương mắt mờ ảo liếc Hoa Dĩ Mạt: "Mượn rượu giải sầu. Thế nào?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Trần Nhi, nhưng nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Nói xương nàng vừa nối lại không thể uống rượu? Nói thân thể nàng không khỏe sao còn chạy loạn, nói nàng sao không chịu trở về nằm nghỉ? Nhưng mà mình còn tư cách gì nói những chuyện đó nữa?

Phiền muộn trong lòng dường như sắp quấn lấy Hoa Dĩ Mạt.

"Cái gì? Ngay cả Tô cô nương cùng có chuyện buồn nữa sao?". Thanh âm Lôi Đình đột nhiên chen vào, "Nguyễn gia cũng không bạc đãi Tô cô nương, không biết có chuyện gì lại làm cô nương buồn rầu.".

Tô Trần Nhi cũng không thèm nhìn tới Lôi Đình đang khiêu khích mình, đồng tử đen như mực trầm tĩnh chỉ nhìn một mình Hoa Dĩ Mạt, nàng chậm rãi mở miệng: "Lòng ta bất an, lo lắng cho một người nhưng người đó lại không hiểu. Ta ở trong phòng nhưng luôn bồn chồn, sao người kia không chịu đoái hoài đến mình. Ta lo sợ hiểu lầm, gúc mắc cũng không cởi bỏ được.".

Ba câu phát ra, sắc mặt Hoa Dĩ Mạt cũng biến đổi theo.

"Tô cô nương nói hay thật.". Ngữ khí Lôi Đình cũng có chút trầm xuống, "Nghe ra đúng là người vô cùng ưu sầu. Sầu lo của Hoa cô nương so với Tô cô nương thật ra cũng chỉ bé nhỏ không đáng kể.".

"Lôi Đình, ngươi cũng đừng ly gián.". Tô Trần Nhi quay đầu nhìn Lôi Đình, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Tất cả những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì mà ra, ngươi là kẻ rõ ràng nhất. Ngươi tới đây tìm Hoa Dĩ Mạt, tâm tư thế nào, lòng ngươi nghĩ gì ta đều rõ tất cả.".

Gương mặt Lôi Đình vô vị: "Thì sao, ý của Tô cô nương là muốn trách tội ta sao? Chuyện này cũng thật ngạc nhiên nha.".

"Phải hay không phải, ta cũng không muốn nhiều lời.". Nói xong, Tô Trần Nhi không hề để ý tới Lôi Đình nữa, ánh mắt trở lại nhìn Hoa Dĩ Mạt, bình tĩnh nói: "Hoa Dĩ Mạt, theo ta đi. Nếu ngươi tin tưởng ta, ta sẽ cho ngươi câu trả lời ngươi muốn.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, khóe môi xả ra một chút ý cười lạnh lùng: "Chỉ thời gian ngắn như vậy mà ngay cả câu trả lời Trần Nhi cũng chuẩn bị rồi sao?".

Nói xong, nàng chậm rãi đứng dậy: "Nếu như thế, ta cũng muốn nghe Trần Nhi đã chuẩn bị câu trả lời gì dành cho ta.".

Lôi Đình nhìn bóng dáng hai người rời đi cũng không hề mở miệng ngăn cản, cho đến khi rốt cuộc nhìn không thấy nữa thì khóe môi mới hiện lên một nụ cười lạnh. Hắn đứng dậy, nhìn lướt qua mảnh vụn bốn phía, đầu cũng không quay lại liền đi khỏi đình nghỉ.

---

Vừa bước vào Ngưng Trần Cư, sắc mặt Hoa Dĩ Mạt liền có chút trầm xuống.

Cảnh tượng ban ngày nháy mắt không chịu khống chế hiện lên trong đầu, lấp đầy suy nghĩ của nàng, đem ngực ép tới đau đớn.

Tất nhiên Tô Trần Nhi cũng nhìn thấy thần sắc Hoa Dĩ Mạt, trong lòng nàng rất hiểu. Tô Trần Nhi nhìn phía Liên nhi phân phó một câu: "Đừng cho người khác tiến vào" nói xong liền dẫn Hoa Dĩ Mạt xuyên qua con đường phía trước, đi vào trong phòng của nàng.

Trong phòng rất nhanh cũng chỉ còn lại hai người.

"Ngồi đi.".

Tô Trần Nhi nói xong, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đáy mắt cực nhanh hiện lên một chút thở phào. Mặc dù nàng không nói gì hết nhưng sau lưng lại sớm bị một thân mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm. Cổ chân đau đớn như không còn là của mình nữa, mỗi một bước đều nhanh đến nỗi mất đi tri giác, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nhưng mà vẫn còn có thể chịu đựng về đến đây.

Hoa Dĩ Mạt chậm rãi đi tới trước mặt Tô Trần Nhi, nhưng nàng không ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Trần Nhi: "Sao, sao nàng không nói gì đi?".

Tô Trần Nhi nghe vậy, hơi cau mày, nhưng cũng không miễn cưỡng, liền trực tiếp mở miệng nói: "Chuyện ban ngày không phải như ngươi nhìn thấy.".

"Sao? Ý Trần Nhi là bảo ta đừng tin vào mắt mình phải không?". Dường như Hoa Dĩ Mạt cảm thấy buồn cười, cong khóe môi, đáy mắt cũng là một mảnh lạnh như băng, "Ta nên tin cái gì đây? Tình ý trong mắt nàng chỉ là có lệ? Hay cái ôm không chịu buông kia là giả?".

"Ta không có ý này.". Tô Trần Nhi nhìn vào mắt Hoa Dĩ Mạt, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Hoa Dĩ Mạt, quả nhiên ngươi không muốn tin ta?".

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt lạnh lùng, nghe vậy thì nhìn về phía Tô Trần Nhi một chút, đáy mắt như có sương mù cuồn cuộn nổi lên, che khuất đôi đồng tử màu rám nắng kia.

Trầm mặc trong chốc lát qua đi, Hoa Dĩ Mạt mở miệng nhàn nhạt nói: "Trần Nhi đưa ta tới đây để nghe câu trả lời của nàng, chẳng lẽ chỉ hỏi ta tin hay không tin nàng hay sao? Nếu nàng có lý do thì sao không chịu nói ra. Nay nàng không duyên cớ hỏi ta một câu như vậy, ta lấy cái gì để tin nàng đây?".

Tô Trần Nhi nghe vậy, dời tầm mắt đi chỗ khác, cúi đầu xuống thấp giọng nói: "Nếu trong lòng ngươi đã nghi ngờ, cho dù ta giải thích như thế nào đi nữa thì cũng sợ không thể làm ngươi hết hoài nghi. Chuyện đó thật sự chỉ là trùng hợp. Nguyễn Quân Viêm ôm ta là thực. Hôn ta là thật. Cho dù như thế nào ta cũng từ chối không được. Ta tránh không thoát, trốn không xong, ta chỉ có thể nói từ trước giờ ta không hề yêu hắn. Ngươi có nghe không? Nếu muốn có một câu giải thích thì chỉ có một chuyện duy nhất chính là ta muốn cản ngươi lại, để hắn đi khỏi đó, chính là không muốn ngươi gặp phải tai họa, để Nguyễn gia phải trả thù. Dù sao nơi này cũng là Nguyễn Gia Bảo. Những thứ ta nói, ngươi lại không tin?".

Khi Hoa Dĩ Mạt nghe Tô Trần Nhi nhắc tới Nguyễn Quân Viêm, sắc mặt lập tức có chút khó coi, trầm mặc nghe Tô Trần Nhi nói xong, nhất thời không hề mở miệng.

Tô Trần Nhi thấy thế, khẽ thở dài, nàng đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Hoa Dĩ Mạt thì dừng lại, nhìn gương mặt lạnh lùng của đối phương, ôn nhu nói: "Hoa Dĩ Mạt, từng đó thời gian ở chung, còn không đủ cho ngươi tin tưởng ta sao?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Tô Trần Nhi đang đứng trước mặt mình.

Sắc mặt nữ tử trước mắt có chút tái nhợt, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, sáng như giọt sương trong suốt. Lông mi thật dài, đôi mắt vẫn trầm tĩnh như nước, mà đôi môi kia lại......

Mắt Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên tối sầm xuống.

Nàng không quên được hình ảnh kia. Trơ mắt nhìn nam nhân kia hôn lên môi Trần Nhi.

Tim như là bị xé rách ra khỏi lồng ngực. Ngay cả thân thể cũng nhịn không được mà run rẩy. Cảm giác khó chịu như vậy, giờ phút này lại đau đến khắc cốt ghi tâm.

Mà lúc này Tô Trần Nhi lại gần trong gang tấc, chỉ nhìn thôi cũng lập tức làm nàng nhớ lại cảnh tượng kia.

Huyệt thái dương căng thẳng. Cảm giác thật khó nhịn.

Đột nhiên Hoa Dĩ Mạt vươn tay giữ lấy thắt lưng Tô Trần Nhi, gắt gao ôm nàng hướng vào trong lòng mình.

Môi hung hăng áp lên.

Dùng hết sự liều lĩnh dán chặt hai bờ môi, cảm giác đau đớn tràn đầy trong trí nhớ của cả hai.

Rất nhanh sau là mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa ra.

Hoa Dĩ Mạt như người sắp chết kéo lấy một cành cây cuối cùng là Tô Trần Nhi, nàng trằn trọc hút lấy tất cả hơi thở của đối phương một cách tuyệt vọng. Đã không còn nhận ra là máu trên môi ai, là nước bọt trong miệng ai. Cảm xúc vô cùng vô tận trong ngực Hoa Dĩ Mạt, nàng muốn tìm kiếm thứ gì đó để phát tiết.

Tô Trần Nhi không hề phản kháng.

Nàng tùy ý để Hoa Dĩ Mạt nắm lấy thắt lưng mình đến phát đau, thân thể vốn đã suy yếu, giờ phút này xương cốt như muốn vỡ ra. Cảm giác đau trên môi vô cùng rõ ràng, bên cạnh đó còn là buồn bã mà đối phương vô tình truyền đến cho nàng.

Áp lực, ảm đạm, tuyệt vọng của đối phương làm cho ánh mắt Tô Trần Nhi sau khi giật mình phát hiện thì liền mềm mại xuống, sau đó hơi khép đôi mắt lại, che dấu đi đau lòng cùng sự dung túng của bản thân trong mắt.

Tay nàng đặt lên vai Hoa Dĩ Mạt.

Nàng biết, tình yêu của nữ nhân trước mặt dành cho nàng luôn sâu nặng. Cho tới bây giờ đều thâm tình như vậy, giống như nếu đã hận hay tức giận thì cũng sẽ dùng hết toàn lực.

Chính là bởi vì thâm tình như vậy cho nên mới càng dễ dàng bị thương tổn.

Nếu yêu hận quá mức dùng sức, tất sẽ khổ.

Môi lưỡi giao triền. Giống như cho tới bây giờ đều là một thể.

Tiếp xúc và gắn bó lúc này dường như không bao giờ đủ. Thậm chí hận không thể cắn nuốt lấy đối phương.

Hô hấp quấn lấy nhau. Mùi máu cùng mùi hương xen lẫn bị nuốt vào trong miệng cả hai.

Ngoài cửa sổ tịch dương dần dần hạ xuống.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Trước mắt Tô Trần Nhi có chút choáng váng. Còn Hoa Dĩ Mạt rốt cục cũng dời môi đi.

Hô hấp của hai người đều dồn dập. Môi vì dính máu mà đỏ tươi, vì bị hôn mà no đủ.

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt vẫn u ám như trước, thần sắc có chút phức tạp cúi đầu nhìn Tô Trần Nhi đang thở dốc, thoáng buông lỏng cánh tay, dừng một lát, sau đó mới khàn khàn nói: "Tại sao không đẩy ta ra?".

Tô Trần Nhi nghe vậy, ngẩng đầu lên, vì vừa rồi mới bị ai kia hôn nên trong mắt nhiễm chút nhu tình: "Tại sao phải đẩy ngươi ra?".

Hoa Dĩ Mạt cắn cắn môi, trầm mặc một chút. Sau một lúc lâu mới đột nhiên nói: "Vừa rồi Lôi Đình tới tìm ta, hắn nói với ta một chuyện. Hắn còn nói, chắc chắn nàng sẽ giải thích để ta tin lời nàng.".

Tâm Tô Trần Nhi hốt hoảng, ánh mắt chăm chú nhìn Hoa Dĩ Mạt, ý muốn nhìn ra suy nghĩ của nàng.

Nhưng mà trong cặp mắt kia giờ phút này lại bình tĩnh không một tia gợn sóng.

Hoa Dĩ Mạt nhìn vào đôi mắt Tô Trần Nhi nhìn mình, sau đó thì nói: "Trần Nhi, ta vẫn nhìn không rõ lòng nàng đang suy nghĩ gì. Thậm chí khi Nguyễn Quân Viêm hôn nàng, nàng cũng có thể bình tĩnh mà tiếp nhận. Nàng bình tĩnh ngăn cản ta giết Nguyễn Quân Viêm, cũng bình tĩnh tùy ý ta làm nàng bị thương, bình tĩnh trấn an ta khi ta tức giận. Có đôi khi, nhìn thấy nàng bình tĩnh như vậy làm ta cảm thấy thật...... bất an. Giống như không có thứ gì có thể ảnh hưởng đến nàng.". Dừng một chút, Hoa Dĩ Mạt nhìn Tô Trần Nhi chậm rãi nói: "Thậm chí ta cũng không biết, ta có bao nhiêu ảnh hưởng đến nàng, hay là không có chút gì? Đối với nàng mà nói, ta là gì của nàng?.".

Nói xong, cánh tay Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên buông lỏng thắt lưng Tô Trần Nhi ra.

Vốn chân Tô Trần Nhi đứng không vững, cả người đã sớm không còn chút khí lực. Hoa Dĩ Mạt nhẹ buông tay thì thân thể của nàng liền ngã về sau, vừa vặn trúng vào cạnh bàn tròn, vội vàng đưa tay đỡ lấy nhưng không kịp. Xương sườn vừa lúc va phải cạnh bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Nàng đau đến mồ hôi lạnh cũng đều chảy xuống. Chảy qua hai má, rơi trên mặt đất. Nhưng mà môi vẫn không hề phát ra một thanh âm nào. Ánh mắt ẩn nhẫn, không nói một câu.

"Trần Nhi, vì cái gì nàng phải như vậy, vì cái gì nàng đều có thể bình tĩnh chịu đựng tất cả. Cho tới bây giờ đều luôn như vậy.". Hoa Dĩ Mạt cũng không tiến lên đỡ nàng, khóe môi giương lên nụ cười tự giễu, ánh mắt nàng nhìn phía Tô Trần Nhi càng thêm bức bách, "Nàng nói cho ta biết đi Trần Nhi, có phải đối với nàng mà nói ta chẳng là gì hết đúng không? Cho nên, mặc kệ ta đối xử với nàng thế nào thì nàng cũng có thể duy trì bình tĩnh như nàng dành cho những người khác?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro