Chương 61. Gần thêm một bước (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61 – Gần thêm một bước (Một)

Hoa Dĩ Mạt nhìn hình ảnh phía trước, trong mắt vô cùng đau đớn.

Tô Trần Nhi cảm thấy cả người mình như sắp nổ tung, máu nóng lưu chuyển liên tục, toàn thân không kiên nhẫn chấn động, cầm một chút lạnh lẽo trong tay áp sát vào mặt. Thân thể lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu, không ngừng run rẫy.

Hoa Dĩ Mạt nhíu mày thật chặt, nàng biết lúc này không thể chần chừ nữa, đưa tay kéo áo ngủ của Tô Trần Nhi ngay ngắn lại, sau đó nhanh chóng ôm sát Tô Trần Nhi vào trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài, chạy thật nhanh.

Mùa thu, gió đêm lạnh lẽo trực tiếp thổi qua người làm miệng vết thương đau đớn tựa như có cơn lốc xoáy dần dần bao trùm thân thể. Máu tươi tích tụ trong bóng đêm, rơi xuống, không chút tiếng động. Trên mặt Hoa Dĩ Mạt đã sớm trắng bệch, cặp mắt lại mở to đáng sợ, giống như muốn lóe ra ánh sáng trong đêm tối. Khi nàng cúi đầu, ánh sáng ấy liền biến thành nước, chậm rãi lưu động trong đáy mắt, mang theo ngàn vạn cảm xúc, sâu sắc mà không thể giải thích.

Tô Trần Nhi nằm trong lòng bỗng nhiên hơi mở mắt ra.

Gió lạnh thổi qua trên mặt đem thần trí Tô Trần Nhi thanh tỉnh hơn. Nàng có chút cố sức mở mắt ra, khuôn mặt Hoa Dĩ Mạt liền ở trong bóng đêm ánh vào mi mắt nàng.

Gương mặt kia tái nhợt không còn chút máu, mấy vết máu vẫn còn dính trên đó lúc này đã khô đi. Khóe môi lại chảy máu đỏ tươi, nhếch thành một đường, cố gắng giương chút độ cong. Đồng tử màu rám nắng phản xa ra hình ảnh của bản thân mình có chút suy yếu, mà đáy mắt người kia rõ ràng hiện lên lo âu và khẩn trương. Giờ phút này nhìn thấy mình tỉnh lại, thần sắc người nọ đã có chút không biết làm sao, hơi hơi hoảng hốt lo sợ.

Môi Hoa Dĩ Mạt run run, hơi mở ra rồi nhanh chóng khép lại, cho đến khi qua vài lần hô hấp mới thu hồi được ngôn ngữ. Lúc mở miệng, thanh âm có chút mất tiếng, ngữ khí mềm mại an ủi: "Nhịn thêm một chút nữa, sắp đến tửu lâu rồi.".

Đáy mắt Tô Trần Nhi có một chút ửng đỏ, sau đó vội che giấu, thần sắc mềm mại nhìn Hoa Dĩ Mạt, khó khăn gật gật đầu.

Hoa Dĩ Mạt bị nhìn có chút không biết làm sao, theo bản năng muốn chuyển tầm mắt đi chỗ khác, lại có chút không nỡ, cả người căng thẳng đối diện Tô Trần Nhi. Nàng nhìn gương mặt ngày càng quen thuộc trước mắt, trong lòng như có một dòng nước ấm rót vào, hơi hơi nóng lên.

Thời gian Tô Trần Nhi tỉnh táo lại vẫn chưa được bao lâu, thân thể càng ngày càng nóng giống như thủy triều sôi sục. Mỗi một một giây một khắc đều nhẫn nại đến đau khổ dày vò. Cảm giác ngứa ngáy dần biến thành đau đớn châm chích qua lại trong cơ thể. Trong mắt Tô Trần Nhi xẹt qua một tia thống khổ, theo bản năng dùng tay gắt gao nắm lấy vạt áo trước người Hoa Dĩ Mạt, một đầu chui vào trong lòng Hoa Dĩ Mạt, thân mình có chút cuộn lại.

Hoa Dĩ Mạt chạy thật nhanh, bên ngoài chỉ khoác vào một kiện áo choàng mỏng manh dính đầy máu, lúc này đang dán chặt vào trong người. Giờ phút này Tô Trần Nhi lại dựa sát vào, có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể nàng nóng bỏng làm cho người ta sợ hãi. Gương mặt hiện ra ửng đỏ ngày càng nhiều. Trong lòng Hoa Dĩ Mạt căng thẳng, cắn chặt răng chạy đi nhanh hơn. Nhưng mà nàng cũng đã bị thương quá nặng, lại ôm thêm một người, chân khí trong cơ thể đã sớm tiêu hao, bây giờ chỉ còn sót lại một hơi duy nhất. Bởi vậy nàng không dám chậm trễ, trong đầu vẫn luôn không ngừng thúc giục bản thân phải càng nhanh hơn nữa.

Theo thời gian qua đi, toàn thân Tô Trần Nhi sớm bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt nhắm chặt, lông mi run rẫy lợi hại. Cả người như cây hoa nhỏ, rể cây lắc lư, đóa hoa ở trong gió rung động không ngừng, mảnh mai bất lực nằm úp sấp nằm trong lòng Hoa Dĩ Mạt, trên người có một hơi thở mang theo hương vị tình ái nhẹ nhàng phiêu tán trong đêm, hai mày nhíu lại, răng cắn chặt môi.

Rốt cục Hoa Dĩ Mạt cũng chạy đến tửu lâu, khi đem Tô Trần Nhi đặt trên chiếc giường trong phòng mình thì mới có chút thở phào. Thân thể cố gắng chống cự cũng hơi lắc lư. Hoa Dĩ Mạt vội vàng tựa vào thành giường, hít thở một chút sau đó mới đem áo choàng dính đầy máu trên người cởi ra, ném xuống đất.

Hoa Dĩ Mạt ngồi xuống, vén tay áo Tô Trần Nhi ra. Khi muốn đưa tay bắt mạch cho nàng, thì thần sắc liền chấn động.

Một đường vội chạy về đây, áo lót Tô Trần Nhi đã sớm đã có chút phân tán, ngực lộ ra phân nửa. Màu da vốn trắng nõn bây giờ lại hồng hào. Khi da thịt nóng bỏng cảm nhận được không khí lạnh, thân thể Tô Trần Nhi hơi run lên, theo bản năng liền vươn tay kéo hết quần áo còn lại trên người ra.

Hoa Dĩ Mạt giật mình, vội vàng cúi người đè tay Tô Trần Nhi lại.

Nhưng mà Hoa Dĩ Mạt không ngờ rằng khi bàn tay lạnh lẽo của nàng chạm được da thịt nóng bỏng của Tô Trần Nhi thì trong nháy mắt, trong miệng Tô Trần Nhi liền phát ra một tiếng thở gấp.

Tay Tô Trần Nhi vội ôm lấy cổ Hoa Dĩ Mạt, toàn bộ thân thể đều muốn áp sát vào người Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt nhất thời không phòng bị, lại do mất máu quá nhiều nên thân mình suy yếu, lúc này bị Tô Trần Nhi ôm thì thân thể hơi lạnh cùng thân thể nóng bỏng liền dính chặt một chổ.

Hai người đồng thời run rẩy.

Tô Trần Nhi chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực như tìm được một lối thoát, cảm giác mát lạnh đẩy lùi đau đớn khó chịu, thư thích làm cho người ta nhịn không được muốn dựa vào càng gần, dán càng chặt, hận không thể tiếp nhập vào người kia thân thể mình.

Khi Hoa Dĩ Mạt bị thân thể Tô Trần dựa vào thì suy nghĩ trong đầu lập tức trống rỗng.

Lúc phục hồi tinh thần lại, Tô Trần Nhi đã gắt gao vòng tay ôm lấy thắt lưng mình, đầu thì lại chôn vào hõm vai, thân thể nhẹ nhàng run rẫy như trước.

Cảm giác da thịt nóng rực truyền tới, giống như một ngọn lửa.

Chỉ cần một cái chớp mắt cũng đủ thêu rụi.

Trong mắt Hoa Dĩ Mạt tối sầm lại, yết hầu có chút khô nóng.

Tiếng thở dốc nặng nề bên tai, mang theo mười phần nhiệt ý, làm vành tai hơi ửng hồng. Hoa Dĩ Mạt dừng một chút, sau đó vươn tay vỗ vỗ lưng Tô Trần Nhi, nhẹ nhàng gọi: "Trần Nhi.".

"Uhm~......". Đáp lại nàng, là một tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Thanh âm giống như một sợi dây rất nhỏ, một vòng lại một vòng quấn quanh trong lòng, sương mù không ngừng phiêu tán, mông lung ái muội. Sớm mất đi lạnh lùng bình tĩnh, lúc này là một người ngọt ngào, nhu tình uyển chuyển.

Tiếp theo sau đó, trên cổ bỗng nhiên bị một cảm giác nóng bỏng mềm mại tiếp xúc.

Ánh sáng trong mắt Hoa Dĩ Mạt đột nhiên kịch liệt lắc lư, tay giữ áo lót Tô Trần Nhi cứng đờ, ánh mắt không dám tin lặng lẽ mở to.

Mỗi cánh hoa đều là mùi thơm, dần dần hóa thành một vũng nước, mà nàng thì lại giống như đang bơi lội trong nước, theo dòng nước mà chìm nổi, nước dâng đến mũi, ngực sắp giống như sẽ hít thở không thông.

Rõ ràng biết chỉ cần đẩy ra một cái, thì có thể nổi lên. Nhưng mà trong lòng lại có tiếng nói ngăn cản.

Chắc là do lưu luyến cảm giác ôn nhu này. Lưu luyến cho nên mới không nỡ.

Mặc dù chỉ có một khắc.

Nhưng chỉ một khắc kia, sương mù trong đầu Hoa Dĩ Mạt liền tan hết, sau đó hoàn toàn thanh tỉnh.

Cảm giác rối rắm cùng hoảng loạn, lo lắng cùng không an lòng, quyến luyến cùng chiếm đoạt trước kia dường như đã có câu trả lời rõ ràng.

Hoa Dĩ Mạt hơi nghiên đầu sang một bên.

Ánh mắt phức tạp mà giằng co.

Nhưng mà chỉ do dự trong chốc lát, thân thể Hoa Dĩ Mạt liền ngửa ra sau, nhanh chóng vươn tay điểm huyệt Tô Trần Nhi.

Khi Hoa Dĩ Mạt lấy ngân châm rồi trở lại trên giường, môi Tô Trần Nhi lại bị cắn chảy máu, trên mặt đỏ lên khác thường, thân mình không thể nhúc nhích, mồ hôi chảy ra càng nhiều, cả người giống như mới từ trong nước đi ra.

Hoa Dĩ Mạt hơi nhíu mi, đáy mắt hiện lên sự đau lòng. Nhanh tay đem hộp gỗ mở ra, lấy ba cây ngân châm, tay nâng lên châm vào ba huyệt vị trên người Tô Trần Nhi.

Cùng lúc đó, nàng lập tức giải huyệt cho Tô Trần Nhi, để tránh cho máu không lưu thông được.

Khi thân thể Tô Trần Nhi có thể cử động thì tay đã gắt gao nắm chặt lấy chăn đệm phía dưới, thống khổ chậm rãi nổi lên trên mặt.

Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt căng thẳng, cũng không tạm dừng, ba cây ngân châm nữa tiếp tục được lấy ra.

Rút tay về, trước mắt Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên tối đen, nàng ngồi lại bên giường, đầu óc cũng có chút mê man.

Châm cứu là việc cự kỳ hao tổn tinh thần, tình trạng của Hoa Dĩ Mạt bây giờ không thích hợp làm chuyện này, nhưng mà thời gian cấp bách, không còn phương pháp nào khác. Nàng chỉ có thể tự trấn định tinh thần, cắn răng, cúi đầu quan sát tình huống của Tô Trần Nhi.

Gương mặt ửng hồng của Tô Trần Nhi thoáng lui một chút. Hoa Dĩ Mạt đang quan sát thì đột nhiên toàn thân Tô Trần Nhi run rẫy, khóe môi bỗng nhiên chảy máu.

Tay Hoa Dĩ Mạt run lên, dùng tay đè lại cổ tay Tô Trần Nhi, sau đó bắt mạch cho nàng, trong mắt liền hiện lên một tia bất an.

Dừng một chút, Hoa Dĩ Mạt nâng tay, phủ lên bụng Tô Trần Nhi.

Khi Hoa Dĩ Mạt chạm tay lên bụng Tô Trần Nhi, nàng đột nhiên mở mắt.

Bên trong đồng tử tối đen, có mơ hồ ánh sáng màu hồng lóe ra, giống như yêu mỵ.

Hoa Dĩ Mạt thở sâu, cực lực thu chân khí trong cơ thể, truyền về lòng bàn tay, chậm rãi chuyển vào trong cơ thể Tô Trần Nhi.

Chân khí đi theo kinh mạch từ bụng hướng khắp toàn thân Tô Trần Nhi.

Tay kia rút một cây ngân châm, hít một hơi thật sâu, châm vào huyệt đạo của nàng.

Cả người Tô Trần Nhi kịch liệt run lên.

Một lát sau, rốt cục an tĩnh lại.

Hoa Dĩ Mạt vẫn không buông tay, đem luồng chân khí cuối cùng truyền cho Tô Trần Nhi. Xuân dược này cực kỳ tổn hại thân thể, nếu không thanh lọc tận gốc, có lẽ sẽ để lại di chứng.

Bên ngoài, phía chân trời đã hiện lên một chút ánh sáng.

Như vậy sau một lúc lâu, gương Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên biến sắc, quay đầu phun ra một ngụm máu.

Rèm che màu trắng dính đầy máu tươi, phá lệ bắt mắt.

"Khụ khụ......". Hoa Dĩ Mạt dùng tay che miệng, kịch liệt ho khan. Gương mặt trắng bệch không giống như người sống, vô cùng giống khi vừa bước ra từ hầm mộ.

Tô Trần Nhi nằm trên giường đã có chút ổn định, hô hấp bắt đầu bình thường trở lại.

Mí mắt hơi giật giật, sau đó chậm rãi mở ra.

Hoa Dĩ Mạt cảm giác hai lá phổi của nàng dường như sắp bị ho ra ngoài, trong lòng bàn tay một mảnh trắng mịn ướt át, ngẫm lại cũng biết đó là cái gì. Khó chịu qua đi, một chút cảm giác ấm áp bỗng nhiên chạm vào bàn tay nàng đang chống cạnh giường.

Hoa Dĩ Mạt nghiêng đầu, nhìn vào đồng tử đen như mực của Tô Trần Nhi.

Thấy thế, Hoa Dĩ Mạt mới nhẹ nhõm, nhìn Tô Trần Nhi, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười yếu ớt.

"Ngươi......". Tô Trần Nhi đang định mở miệng thì thấy Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng cười với mình, sau đó liền mất đi tri giác, ngất xỉu trên người nàng.

Bàn tay che miệng ban đầu cũng xụi lơ trên giường.

Trong lòng bàn tay rõ ràng là đầm đìa máu tươi.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết chương này rất lâu, sửa lại cũng rất lâu.

Nếu các ngươi cho rằng hạ xuân dược thì sẽ có thịt ăn thì các ngươi sai lầm rồi...

Nhưng mà phát triển thì khẳng định sẽ có. Đau lòng cũng là một chuyện tốt.

Thịt thịt cái gì, mọi người không cần gấp. Đợi ta chuẩn bị thật tốt thì các ngươi ăn mới ngon ~~~.

--- 

Lời editor: Mình vô cùng thích văn phong của Tang Lý, cách miêu tả nội tâm nhân vật cũng tuyệt vời. Diễn biến thế này mình cảm thấy  rất hay, xét về hoàn cảnh của hai người lúc đó thì đâu phải nói yêu là yêu nhau được, cả hai đều là nữ nhân cổ đại, một người thì quá tri thức lễ nghĩa, còn một người thì lại không hiểu chuyện đối nhân xử thế - làm gì cũng theo cảm tính của bản thân. Để yêu nhau thì phải cần có thời gian lâu dài, bên cạnh nhau, hiểu rõ nhau thì mới yêu được... Hehe, nghe Tang Lý nói truyện này có kịch truyền thanh mà mình tìm nát nước không thấy :( Thứ muốn tìm thì không thấy nhưng thấy được mặt 'bà xã' của tác giả, xinh lắm mọi người ơi :) 

Đôi dòng tâm sự. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Ngủ ngon!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro