Chương 164. Thập diện mai phục (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 164 – Thập diện mai phục (Bốn)

Hồng Chúc thấy thế, mũi chân bay nhanh lui về sau, cả người rất nhanh dựa vào vách tường. Nàng rút một cây sáo từ trong ngực ra đặt trên môi bắt đầu thổi.

Tiếng sáo phát ra giống như đao kiếm vừa tuốt khỏi vỏ tập kích về phía Hắc y nhân.

Y phục của Hắc y nhân y tung bay, thân kiếm chắn phía trước, cả người nghiêng qua một bên. Một lát sau, kiếm trong tay hắn vẽ một đường, ngăn cản chân khí đang hướng về phía mình. Mũi kiếm chỉ về phía trước, vận lực toàn thân đâm tới.

"Uhm.". Một tiếng kêu rên cực kỳ nhỏ truyền vào tai Tô Trần Nhi. Lúc này Tô Trần Nhi liền thu hồi tầm mắt đang hướng về phía hai người về, vội vàng cúi đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt gắt gao nhắm hai mắt, môi dính máu đỏ tươi, gương mặt tái nhợt lạnh như băng. Hô hấp thổi ra từng luồn sương trắng. Sắc mặt cực hạn ẩn nhẫn.

Ánh mắt sâu thẵm của Tô Trần Nhi dao động, nàng lập tức lấy khăn mặt để vào trong nước thì liền phát hiện mặt nước chậm rãi nổi lên một chút máu, đau đớn vì đột ngột ngâm bàn tay vào trong nước, nàng giật mình, bàn tay run lên, khăn mặt rớt xuống chậu, máu chậm rãi dung hợp vào nước. Thần sắc Tô Trần Nhi ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay phải của mình.

Bàn tay trắng nõn đã sớm loang lổ vết máu, rõ ràng có thể nhìn thấy vết cắt sâu đậm, miệng vết thương dữ tợn lộ ra cả xương cốt, da thịt xung quanh mơ hồ, vết thương đâm thấu đến lưng bàn tay. Máu tươi không biết khi nào đã dính đầy trong lòng bàn tay, có một chút chảy dọc theo ngón tay xuống dưới, đem móng tay cũng nhiễm hồng. Vừa chạm nước, máu liền hòa tan, đau đớn làm cho cả cánh tay phải của Tô Trần Nhi không còn chút cảm giác, run rẩy lợi hại.

Nhưng mà chỉ kịp liếc mắt một cái, Tô Trần Nhi đã chậm rãi buông tay xuống, thần sắc thản nhiên, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn màu trắng, quấn quanh bàn tay. Khăn màu trắng vừa phủ lên miệng vết thương lập tức bị nhiễm hồng, máu tươi ướt sũng, làm đầu ngón tay trái cũng dính máu. Tô Trần Nhi lại chỉ bình tĩnh cúi đầu nhìn một chút, ánh mắt thâm thúy không thể nhìn thấu, giống như đang nhìn một người bị thương không hề liên quan gì đến mình. Chỉ trong chốc lát, nàng liền buông lỏng tay phải một bên, tay trái lấy khăn mặt còn ngâm trong chậu nước, miễn cưỡng dùng một tay vắt khô, sau đó xoay người, bắt đầu ôn nhu lau mặt cho Hoa Dĩ Mạt.

Bộ quần áo thay ra khi đi gặp chướng quầy đã loang lổ đầy vết máu, dấu hồng mai xinh đẹp một cách đáng thương.

Hô hấp của Hoa Dĩ Mạt càng dồn dập hơn so với vừa rồi, thân thể cũng run rẫy lợi hại giống như đang giãy dụa trong đau khổ. Tiếng đánh nhau không ngừng vang lên bên tai hai người, Tô Trần Nhi lại không hề nhìn tới, ánh mắt không hề chớp nhìn Hoa Dĩ Mạt trên giường, tay phải tùy ý đặt một bên, tay trái cầm khăn mặt, tinh tế lau từng nơi trên gương mặt Hoa Dĩ Mạt, lông mi cong run rẫy, hai má tái nhợt, mũi cao khéo léo, cánh môi no đủ đỏ tươi.

"Hoa Dĩ Mạt.". Tô Trần Nhi cúi người xuống, thanh âm nhỏ nhẹ bị tiếng đánh nhau lấn át, ánh mắt run lên kịch liệt, mang theo một chút tịch mịch, "Nhớ mau khỏe lại.".

Bên kia, hai bên gò má của Hồng Chúc chảy đầy mồ hồi, thấm ướt cả tóc mai, vài sợi tóc rơi tán loạn phía trước, cố hết sức ngăn cản nam tử tiến công.

Ánh mắt của Hắc y nam tử lợi hại như mãnh thú, thẳng tắp nhìn chằm chằm đối thủ, kiếm trong tay cũng lóe ra ánh sáng. Khóe môi đang thổi sáo của Hồng Chúc chậm rãi chảy ra một chút máu, tiếng sáo cũng khẽ run theo. Lưng của nàng tựa vào tường, miễn cưỡng đứng vững, đối phương vẫn từng bước một cầm kiếm tới gần.

Bỗng nhiên, ánh mắt nam tử hung ác tìm tòi sơ hở của Hồng Chúc, thanh kiếm trong tay như chẻ tre đâm xuyên qua tiếng sáo phòng ngự, nhanh như tia chớp hướng về phía yết hầu của Hồng Chúc đâm tới.

Sắc mặt Hồng Chúc trắng nhợt, chỉ kịp dùng sáo chắn ngang. Trong phòng vang lên một tiếng vỡ tan, cây sáo ngọc chạm vào mũi kiếm, chậm rãi hiện ra một khe nứt. Sắc mặt Hồng Chúc đỏ lên, mở miệng phun ra một ngụm máu, làm cho sáo ngọc trước người cũng nhiễm hồng.

"Lưu Hà, ngươi không phải đối thủ của ta.". Hắc y nam tử vẫn chưa đâm thẳng kiếm về trước, hắn trầm giọng nói: "Đối với vị trí của ngươi trong lòng Si chủ, ta không thể giết ngươi, ta sẽ để tiểu chủ xử trí ngươi.".

Tiếng nói vừa dứt, mũi kiếm của nam tử dịch chuyển, thu hồi kiếm lại, thân mình như xoắn ốc xoay vòng, thay đổi thế tấn công hướng về phía Hoa Dĩ Mạt.

Phía sau chợt có chưởng khí đánh tới. Đáy mắt Hắc y nam tử chợt lóe lên sự tàn nhẫn rồi biến mất. Hắn quay nhanh trở lại, vận nội lực truyền vào mũi kiếm, cực nhanh hướng về phía Hồng Chúc.

Hồng Chúc lần đầu tiên giao thủ với hắn, bây giờ mới biết chênh lệch của cả hai, ngầm bực mình ngày thường bản thân rảnh rỗi chỉ lo đánh đàn mà không chịu luyện công. Nhưng mà việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp mũi kiếm kia. Sáo ngọc nắm trong tay cùng kiếm tương giao, rung động đến nỗi tay Hồng Chúc cũng run lên, sáo ngọc dường như sắp rời khỏi tay. Cảm giác tê dại truyền tới cánh tay phải. Không đợi khí huyết trong cơ thể nàng vững vàng lại thì mũi kiếm kia đã dùng góc độ tráo trở đâm tới, Hồng Chúc kinh hãi, nhìn thấy lần này đối phương ra tay ngoan độc, nàng vội vàng tránh về sau, mũi kiếm xẹt qua bụng cùng thắt lưng của Hồng Chúc, mang ra một chuỗi tia máu.

Nàng lui về sau, kiếm lại hướng đến. Mũi kiếm dán vào da thịt của nàng, sau đó lập tức hướng xuống, hung hăng cắt thành một miệng vết thương trên chân trái của nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, máu trên chân Hồng Chúc chảy kịch liệt, cước bộ lập tức lảo đảo, sau đó té ngã trên đất. Lúc này nàng mới ý thức được, mới vừa rồi nam tử vẫn còn nương tay.

Nam tử hừ lạnh một tiếng nhìn Hồng Chúc bình tĩnh nói: "Không nên ép ta. Nếu không thì không phải kinh mạch trên chân bị cắt mà là cổ của ngươi đó.".

Nói xong, nam tử xoay người, ánh mắt âm ngoan như rắn độc chống lại Tô Trần Nhi.

Sắc mặt Tô Trần Nhi bình tĩnh nhìn hắc y nam tử, bỗng nhiên nàng mở miệng nói: "Tại sao lại là nàng?".

Đáy mắt Hắc y nam tử hiện lên một tia khinh thường: "Ngươi không cần biết.".

Nói xong, nam tử chậm rãi giơ thanh kiếm sắc bén lên, mũi chân di chuyển, nhanh như tên rời khỏi cung hướng về giường.

"Không được giết nàng!". Thanh âm của Hồng Chúc nổ tung trong đêm yên tĩnh, nhưng cũng có thể làm đối phương thêm chút ít do dự.

Tô Trần Nhi cảm thấy mờ mịt, một lực thật mạnh chụp vào cánh tay bị thương của nàng, cả người bị hung hăng kéo ngã trên mặt đất. Sắc mặt của nàng nháy mắt trắng bệch đi, sau một trận trời đất xoay chuyển, bất chấp đau đớn liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn phía giường.

Ánh mắt Tô Trần Nhi trợn to như là đêm tối sâu thẳm như bị tia chớp bổ ra một khe hở, tuyệt vọng mạnh mẽ tràn ra từ bên trong. Nàng trơ mắt nhìn bên dưới mũi kiếm, giống như một khắc tiếp theo thì có thể nhìn thấy hình ảnh máu tươi phun đầm đìa.

Đáy mắt Hắc y nam tử hiện lên một chút đắc ý. Khi mũi kiếm sắp đâm vào áo ngủ thì nữ tử nằm trên giường đột nhiên trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông lại mở mắt.

Đồng tử màu rám nắng mang theo một chút mỏi mệt, nhưng tinh thần lại bừng tỉnh mang theo sắc thái lạnh lùng.

Sau đó, nữ tử liền phun một ngụm máu đen đỏ lẫn lộn về phía trước.

Nam tử đứng quá gần, nhất thời không ngờ sẽ có biến hóa này, thần sắc biến đổi, vội vàng thối lui những đã quá trễ. Trong mắt bị dính một ít, lập tức cảm thấy đau đớn vô cùng. Hắn lui vài bước, lưng đụng vào tủ quần áo bên cạnh, theo bản năng thét lớn một tiếng, vươn tay trái đi che ánh mắt.

"Khụ khụ, khụ khụ.". Hoa Dĩ Mạt phun xong một ngụm máu thì lập tức nghiêng người ho khan không ngừng. Mồ hôi hai bên thái dương như thác nước, rất nhanh làm ướt mái tóc đen. Mồ hôi không còn giống như vừa rồi, bốc hơi thành một luồn sương trắng.

Chờ ho xong, Hoa Dĩ Mạt mới nâng mắt nhìn, khi ánh mắt nhìn thấy Tô Trần Nhi té ngã trên đất. Lập tức ngẩn ra.

Tô Trần Nhi cách đó không xa, tầm mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt trên giường. Ánh mắt hình như có thiên ngôn vạn ngữ, lại giống như mang theo yên tĩnh sau kiếp nạn. Nàng như mới từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, trên mặt vẫn còn bị đau đớn và tuyệt vọng quấy nhiễu, nhưng khi được nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt thì lập tức dao động.

Lần đầu tiên Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy Tô Trần Nhi như vậy, trong lúc nhất thời lại cảm thấy ngực đau đớn như có ai bóp chặt.

Chen ngang hai người là giọng khàn khàn của hắc y nam tử.

"Quỷ Y!".

Trên mặt nam tử vẫn còn lưu lại vết máu quỷ dị, ôm mắt tựa hồ không mở ra được. Sát khí vẫn còn phát ra nồng đậm. Hắn xiết chặt kiếm trong tay, rống giận một tiếng, dựa vào thính giác mà cầm kiếm vọt tới!.

Hoa Dĩ Mạt nhăn mặt, vội vàng nghiêng người tránh thoát mũi kiếm của nam tử. Nam tử lại giống như phát điên, xuất kiếm không hề có quy tắc, thanh kiếm sắc bén loạn xa, giống như vô số lưỡi dao bay khắp nơi trong phòng.

Hoa Dĩ Mạt giật mình, lo lắng cho Tô Trần Nhi, miễn cưỡng chống đỡ thân mình nhảy đến bên cạnh Tô Trần Nhi, quơ chiếc ghế gần đó về phía hắc y nam tử.

Nam tử nghiêng tai, kiếm vung lên, ghế liền bị chém thành hai nửa. Nam tử đang muốn phân biệt phương hướng của Hoa Dĩ Mạt, trước mặt liền có sát khí bén nhọn phóng tới. Mặc dù đôi mắt bị độc làm đau nhức, nội lực lại không chút hao tổn, kiếm chắn ngang trước người, âm thanh "Leng keng" vang lên, ngân châm bị đánh rơi. Nam tử lập tức cảm thấy cổ chân đau xót, nhịn không được hơi chao đảo, thay đổi sắc mặt.

"Khụ khụ.". Lòng Tô Trần Nhi vừa nhẹ nhõm thì bên tai chợt nghe một trận ho khan kịch liệt, quay đầu nhìn lại thì thấy Hoa Dĩ Mạt đang ôm miệng. Trong bóng tối, nàng cũng không thể thấy rõ tình trạng, chỉ cảm thấy có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong không khí. Đáy mắt Tô Trần Nhi hiện lên một tia bất an, nhưng nhất thời nói không rõ là từ trên người mình hay là trên người Hoa Dĩ Mạt.

"Có mệt lắm không?".

Hoa Dĩ Mạt nghe được Tô Trần Nhi hỏi, trong lòng ấm áp, lắc lắc đầu. Lại sợ Tô Trần Nhi nhìn không thấy cho nên liền thấp giọng bổ sung: "Không sao.".

Đang nói chuyện thì hắc y nam tử đã cắn răng hướng hai người chạy tới. Khóe môi Hoa Dĩ Mạt lạnh lùng nhếch lên, chỉ bạc bắn ra, năm thanh ngân châm đánh úp về phía năm huyệt vị khác nhau của nam tử.

Tay chưa buông xuống thì Hoa Dĩ Mạt lại ho khan vài tiếng, mi tâm nặng nề mỏi mệt. Nàng quay đầu đi, đang muốn nói chuyện với Tô Trần Nhi thì khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy vết máu mờ ảo trên người đối phướng, ánh mắt nhịn không được mà run rẫy.

"Nàng bị thương?".

Giọng nói mang theo áp lực cùng tức giận vang lên.

Tô Trần Nhi nhếch môi: "Chỉ là thương nhẹ.".

Hoa Dĩ Mạt không tin, tầm mắt cực nhanh đảo qua thân thể Tô Trần Nhi, sau đó mạnh thân thủ cầm lấy cổ tay phải Tô Trần Nhi, đem tay kéo lại đây.

Tuy là trong bóng tối nhưng Hoa Dĩ Mạt vẫn có thể nhìn thấy miệng vết thương hiện ra cả xương cốt cùng với một chút máu khô dính vào hai bên, máu tươi vẫn còn chậm rãi chảy ra.

Tức giận tỏa ra trên người Hoa Dĩ Mạt. Nàng hít một hơi thật sâu, đột nhiên đứng thẳng lên, nhìn nam tử ôm mắt đau đớn kịch liệt.

Nam tử chỉ cảm thấy mắt đau đớn rét lạnh không chịu nổi, hơn nữa vừa rồi vận khí lên lại càng đau lợi hại. Hắn hoài nghi mắt của mình sắp bị đóng thành băng cho nên liền lập tức muốn mở to, trên đầu cũng bắt đầu rét run, thân thể cơ hồ sắp khống chế không được.

Dù vậy, nam tử vẫn cảm nhận được sát ý mãnh liệt hướng về phía mình.

Nhưng mà trong chớp mắt, kiếm trong tay kiếm đã bị đoạt đi. Nam tử cả kinh, theo bản năng thối lui, lập tức liền trúng vào tủ quần áo.

Một đạo hàn khí xẹt qua. Nam tử đang muốn nghiêng người tránh thoát thì liền cảm thấy tay trái chợt lạnh, lập tức tê rần, thân thể bị kéo trở về. Ánh mắt vẫn là đau xót, đau đến hắn không thể giơ tay, hơi khom thắt lưng, mở miệng phát ra tiếng kêu rên.

Hoa Dĩ Mạt lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử, ánh mắt nồng đậm vẻ ngoan tuyệt, so với nam tử mới vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém.

Cổ chân trái của nam tử trúng ngân châm, giờ phút này đau đớn bắt đầu lan tràn. Chân khí ở ngực hỗn loạn. Hắn bỗng nhiên cúi đầu rống lên một tiếng, nâng chân phải đá vào Hoa Dĩ Mạt.

Khi chân vừa đá lên là lúc ngực bỗng nhiên truyền đến một trận rét thấu xương.

Từ trong yết hầu của hắn phát ra vài âm thiết không thể phân biệt, sau vài lần hô hấp thì chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Tay phải vốn đang ôm mắt cũng buông xuôi một bên. Hai mắt thối rửa đáng sợ hiện rõ.

Gương mặt Hoa Dĩ Mạt không chút thay đổi liếc mắt một cái, ngực cuồn cuộn huyết khí, nàng bắt đầu ôm miệng ho khan, tay kia theo bản năng chống được chiếc tủ quần áo.

Phía sau bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp mềm mại nắm chặt tay nàng, thân thể mềm nhũn mới thả lỏng một chút.

Hoa Dĩ Mạt ho xong, sau đó buông tay ôm miệng ra, nghiêng đầu hướng Tô Trần Nhi mỉm cười trấn an.

Tiếp theo, nàng liền nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của Tô Trần Nhi, đối phương bỗng nhiên lấy tay xoa nhẹ môi của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro