Chương 135. Âm mưu ngấm ngầm (Năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 135 – Âm mưu ngấm ngầm (Năm)

Càng vào cuối thu, trời càng tối nhanh hơn. Khi Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi dùng xong bữa tối không bao lâu thì bóng đêm cũng bắt đầu kéo đến. Hoa Dĩ Mạt lại đợi thêm hai canh giờ nữa, nhìn thời gian ước chừng đến đầu giờ hợi thì mới nói với Tô Trần Nhi một câu, sau đó lặng lẽ rời khỏi Ngưng Trần Cư, đến biệt viện của Thính Phong sứ giả.

*Giờ hợi: Khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm.

Một đường thuận lợi, vẫn chưa gặp trở ngại gì. Sau thời gian khoảng chừng một chén trà nhỏ, Hoa Dĩ Mạt theo chỉ dẫn của Liên nhi đi đến biệt viện Thiên Thanh của Thính Phong đang ở. Ở đây nữ giới chiếm đa số, chắc là Nguyễn Thiên Ưng lo lắng đến tính chất đặc thù của Vinh Tuyết Cung cho nên đặc biệt sắp xếp như vậy. Lần này nghe nói Thính Phong sứ giả mang theo thủ hạ cũng không nhiều, trên dưới cũng bất quá mười mấy người mà thôi. Vinh Tuyết Cung cũng không lộ ra ngoài chuyện Bạch Uyên đã rời đi, chỉ nói Cung chủ đang đóng cửa luyện công. Chỉ có mấy người Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi là biết rõ ràng chuyện của Bạch Uyên, sợ là bây giờ người ta đang ở Phệ Huyết Lâu với Linh Lam yêu đương thắm thiết. Người không biết tình hình tất nhiên là không thể tưởng tượng được bây giờ Vinh Tuyết Cung đang trong hoàn cảnh không có chủ nhân, bởi vậy họ cũng không nghi ngờ những lời của thuộc hạ Vinh Tuyết Cung.

Hoa Dĩ Mạt cũng không muốn đả thảo kinh xà, nàng thật bước nhẹ vào biệt viện Thiên Thanh. Vừa bước một bước vào, nàng liền nghe được một mùi hương hoa đào bay trong không khí, trong lòng lập tức nao nao. Bây giờ đã là cuối thu, biệt viện này tại sao lại có hoa đào nở? Còn đang nghi ngờ thì khóe mắt Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen xẹt qua, lập tức lướt qua tường bay nhanh ra bên ngoài. Nàng bước nhanh hơn, thân mình nấp ở sau tường, còn đang nghi ngờ thì một thân ảnh màu trắng quen thuộc đã theo sát nhảy ra, đúng là một đường bay lên không trung đuổi theo Hắc y nhân vừa rồi.

Mặc dù thời gian xuất hiện rất ngắn nhưng cũng đã cũng đủ làm cho Hoa Dĩ Mạt phân biệt ra, nữ tử áo trắng xuất hiện lúc sau đúng là Thính Phong sứ giả của Vinh Tuyết Cung mà nàng từng có vài lần gặp gỡ.

Thấy thế, nàng cũng không tiếp tục trù trừ nữa, suy nghĩ một hồi thì cũng liền đuổi theo.

Khi thân ảnh của cả ba người biến mất ở biệt viện thì có một thân ảnh màu vàng từ trên một thân cây trong viện nhẹ nhàng nhảy xuống.

Nữ tử áo vàng nhìn theo hướng ba người rời đi, khóe môi chậm rãi gợi lên một chút ý cười, mũi chân phi lên, lập tức biến mất, chỉ lưu lại hương thơm mơ hồ chậm rãi phiêu tán trong không trung.

Hoa Dĩ Mạt không dám theo sát, chỉ nhẹ nhàng bám đuôi Thính Phong sứ giả. May mà người của Vinh Tuyết Cung thường mặc một thân áo trắng, ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Hoa Dĩ Mạt còn đang lo lắng một đường dùng khinh công lướt đi, nếu bị người của Nguyễn gia gặp được sẽ có chút khó giải quyết. Nhưng mà trên thực tế các nàng càng chạy càng xa, cũng không biết đối phương có phải đã sớm thăm dò bố cục của Nguyễn gia hay không mà một đường đi tới dường như không gặp được ai canh gác, rất dễ dàng thì có thể tránh tầm mắt của người khác. Mặc kệ như thế nào, Hoa Dĩ Mạt rốt cuộc vẫn là thong thả chuyên tâm âm thầm đi theo Thính Phong sứ giả.

Ước chừng được nửa nén hương, Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy Thính Phong sứ giả phía trước bỗng nhiên dừng lại. Nàng cũng vội vàng ngừng lại, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía. Nơi này hình như là phía sau núi, dưới chân là mặt cỏ khô vàng, chung quanh còn có vài lùm cây. Trong lòng Hoa Dĩ Mạt vừa đánh giá vừa nhanh chóng vọt đến sau lùm cây ngồi xuống, che giấu hơi thở trên người, ngồi nhìn về hướng Thính Phong sứ giả từ xa.

Lực chú ý của Thính Phong đều đặt trên người hắc y nhân kia nên vẫn chưa chú ý tới Hoa Dĩ Mạt phía sau. Nàng nhìn hắc y nhân vừa xoay người lại một chút, sau đó mở miệng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Vừa rồi là có ý gì?".

Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy Thính Phong sứ giả cử động cánh tay, hình như trong tay đang nắm một tờ giấy. Nàng không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nghe ngữ khí thì có vẻ như là đang chất vấn hắc y nhân kia.

Hắc y nhân nghe được Thính Phong hỏi, cũng lên tiếng trả lời: "Tất nhiên là ý tứ mà Thính Phong sứ giả nhìn ra.".

Hắn là một nam tử.

Hoa Dĩ Mạt tránh sau lùm cây nghe được thanh âm kia thì trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, sau đó lại biến mất cực nhanh. Nàng mơ hồ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nhưng mà cụ thể thì không nhớ ra nỗi, cho nên liền bỏ qua, sau đó ngẩng đầu cẩn thận quan sát hai người.

Thính Phong sứ giả nghe được nam tử nói, trên người lại nổi lên sát ý. Nàng rút kiếm trong tay ra, thanh kiếm xoẹt qua trước mắt Hoa Dĩ Mạt một cái.

"Ta tìm ngươi nhiều năm như vậy, vậy mà lần này ngươi lại tự mình xuất hiện?". Trong giọng nói của Thính Phong mang theo rất nhiều tức giận bị kiềm nén, nàng hướng hắc y nam tử trách mắng: "Nói! Ngươi rốt cuộc đưa hắn đi đâu?".

Tiếng cười của nam tử kia bay vào tai Hoa Dĩ Mạt, ngữ khí cũng vang lên theo: "Còn có thể đi đâu chứ? Nếu ta đã lấy được thứ gì đó, thì giữ hắn lại có ít gì? Ta nhớ. Uhm...... Hình như là ta đã vứt hắn dưới chân núi Tuyết Lãnh thì phải? Không biết xương cốt còn có khả năng lưu lại hay không?.".

"Ngươi!". Sát khí trên người Thính Phong càng dữ dội, giọng căm hận nói: "Nếu như thế, thì nạp mệnh cho ta đi!".

Lời nói vừa rơi xuống, Thính Phong đã giơ kiếm hướng hắc y nam tử phóng đi.

"Cái này phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!". Hắc y nam tử nói xong, nâng tay cản kiếm của Thính Phong sứ giả.

Bất quá trong chớp mắt, hai người liền giao đấu cùng một chỗ.

Hoa Dĩ Mạt có thể tìm ra manh mối khi nghe hai người nói chuyện, nàng đoán được hình như là hắc y nam tử hại chết ai đó, bởi vậy mới đắc tội Thính Phong sứ giả. Nàng cũng không vội vã lộ diện, chỉ âm thầm quan sát hai người.

Xem một lát, đáy mắt Hoa Dĩ Mạt liền nhiễm một tia nghi ngờ.

Hai người tranh đấu vẫn là có chênh lệch nhất định, mặc dù đều là sử dụng kiếm nhưng hắc y nam tử lại thân thủ cực nhanh, hắn trên Thính Phong sứ giả một bậc, làm cho khi kiếm của Thính Phong đâm tới thì kịp tránh đi. Bởi vậy rất nhanh thì trên người Thính Phong đã có chút thương tích. Hoa Dĩ Mạt suy nghĩ, nếu thân thủ như vậy thì hắc y nam tử kia muốn hạ Thính Phong cũng không phải chuyện khó, nhưng hắn không làm như vậy, hiển nhiên là cố ý dẫn Thính Phong sứ giả đến tận đây, chắc là muốn đem đối phương nhanh chóng chém giết theo như mục đích của mình.

Chỉ như vậy một lát, tình hình chiến đấu trước mắt cũng đã xảy ra biến hóa. Hoa Dĩ Mạt thoáng nhìn thấy thân thể Thính Phong bỗng nhiên run rẩy, kiếm của hắc y nam tử liền không chút trở ngại đâm vào vai phải của Thính Phong sứ giả. Cùng lúc đó, thanh âm mang theo hận ý của Thính Phong vang lên: "Ngươi thật bỉ ổi!".

Hắc y nam tử thu hồi kiếm, nghe vậy cười nói: "Ta đâu có quyết đấu với ngươi, chuyện chết chóc là bình thường, sử dụng độc cũng có sao? Đây vốn là sở trường của ta, muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi vô dụng. Huống chi ngươi công lực còn không bằng ta, ta cũng lười lãng phí thời gian với ngươi.".

Thính Phong sứ giả ôm chỗ bả vai bị thương lui về sau từng bước, chân yếu đuối vô lực. Nàng căm hận nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, cắn môi không nói lời nào.

Hắc y nam tử cũng không dây dưa, hắn lạnh lùng thốt lên: "Ngươi xuống hoàng tuyền sẽ gặp được bằng hữu tốt Thiên Diện Lang Quân ôn chuyện!".

Nói xong, lập tức nâng kiếm lên hướng ngực Thính Phong sứ giả đang ngã ngồi trên đất đâm tới!

Thính Phong thấy như thế, không cam lòng nhìn kiếm nhanh chóng hạ xuống, sắc mặt nàng tái nhợt.

Nhưng không thành công đâm vào người Thính Phong.

Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ nghe "Leng keng đinh" ba tiếng, ba thanh ngân châm phóng đến ba vị trí trên thân kiếm, làm kiếm trong tay hắc y nam tử hơi chuyển hướng một chút. Đúng là chỉ chớp nhoáng thì một thân ảnh màu trắng đã xuất hiện phía sau Thính Phong, thân thủ nhanh nhẹn bắt lấy bả vai của nàng, sau đó vội rút lui.

Mũi kiếm khi nảy vừa hạ xuống, xẹt qua tay áo Thính Phong sau đó đâm vào trên thảm cỏ.

Thính Phong cầm chắc cái chết trong tầm tay đột nhiên bị chuyện xảy ra như vậy thì cả kinh giật mình, quay đầu nhìn lại, khi ánh mắt chạm đến người đối phương, nàng theo bản năng gọi một tiếng: "Quỷ Y!".

"Hoa Dĩ Mạt!".

Một thanh âm khác đồng thời vang lên ở đối diện, cùng với thanh âm của Thính Phong sứ giả hòa lẫn một chỗ.

Hoa Dĩ Mạt cau mày giương mắt nhìn nam tử che mặt, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, dừng một chút, nói: "Ngươi nhận ra ta?". Nói xong, giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt bức bách, thanh âm trầm thấp truy vấn nói: "Ngươi vừa nhắc đến Thiên Diện Lang Quân, là chuyện gì xảy ra?".

Hắc y nam tử làm như không dự đoán được Hoa Dĩ Mạt đột nhiên sẽ xuất hiện, nhất thời trầm mặc không hề mở miệng.

Nhưng thật ra Thính Phong bên cạnh đã lên tiếng giải đáp nghi vấn của Hoa Dĩ Mạt: "Ta tìm người này đã lâu, rất nhiều năm trước đúng là hắn đã bắt đi bằng hữu tri kỉ Thiên Diện Lang Quân của ta, từ đó về sau không rõ tung tích!".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, như là bị một thanh chùy nện lên đầu, trong đầu nhất thời trống rỗng, chỉ còn lại có chút ý thức.

Bắt đi Thiên Diện Lang Quân, không phải Hạ Vu Minh sao? Chẳng lẽ......

"Ha ha.". Một tiếng cười khẽ vang lên, nam tử nhìn Hoa Dĩ Mạt, biết việc này không thể giấu diếm, rốt cục hắn cũng chậm rãi mở miệng: "Vậy mà kẻ thù lại cùng nhau tụ một chỗ? Cũng tốt, giải quyết luôn một lượt.".

Hoa Dĩ Mạt thông qua thanh âm của nam tử phục hồi tinh thần lại, khi nhìn về phía hắn, ánh mắt đã là sát khí nặng nề: "Hạ Vu Minh?".

Kiếm trong tay nam tử giơ lên, thản nhiên nói: "Thật là một cái tên đáng nhớ. Nhưng thật ra đã lâu ta chưa từng dùng lại.". Nói xong, ánh mắt chống lại Hoa Dĩ Mạt, ngữ khí mang theo trêu tức, "Đã lâu không gặp nha, tiểu Dĩ Mạt.".

Hoa Dĩ Mạt chỉ cảm thấy trong nháy mắt có máu xông lên não, thân thể khó có thể ức chế sát ý mà run nhè nhẹ. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vu Minh đứng trước mặt mình, cổ tay run lên, ngân châm cùng sợi tơ đã bị tung ra.

"Vậy mà...... chính là ngươi.". Thanh âm Thính Phong sứ giả phẫn hận gấp mấy trăm lần Hoa Dĩ Mạt phát ra, lạnh lẽo như muốn đóng băng, "Hạ Vu Minh, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện!".

Đối với sát ý của Hoa Dĩ Mạt, Hạ Vu Minh làm như không thèm để ý, hắn nói: "Tội nghiệp tiểu Dĩ Mạt tìm ta lâu như vậy, thật sự là vất vả mà. Đáng tiếc ngươi tìm được ta thì có năng lực làm gì ta chứ, tỷ tỷ ngươi đã sớm chết êm đẹp.".

"Ngươi câm miệng!". Giọng Hoa Dĩ Mạt khàn khàn, ánh mắt dần dần nhiễm đỏ, "Hôm nay, là ngày ta lấy máu của ngươi tế tỷ tỷ của ta!".

Dứt lời, ngân châm trong tay Hoa Dĩ Mạt bay thẳng ra, phóng đến trước mặt Hạ Vu Minh!

"Cẩn thận hắn dùng độc!". Thính Phong thấy hai người đánh nhau, vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Mới vừa rồi nàng cũng bị hắn lén hạ độc. Lời chỉ vừa ra khỏi miệng, Thính Phong cũng ý thức được mình làm chuyện dư thừa. Hoa Dĩ Mạt là Quỷ Y, cũng là cao thủ dùng độc, dường như mấy chuyện này hoàn toàn không cần nàng lo lắng......

Vừa rồi nghe xong hai người nói chuyện, Thính Phong cũng đại khái đoán được tình huống của họ. Nhớ lại trước đó Hoa Dĩ Mạt cũng đến Vinh Tuyết Cung hỏi qua tên Hạ Vu Minh này, giờ phút này xem ra, tựa hồ là vì tỷ tỷ chết trên tay đối phương mà muốn báo thù, cũng coi như cùng chung cảnh ngộ với nàng. Thân thể nàng bây giờ không thể giúp Hoa Dĩ Mạt một tay, chỉ có thể ở một bên xem cuộc chiến diễn ra, trong lòng gấp đến không yên trông chờ thuộc hạ đến trợ giúp.

Hai người trước mặt đấu một chỗ. Khinh công của Hạ Vu Minh cao hơn Hoa Dĩ Mạt một chút, bất quá chênh lệch cũng không lớn như Thính Phong, ưu thế cũng không rõ ràng. Còn Hoa Dĩ Mạt lại sử dụng tốc độ phóng độc tinh xảo khó lường, lại có thể cẩn thận tránh đi độc dược của đối phương, trong khoảng thời gian ngắn Hạ Vu Minh hơi có chút ngại tay ngại chân. Triệt để lẫn nhau như vậy, ngược lại Hoa Dĩ Mạt lại ưu thế hơn một chút. Nếu tình huống cứ như vậy tiếp tục, khả năng hạ được đối phương sẽ rất lớn.

Hạ Vu Minh đấu với Hoa Dĩ Mạt mới phát hiện đối phương khó hạ gục, người trước mắt không hề là tiểu Dĩ Mạt vô hại mười mấy năm trước nữa. Hắn rất nhanh ý thức được điểm này, giằng co chỉ lợi bất cập hại. Đang đắng đo thì trong đầu nghĩ ra một cách, trầm ngâm rồi mở miệng cất cao giọng nói: "Tiểu Dĩ Mạt, ngươi nói xem, Thanh Dương cũng đã chết nhiều như vậy năm, sao ngươi còn nghĩ đến làm gì?".

Khi mở miệng nói chuyện, Hoa Dĩ Mạt liền đá một cước vào lưng Hạ Vu Minh, làm hắn bay ngược ra sau vài bước. Hoa Dĩ Mạt đang muốn truy kích, nghe được đối phương nói chuyện, chân dừng một chút, sau đó mở miệng mắng: "Ngươi không được gọi tên của tỷ tỷ! Ngươi không xứng!".

Hạ Vu Minh cực nhanh nhảy lên, chịu đựng đau đớn bên hông, hắn lại thấy Hoa Dĩ Mạt vọt tới, thừa dịp đang có khoảng cách thì nói: "Tại sao không được? Thanh Dương cũng đã là người của ta, cũng không phải chưa từng gọi qua, tiểu Dĩ Mạt còn so đo với ta mấy chuyện này làm gì?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy thì trong lòng liền rối loạn, sát ý trong mắt cũng càng sâu: "Ngươi câm miệng cho ta!".

Hạ Vu Minh nhìn thấy mặc dù chiêu thức của Hoa Dĩ Mạt càng sắc bén nhưng cũng có chút rối loạn, trong lòng vui vẻ, lấy kiếm đỡ được châm đang phóng tới, lại cố ý trêu tức nói: "Tiểu Dĩ Mạt còn biết nói những lời như vậy với ta? Thanh Dương tính tình ôn nhu, không dằn lòng được đòi hỏi của ta, trước khi thành thân cũng đã trao thân thể cho ta. Chậc chậc, nói cũng phải nhắc, thật là một nữ tử cực phẩm. Khi tỷ tỷ ngươi ở dưới thân ta uyển chuyển rên rĩ......".

"Hạ! Vu! Minh!". Hoa Dĩ Mạt cảm thấy thân thể mình như bị từng chữ của đối phương làm vỡ ra, ngực lại quặn đau cuồn cuộn, làm hơi thở nàng cũng có chút không ổn. Nàng vội đánh gãy lời của Hạ Vu Minh, lại không ngờ Hạ Vu Minh đã chuẩn bị sẵn kiếm, xoay người đâm vào cánh tay của nàng. Hoa Dĩ Mạt vừa định phóng ngân châm thì đối phương lại mở miệng, giọng hắn như ma chú vang lên.

"Khi Thanh Dương chết trên tay ta, ta cũng thấy có chút đáng tiếc. Sớm biết như vậy thì nên muốn nàng thêm vài lần. Ngươi không biết đâu, thân thể tỷ tỷ ngươi có bao nhiêu mềm mại, quả thực giống như nước, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Mấy đêm đó, sau khi ngươi ngủ, Thanh Dương liền cùng ta mây mưa như vậy......".

Hoa Dĩ Mạt rốt cuộc chống đỡ không được, trong đầu hiện ra lúm đồng tiền ôn nhu của Hoa Thanh Dương, nàng gắt gao lấy tay che ngực đang đau đớn.

Khổ sở cùng bi thương, hận ý hỗn tạp như nước lũ dâng tràn, cơ hồ làm sụp đổ tất cả phòng tuyến trong lòng nàng. Tay run rẫy lợi hại, sắp cầm không chặt một cây châm nhỏ.

"Súc sinh......". Thanh âm khàn khàn vô lực từ trong kẽ răng Hoa Dĩ Mạt phun ra.

Hạ Vu Minh thấy thế, ánh mắt mang theo đắc ý, kiếm cũng nhân cơ hội này hướng thắt lưng Hoa Dĩ Mạt hung hăng đâm tới!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro