Chương 52 - Con tim khó bảo (Hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52 – Con tim khó bảo (Hai)

Lúc Linh Lam nói chuyện, khóe mắt hơi xao động, mắt phượng xinh đẹp tỏa ra mị hoặc càng sâu hơn.

Lạc Khuê nhìn thấy Linh Lam dùng bộ dáng câu dẫn nói chuyện với cung chủ của mình, cảm thấy giống như cung chủ đang bị trêu đùa, trong lòng nàng càng tức giận, Bạch Uyên chưa kịp mở miệng, thì nàng đã bình tĩnh phản bác lại: "Thì ra ngươi chính là yêu nữ Linh Lam. Ngươi không nghĩ mình tìm sai đối tượng rồi à? Nếu như cảm thấy tịch mịch khó nhịn, thì mời đi chỗ khác. Cung chủ chúng ta không có hứng thú với ngươi!".

Linh Lam nghe vậy, bỗng nhiên không thể ức chế nổi, liền cười rộ lên. Nàng hơi cúi người, cả người run rẩy, khóe môi cong lên, tiếng cười thanh thúy dễ nghe, giống như đang gãi ngứa trong lòng.

Lạc Khuê cau mày, nhìn Linh Lam cười đến khoa trương, không rõ có cái gì buồn cười như vậy. Nàng quay đầu nhìn về phía cung chủ, liền thấy ánh mắt cung chủ thâm thúy nhìn Linh Lam, bộ dạng có chút đăm chiêu.

"Cô nương nói chuyện thật sự là buồn cười.". Linh Lam nở nụ cười hồi lâu mới dừng lại, vươn tay đem giọt lệ trên khóe mắt lau đi, khi ngẩng đầu lại, đã khôi phục bộ dạng cười yếu ớt, "Có hứng thú hay không hứng thú, ngươi cũng không phải là nàng, làm sao biết được? Không chừng cung chủ của ngươi lại thích ta như thế này.".

"Ngươi!". Lạc Khuê bị nụ cười kỳ quái kia làm cho có chút tức giận, lúc này nghe được Linh Lam khiêu khích nói thì nhịn không được liền mắng nàng.

Bỗng nhiên Bạch Uyên lại đưa tay ngăn cản, cắt ngang lời Lạc Khuê, quay đầu bình tĩnh nói: "Không sao, cứ để cho nàng ấy nói đi. Hôm nay là đại hôn của Phong Vũ, nếu làm ầm ĩ thì còn thể thống gì, nếu như vậy thì Vinh Tuyết Cung chúng ta cũng không còn lễ giáo gì nữa.".

Lạc Khuê nghe vậy thì kiềm chế tức giận trong lòng lại, sau đó không hề mở miệng nói chuyện nữa.

"Quả nhiên vẫn là Bạch Uyên nói có đạo lý, không cần so đo với tiểu nữ tử bình thường." Linh Lam vẫn mỉm cười, nhìn thẳng về phía Bạch Uyên.

Bạch Uyên nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không nói tiếp, nàng bưng trà, cúi đầu uống.

Trong lúc nhất thời, không khí quỹ dị trên bàn liền an tĩnh lại.

"Ta ăn xong rồi.". Thanh âm của Linh Lam một lần nữa đánh vỡ yên tĩnh, "Không thể ở đây cùng mọi người nữa. Hôm nay chắc là trên đường sẽ rất náo nhiệt, không biết tân nương tử và tân lang như thế nào, hiếm khi được chứng kiến hôn sự lớn như vậy, nên đi coi trộm một chút mới được.".

Nói xong, Linh Lam liền đứng lên.

"Ta cũng rất tò mò, cùng đi đi, Linh Lam cô nương.". Bách Hiểu Sinh cũng buông đôi đũa trong tay sau đó đứng lên. Đồng thời hướng mấy người Hoa Dĩ Mạt chắp tay, "Các vị, đợi lát nữa gặp lại sau.".

"Được." Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi cùng nhau gật gật đầu.

"A Nô muội muội, có muốn cùng tỷ tỷ đi xem tân nương tử không?". Linh Lam đang muốn xoay người, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, cúi đầu gọi A Nô một tiếng.

A Nô nghe được tên mình, liền ngẩng đầu lên từ bàn cơm, nhìn về phía Linh Lam đang kêu nàng.

Con ngươi của Linh Lam chuyển động, cười bổ sung: "Ở ngoài kia có rất nhiều món ăn vặt ngon nha.".

Ánh mắt A Nô sáng lên, rất nhanh liền bỏ quên những món điểm tâm trên bàn, đứng phắt dậy, gật gật đầu nói: "Ta đi với!".

"Hoa cô nương, vậy ta mượn A Nô muội muội một chút nha.". Linh Lam không quên cùng Hoa Dĩ Mạt nói một câu.

Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu: "Cứ tự nhiên.".

Tầm mắt Linh Lam cuối cùng lướt qua Bạch Uyên đang hạ mi mắt, nàng mím môi, sau đó cười rộ lên: "Các vị, hẹn gặp lại.".

Dứt lời, Linh Lam liền kéo A Nô cùng Bách Hiểu Sinh rời đi.

"Bạch cung chủ, ngươi có sao không.". Hoa Dĩ Mạt quơ quơ cái chén trong tay, nhìn nước trà đảo một vòng trong chén, ngẩng đầu hướng Bạch Uyên khẽ cười.

Bạch Uyên gật gật đầu, lạnh nhạt nói: "Hoa cô nương cùng Bách Hiểu Sinh đã có quen biết, chuyện kia ngươi nắm chắc được bao nhiêu?".

"Bạch cung chủ đừng vội.". Hoa Dĩ Mạt buông chén trà, hơi nghiêng đầu, "Kỳ thật có một chuyện, tại hạ không rõ, vẫn muốn hỏi một tiếng. Không biết Bạch cung chủ có nghi ngờ về bản thân hay là muốn lấy thứ gì?".

Ánh mắt Bạch Uyên trầm xuống: "Chuyện này ngươi không cần quản, chỉ cần mang thứ kia về đây cho ta. Đủ ba điều kiện thì ta sẽ đáp ứng vấn đề của ngươi.".

Hoa Dĩ Mạt tinh tế đánh giá Bạch Uyên liếc mắt một cái, bỗng nhiên nói: "Nghe nói Bạch cung chủ từng luyện công tẩu hỏa nhập ma, tại hạ nghe thấy cũng có chút lo lắng. Bạch cung chủ có cần để tại hạ bắt mạch?".

Nghe được Hoa Dĩ Mạt nói, dường như ba người còn lại đều có chút kinh ngạc.

Nhưng mà Bạch Uyên chỉ dừng một lát, liền lắc lắc đầu: "Chỉ là giang hồ đồn đãi thôi, làm sao đúng? Không dám làm phiền Hoa cô nương.".

"Bạch cung chủ khách khí làm gì.". Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt vòng vo, như cười như không nói: "Tại hạ cùng Bạch cung chủ cũng coi như quen biết, chuyện ấy chỉ là việc nhỏ, nói gì phiền toái.".

Bạch Uyên bất động thần sắc rút bàn tay từ trên bàn trở về, nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt, chậm rãi nói: "Hoa cô nương, ngươi rất tò mò.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy cười thật thoải mái, ý vị nói: "Ai cũng có tò mò. Ta cũng vậy, Bạch cung chủ cũng thế. Không phải sao?".

"Cũng không còn sớm, Lạc Khuê, chúng ta đi thôi.". Bạch Uyên cũng không để ý tới Hoa Dĩ Mạt nói, quay đầu hướng Lạc Khuê, đồng thời đứng dậy.

Lạc Khuê tuân lệnh, lấy kiếm đặt trên bàn theo, sau đó đứng lên.

"Bạch cung chủ phải đi rồi sao?". Hoa Dĩ Mạt nâng má ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Uyên.

Bạch Uyên thản nhiên liếc mắt Hoa Dĩ Mạt đang cười, gật gật đầu, liền xoay người rời đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, bàn ăn to như vậy chỉ còn lại có hai người Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi.

"Vì sao vừa rồi đột nhiên nói như vậy?". Tô Trần Nhi thấy thân ảnh Bạch Uyên đã đi xa, mới mở miệng hỏi nghi hoặc của mình.

"Ta chỉ muốn chứng thực một giả thiết.". Hoa Dĩ Mạt quay đầu nhìn Tô Trần Nhi, ý tứ sâu xa nói: "Ngươi còn nhớ lúc ngươi cùng ta nói về chuyện giang hồ đồn đãi Bạch Uyên mất tích hơn một năm không? Lúc đó Trần Nhi đoán rằng, trong hơn một năm ấy chắc là Bạch Uyên đã xảy chuyện mà không muốn cho người khác biết được, mới bị Bách Hiểu Lâu đem bí mật đặt trên tầng cao nhất. Nhưng mà lúc đó ta có một nghi ngờ, danh dự của Bách Hiểu Lâu cũng coi như không tệ, rất ít chuyện bị tiết lộ ra bên ngoài, vì sao Bạch Uyên lại muốn thu hồi chiếc hộp gỗ kia? Mới vừa rồi ta mới nghĩ đến một khả năng.".

Thần sắc Tô Trần Nhi hơi dao động một chút, trong đầu cũng hiện lên một ý nghĩ, thử hỏi: "Cho nên ngươi vừa rồi ngươi mới muốn xem mạch cho nàng ấy?".

"Nói chuyện với Trần Nhi, quả nhiên thoải mái.". Hoa Dĩ Mạt cười, nhìn về hướng Bạch Uyên biến mất, ánh mắt lưu chuyển, "Ban đầu ta cũng chỉ cảm thấy như vậy, bất quá vừa rồi nhìn thấy Bạch Uyên, một ý niệm khác lại hiện lên trong đầu. Mặc dù cảm thấy có chút hoang đường, nhưng vẫn tò mò, vẫn nhịn không được muốn thử nàng ấy.". Hoa Dĩ Mạt thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Tô Trần Nhi, nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy, dường như nàng ta đã quên chuyện gì và đang muốn nhớ lại.".

Tô Trần Nhi nghe vậy, nhất thời lâm vào trầm ngâm.

"Nếu như vậy, ta càng có hứng thú với chiếc hộp kia.". Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, lại cười nói.

Tô Trần Nhi trầm mặc một lát, sau đó mới do dự: "Ngươi tính thế nào?".

"Cách thì có rất nhiều. Mỗi người đều có nhược điểm, Bách Hiểu Sinh tất nhiên cũng sẽ có.". Hoa Dĩ Mạt nói xong, đứng dậy, cười nhìn về phía Tô Trần Nhi nói: "Nhưng mà bây giờ ta càng cảm thấy hứng thú một người khác. Trần Nhi có muốn đi cùng ta hay không?".

Lăng Già ngồi trên một con ngựa cao to, một thân hỉ y đỏ như lửa, ngay cả dây cương ngựa cũng đổi màu đỏ. Dây cột tóc màu đỏ sau người nhẹ nhàng phiêu đãng. Hình dáng cương nghị bất phàm, mày kiếm hiên ngang, mắt sáng ngời. Bình thường nhếch môi, giờ phút này mỉm cười ấm áp. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn kiệu hoa phía sau, đáy mắt đều là tình sâu ý nặng.

Đã đi được một nữa quãng đường. Đội ngũ rước dâu thật dài huyên náo xuyên qua cả Lâm Thạch Thành, mọi người vây quanh cùng những tiếng hoan hô của Phong Thu sơn trang.

Hoa Dĩ Mạt không ngờ có nhiều người vây xem nhiệt tình như vậy, lúc này cũng có chút hối hận chạy đến đây.

Nàng cùng Tô Trần Nhi vốn chỉ muốn đứng bên ngoài đám đông. Dù sao Lăng Già cưỡi ngựa, thì người đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy. Không ngờ khi kiệu hoa vừa xuất hiện thì đám người liền ồ ạt kéo tới, mọi người xung quanh xô dẩy lẫn nhau. Hoa Dĩ Mạt đang muốn trốn, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Tô Trần Nhi bị người khác chen lấn, nàng liền theo bản năng đi về phía trước vài bước.

Cái chạm nhẹ ấm áp mềm mại.

Tô Trần Nhi bị xô đẩy lảo đảo vài bước, trên tay liền được một cánh tay lạnh lẽo bắt lấy.

Tô Trần Nhi có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Giữa hai người lúc đó là hai ba người xa lạ, nhưng tầm mắt của họ vẫn có thể tìm thấy nhau.

Một thân áo trắng nhẹ nhàng, một thân áo lam hốt hoảng.

Trong lòng Hoa Dĩ Mạt xúc động.

Ấm áp trong tay, thoáng chốc như lửa cháy rực, làm cánh tay lạnh lẽo của mình cũng ấm áp lên, một đường rót vào tận đáy lòng.

Cuối cùng cũng bắt được.

Không thể buông ra nữa.

Ánh sáng trong mắt Hoa Dĩ Mạt lưu chuyển, làm đuôi lông mày cũng có chút nhu hòa hơn.

"Cẩn thận chút.".

Nàng đem Tô Trần Nhi kéo đến bên cạnh, nhẹ giọng nói.

Nói xong, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn phía đội ngũ đón dâu.

Nhưng mà cánh tay kia vẫn không hề buông ra.

Ánh mắt Tô Trần Nhi hơi lóe lên, bất động thanh sắc muốn rút tay ra.

Giống như đối phương phát hiện được ý nghĩ của nàng, tựa hồ không có ý định buông tay.

Tô Trần Nhi nghiêng đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt.

Đối phương lại không quay đầu sang, dường như một lòng một dạ đều nhìn vào tân lang đang cưỡi ngữa, bộ dạng rất chuyên tâm.

Tô Trần Nhi có chút không được tự nhiên mím môi lại.

Lăng Già cưỡi ngựa mới vừa tới trước mắt.

Trong mắt Hoa Dĩ Mạt cũng không giống như đang oán hận, giận chó đánh mèo. Có lẽ lúc này trong lòng đang sung sướng.

Thản nhiên vui vẻ, giống như dòng nước ấm thấm vào mỗi lỗ chân lông, thân thể đều nhẹ nhàng thoải mái.

"Tân lang và tân nướng đúng là trai tài gái sắc.".

"Ai nói không phải chứ.".

Bỗng nhiên có giọng cảm khái truyền đến từ bên cạnh.

"Đáng tiếc, nghe nói thân thể tân nương tử không tốt lắm, chỉ sợ hồng nhan bạc mệnh a.".

"A? Thật sự sao?".

"Đương nhiên là thật rồi, ta nói cho ngươi nha, ta có một nữ nhi đang làm việc bên trong đó. Nghe nói tối hôm qua tân nương tử còn thổ huyết rất nhiều.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy liền biến sắc.

Thảo luận vẫn còn đang tiếp tục.

"Vậy chẳng phải là quá đáng tiếc sao?".

"Đúng vậy, ai!".

"Phong Thu sơn trang có tiền như vậy, chẳng lẽ không mời được đại phu tốt sao? Nghe nói đại tiểu thư Phong gia ngày thường quản lý cửa hàng rất giỏi, chẳng lẽ làm lụng vất vả nên ngốc luôn rồi?".

"Ai biết được. Nhưng mà nếu ta cũng cưới được một nương tử xinh đẹp như vậy về nhà, không bằng ẩn cư giang hồ qua hết cuộc sống. Đao quang kiếm ảnh trên giang hồ vô cùng nguy hiểm, phiền phức. Còn muốn thân võ công này đi chém giết làm gì.".

"Cái gì, ta nói cho ngươi biết nha, cho dù phế đi một thân nội lực thì ngươi cũng không có nương tử xinh đẹp giống như thế này đâu.".

......

Lúc này, ngay cả Tô Trần Nhi cũng chú ý tới tiếng động hai người nói chuyện với nhau. Khi nghe đến đoạn sau, thần sắc trong mắt liền cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt.

Khi nhìn thấy vẻ mặt Hoa Dĩ Mạt có chút đăm chiêu, Tô Trần Nhi rốt cục biết được, có một số việc nhất định sẽ phát sinh, muốn tránh cũng không tránh được.

Quả nhiên, một lát sau, Hoa Dĩ Mạt ôm Tô Trần Nhi, mũi chân di chuyển một chút, liền nhảy khỏi đám người, dừng lại trên một nơi trống trãi.

Sau đó, quay đầu nhìn Tô Trần Nhi.

"Ta nghĩ ra một cách.". Bên môi Hoa Dĩ Mạt gợi lên một chút ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro