Chương 84. Tức giận xông vào huyết lâu (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84 – Tức giận xông vào huyết lâu (Bốn)

Hoa Dĩ Mạt đi theo nha hoàn đến Bạch Hổ Đường.

Kiến trúc của Phệ Huyết Lâu cũng không khiếp người như cái tên của nó. Nhìn vào càng giống một khoảng sân lớn không có tường vậy quanh, trong đại viện có mười ba tòa toà nhà hình tháp. Mà mỗi một tòa toà nhà hình tháp lại có phong cách đúng là khác hẳn nhau. Có tinh xảo, có thô kệch, có giản dị, có hoa mỹ. Ngoại trừ Lâu chủ Phệ Huyết Lâu ở tại Phệ Huyết Đường, mười hai tòa nhà hình tháp còn lại sẽ phân bố cho mười hai vị Đường chủ đứng đầu, tất cả đều do mỗi Đường chủ độc lập quản lý, trách nhiệm cũng khác nhau. Chẳng hạn như Huyền Vũ Đường cùng Bạch Hổ Đường sẽ phụ trách quản lý những công việc trong ngoài của Phệ Huyết Lâu. Còn Lãnh Trúc Đường mà Lâu chủ Phệ Huyết Lâu mới vừa đề cập khi nảy, cũng là một trong mười hai bộ phận tồn tại đặc biệt nhất. Lãnh Trúc Đường cũng không phụ trách chuyện trong Lâu, chỉ trực tiếp tuân mệnh của Lâu chủ Phệ Huyết Lâu. Mặc dù Phó Lâu chủ Thanh Quỷ thường quản lý việc trong Lâu nhưng cũng không có quyền sai khiến Lãnh Trúc Đường. Thực lực của Lãnh Trúc Đường ở Phệ Huyết Lâu cũng vẫn hư hư thật thật khó mà hiểu rõ. Đương nhiên vị trí này cũng vô cùng vắng lặng, không có mệnh lệnh của Lâu chủ thì người ngoài không thể xâm nhập.

Bởi vậy nha hoàn dẫn đường của Bạch Hổ Đường đưa Hoa Dĩ Mạt đưa đến phía trước Lãnh Trúc Đường liền ngừng lại, đem người giao cho nữ tử canh cửa.

Trước đó thì đối phương đã nhận được tin Hoa Dĩ Mạt sẽ tới, cũng không đặt nhiều nghi vấn, lập tức dẫn Hoa Dĩ Mạt đi vào trong, cuối cùng thì ngừng lại trước một cánh cửa.

"Cô nương, mời vào. Ba bữa sáng trưa chiều ta sẽ phái người đúng giờ đưa tới, nếu như có việc, cô nương có thể mở cửa gọi chúng ta. Nhưng mà Lâu chủ phân phó, không thể bước ra cửa phòng nửa bước, mong rằng cô nương hiểu cho.". Nữ tử nhẹ giọng nói.

Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, cũng không dây dưa lâu, có chút khẩn cấp liền đẩy cửa đi vào.

Sau khi Tô Trần Nhi bị đưa tới Lãnh Trúc Đường thì không nói một lời, nàng chỉ ngồi bên cửa sổ, nhìn về phía mặt biển xa xa dưới ánh mặt trời đang nổi lên gợn sóng. Chân trời góc biển tương giao, cảnh sắc bao la hùng vĩ khôn cùng. Nhưng mà trong lòng Tô Trần Nhi lại trống rỗng. Đồng tử đen như mực phản xạ mặt biển mênh mông xanh thẫm cùng bầu trời bao la, môi khẽ nhếch lên để lại một vết máu đỏ sẫm.

Cửa mở. Rồi đóng.

Tiếng động nhẹ nhàng không làm Tô Trần Nhi bừng tỉnh.

Hoa Dĩ Mạt vừa vào cửa liền nhìn thấy, chính là cảnh tượng như vậy.

Khi nhìn thấy dung nhan quen thuộc trước mắt thì tất cả những cảm xúc mạnh mẽ cũng lập tức bình tĩnh trở lại.

Hoa Dĩ Mạt chỉ cảm thấy đáy lòng có dòng nước ấm mơn trớn. Chậm rãi lan tràn toàn bộ lồng ngực. Tràn đầy ấm áp. Lặng lẽ khắp nơi. Chảy qua từng tế bào.

Trong cổ họng như là có cái gì nghẹn lại, ê ẩm khó chịu. Nhất thời lại nói không nên lời. Rõ ràng chỉ xa cách có bốn ngày, nàng trên lưng ngựa luôn khẩn trương bất an, lo lắng sợ hãi, cảm giác đằng đẵng như là cả đời.

Nàng thật lo lắng sẽ không còn cơ hội gặp lại Trần Nhi của nàng nữa.

Thậm chí là vô cùng sợ hãi.

Loại cảm xúc xa lạ này, giống như quay về những ngày trước kia.

Ở trong trí nhớ của mình, gương mặt ôn nhu ngã xuống đất. Trong lòng có muôn vàn khủng hoảng.

Sau đó, tâm càng lạnh càng cứng rắn. Mặc dù mỗi đêm bị ngâm mình trong dược dũng(Thùng nước tắm có thuốc) lạnh như băng. Mặc dù thuốc đắng chảy vào yết hầu, thân thể quặn đau muốn vỡ ra. Mặc dù mỗi ngày mỗi đêm đều vùi đầu nghiên cứu y thuật, ngân châm đâm ở mỗi huyệt vị trên người đau không tả nỗi. Mà những thứ đó, cũng chưa từng làm nàng sợ hãi.

Nhưng, khi cách xa nhiều ngày như vậy, cảm xúc của nàng lúc ấy là một loại không nói nên lời, từ đâu tràn ngập đến.

Bước chân của Hoa Dĩ Mạt nhất thời không tiến về trước.

Nữ tử trước mặt đang im lặng giống như ngủ say, trên người có cô tịch nhàn nhạt vây lấy. Bên cạnh dung nhan xinh đẹp là gương mặt nhợt nhạt, đồng tử sâu nhất thẳm nhìn không thấu. Cả người giống như tiên giáng trần, không vướng khói lửa nhân gian. Nhìn thấy, nhưng không thể tới gần.

Thật lâu sau.

Hoa Dĩ Mạt mới đi về phía trước từng bước.

Mà cùng lúc đó, Tô Trần Nhi cũng chậm rãi quay đầu lại.

Ánh mắt sâu thẳm, lẳng lặng dừng trên người Hoa Dĩ Mạt chỉ cách xa nàng có vài bước.

Một cái chớp mắt liền đối diện.

Thời điểm bước chân dừng lại.

Yên tĩnh đến nỗi ngay cả hô hấp cùng tiếng tim đập của nhau đều có thể cảm thụ được.

Hoa Dĩ Mạt trơ mắt nhìn người đứng trước cửa sổ, lúc này khóe mắt Tô Trần Nhi bỗng nhiên rơi xuống hai hàng lệ.

Nước mắt lướt qua hai má. "Ba" một tiếng, rơi xuống giường gỗ bên cạnh. Thấm ướt chăn đệm, chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt.

Môi trắng bệch lại lẳng lặng nở một nụ cười như có như không.

Thật lâu về sau, Hoa Dĩ Mạt từng hỏi qua Tô Trần Nhi: Khi nhìn thấy ta ở Phệ Huyết Lâu nàng đã suy nghĩ gì?.

Ánh mắt phức tạp không thể hiểu rõ, đau thương giống như không thể quên được thứ mình muốn quên, lại vui mừng giống như thứ mình muốn, đang gần ngay trước mắt.

Hoa Dĩ Mạt nhìn không hiểu. Đoán cũng không ra.

Trong lòng đã gì đó chậm rãi lên men, nở rộ.

Khi Tô Trần Nhi nghe được câu hỏi của Hoa Dĩ Mạt, bản thân chỉ nhìn Hoa Dĩ Mạt lẳng lặng mỉm cười. Ta đã quên. Nàng nói.

Làm sao còn nhớ rõ nhiều như vậy. Khi nói chuyện ngữ khí vẫn thản nhiên như trước. Nhưng khóe mắt lại hơi cong lên.

Sao có thể quên được chứ. Hoa Dĩ Mạt không đồng ý.

Ánh mắt Tô Trần Nhi nhìn về phía xa xa, hồi tưởng thoáng qua trong đáy mắt. Ôn nhu, giống như gợn sóng nhấp nhô.

Tay Hoa Dĩ Mạt quơ quơ trước mặt Tô Trần Nhi, ngữ khí có chút bất mãn.

Nơi đó có gì tốt mà nhìn. Mau trả lời ta.

Tô Trần Nhi thu hồi tầm mắt lại, cười lắc đầu. Ánh mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt càng mềm mại thêm. Có chút ánh sáng lóe ra trong mắt. Sáng ngời giống như ngôi sao trong đêm tối.

Thanh âm dịu dàng theo gió nhẹ phân tán.

Lúc ấy ta chỉ suy nghĩ, ngươi vẫn còn sống, thật sự là quá tốt.

Ngươi vẫn còn sống, thật sự là quá tốt.

Trong lòng Tô Trần Nhi chậm rãi tuôn ra một tiếng than thở.

Ánh mắt nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mặt nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa.

Nàng vẫn luôn hết lần này đến lần khác đuổi theo mình.

Một thân áo trắng dính chút tro bụi cũng chưa kịp đổi. Một đầu tóc đen cũng có chút lung tung xõa ở sau người, gương mặt hiện lên đầy vẻ mệt mỏi, có thể nhìn thấy tơ máu nhàn nhạt.

Rõ ràng là người ghét bẩn như vậy. Rõ ràng là nữ tử kiêu ngạo như vậy.

Rõ ràng lúc ban đầu đều vô cùng lạnh lùng, đưa tay đẩy mình ngã còn mỉm cười hung ác, khi đem viên thuốc nhét vào trong miệng mình thì lại nhìn mình bị đau đớn mà cười hứng thú.

Nhưng mà rốt cuộc thì khi nào lại bắt đầu, sự tình làm mình không thể đoán trước được chiều hướng phát triển.

Khi ở trong căn miếu đổ nát gặp phải kẻ địch, nàng lại đem mình bảo hộ sau người. Một thân đơn độc lại dám đến Tần phủ chiến đấu hăng hái. Khi hôn mê...... cũng sẽ bắt đầu gọi tên mình.

Nói không cảm động. Là giả.

Nhưng mà, hết thảy đều dường như không nên.

Lại lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.

Chính là, cho dù như thế nào. Ngươi vẫn còn sống, thật sự là quá tốt.

Hoa Dĩ Mạt nhìn Tô Trần Nhi trước mắt có chút khác thường, trong mắt mang theo chút nghi hoặc.

Nhưng mà một lát sau, nàng vẫn bước tới, đi về phía cửa sổ.

Tất cả những gì trước đó hiện ra trong đầu Hoa Dĩ Mạt.

Vui mừng khi gặp lại dần dần bị nghi ngờ thay thế. Bởi vậy ánh mắt của nàng cũng bắt đầu đông cứng.

Nàng đi về phía Tô Trần Nhi đứng trước cửa sổ, hơi cúi người. Môi tiến đến vành tai đối phương.

"Cả quãng đường, ta luôn luôn nghĩ, nếu như nhìn thấy Trần Nhi, sẽ hỏi Trần Nhi một câu.". Thanh âm thản nhiên vang lên, gằn từng tiếng, chậm rãi thổ lộ: "Nói cho ta biết, là nàng tự nguyện bị hắn mang đi, hay là hắn ép buộc nàng?".

Tô Trần Nhi nhìn không ra, đáy mắt Hoa Dĩ Mạt chợt lóe qua chút sợ hãi cùng bất an.

Hoa Dĩ Mạt cũng nhìn không rõ, ánh mắt Tô Trần Nhi đang mềm mại đi.

"Hoa Dĩ Mạt.". Thanh âm Tô Trần Nhi cũng đồng dạng vang lên bên tai Hoa Dĩ Mạt, nàng không trực tiếp trả lời, hô hấp nhẹ nhàng: "Ngươi có tin ta không?".

Chỉ một câu như vậy, bất an trong mắt Hoa Dĩ Mạt lại chậm rãi biến mất.

Một tiếng cười khẽ tiêu tan, chậm rãi vang lên bên tai Tô Trần Nhi.

Hoa Dĩ Mạt dang rộng hai tay ôm Tô Trần Nhi vào lòng.

Ánh nắng sáng ngời chiếu trên người cả hai, có một tầng chói mắt giống như hào quang cao vạn trượng.

Đây là cái ôm chân chính đầu tiên giữa hai người.

Ấm áp. Dễ chịu. Tốt đẹp.

Hoa Dĩ Mạt gắt gao ôm Tô Trần Nhi, mặt vùi vào hõm vai đối phương, hít một hơi thật sâu, lời nói giống như nỉ non.

Huhm.

Thanh âm khi cúi đầu, bị giọng mũi bao trùm. Bất quá chỉ một âm tiết ngắn ngủi, nhưng lại hỗn loạn chứa nhiều tình cảm phức tạp.

Tô Trần Nhi không nói bất cứ lời nào. Chỉ có ánh mắt hơi lay động.

Lại giống như mọi thứ đều sáng tỏ.

Đối phương cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại quanh quẩn vô số lo lắng.

Khi hỏi ra miệng, hẳn là sẽ rất lo lắng phải nghe một đáp án khác. Làm sao không băn khoăn, làm sao không ...... bất an cho được.

Tô Trần Nhi cũng đem lời muốn nói nuốt xuống cổ họng.

Nàng không nói cho Hoa Dĩ Mạt biết, chỉ vừa mới đây thôi có người nói cho ta biết ngươi đã chết. Ta rất khổ sở.

Nàng cũng không nói với Hoa Dĩ Mạt, giờ phút này sự xuất hiện của ngươi làm cho ta thực biết ơn.

Nàng không nói gì cả.

Nàng chỉ chậm rãi vươn tay, vỗ nhẹ nhàng lưng Hoa Dĩ Mạt.

Ôn nhu tựa hồ sợ làm hỏng một thứ quý giá.

---

Trong tay A Nô cầm một xâu mứt quả, trời có trăng mới trở lại Bách Hiểu Lâu, thần sắc có chút lo lắng.

Đập vào trong mắt là đại đường trống rỗng, bình sứ trang trí tinh xảo ban đầu cũng biến mất không thấy.

Nàng nghi ngờ bước vào trong cửa.

Trong đại đường chỉ thấy có mấy người đang bận rộn quét dọn. A Nô kéo lấy một người trong đó, mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?".

Người nọ nhận ra A Nô, thở dài: "A Nô cô nương đã trở lại. Thiên hộ pháp ở sân sau chăm sóc cho những người bị thương, nói khi nào ngươi cùng Linh Lam cô nương trở về thì liền cho các ngươi đi qua tìm hắn.". Dừng một chút, người nọ nhìn xung quanh liếc mắt sau lưng A Nô, "Ủa, Linh Lam cô nương đâu? Không cùng A Nô cô nương trở về sao?".

A Nô buông tay: "Đừng nhìn, ta trở về một mình. Trên đường đi nàng gặp phải một cố nhân nên có việc. Để ta đi tìm Thiên Nhất hộ pháp là được rồi.".

Nói xong, A Nô liền đi về phía hậu viện.

Thiên Nhất dặn dò Hoàng Tứ phải nhớ kỹ thời gian uống thuốc, lúc đó ngoài cửa vang lên giọng thanh thúy của A Nô: "Thiên hộ pháp, nghe nói ngươi tìm ta?".

Thiên Nhất vừa quy đầu nhìn lại, trông thấy A Nô, hắn dừng việc nói chuyện với Hoàng Tứ lại, sau đó đáp: "Đúng. Hôm nay Bách Hiểu Lâu đã xảy ra một việc, bất quá may mà A Nô cô nương không ở đây, mới không bị ảnh hưởng đến. Còn có một chuyện, ban ngày Tô cô nương đột nhiên biến mất, cho nên Hoa cô nương đã tạm thời rời khỏi Bách Hiểu Lâu, hẳn là vài ngày nữa mới quay lại......".

"Cái gì? Chủ nhân lại đi rồi?". A Nô nóng vội cắt ngang lời của Thiên Nhất.

"Đúng.". Thiên Nhất gật đầu.

Trên mặt A Nô hiện lên thần sắc bất mãn: "Tại sao chủ nhân luôn bỏ lại A Nô!". Dừng một chút thì nói tiếp, "Nàng đi đâu vậy? A Nô cũng phải đi!".

Thiên Nhất cười cười: "A Nô cô nương đừng vội. Tin tưởng Hoa cô nương......".

"Ngươi không cần ngăn cản ta, mau nói cho ta biết chủ nhân đi đâu?". Thần sắc A Nô lạnh lùng đi.

Thiên Nhất có chút xấu hổ, nhất thời trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong. Đang do dự thì thanh âm Bạch Uyên bỗng nhiên từ phía sau A Nô truyền đến.

"A Nô cô nương muốn đi thật sao?".

A Nô quay đầu trông thấy Bạch Uyên, gật đầu đáp: "Tất nhiên. Chủ nhân ở đâu, A Nô ở đó.".

Nói xong, Bạch Uyên đã bước vào cửa, hướng lên tầng một nói: "Hồng Diệp đã tỉnh. Nhưng mà thân thể rất yếu. Ngươi đi tìm trong hiệu thuốc của các ngươi ba vị Đông Trùng Hạ Thảo cho nàng uống đi.".

Thiên Nhất nghe theo Bạch Uyên tuy nhiên vẫn có chút không vui, nhưng hắn lại bận tâm địa vị của Thải Nhi cô nương trong lòng Bách Hiểu Sinh, cuối cùng vẫn gật gật đầu, mang theo Hoàng Tứ đi khỏi.

A Nô đang muốn ngăn cản thì Bạch Uyên mở miệng nói: "Nếu A Nô cô nương muốn đi, có thể đi cùng ta.".

A Nô nghe vậy, nhíu nhíu mày: "Tại sao ta phải đi với ngươi.". Vừa thấy ngươi thì biết là người không thể ở chung. A Nô nói thầm trong lòng.

Vốn Bạch Uyên không ngại, chỉ thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn đi một mình, ta cũng sẽ không ngăn cản. Ta cho ngươi biết, chủ nhân ngươi đi tới vùng biển. Nhưng mà đường tới đó chỉ có một cách là đi qua một khu rừng chết. Khu rừng này có ba trở ngại. Chướng khí nồng đậm. Lục trùng. Rắn độc. Đừng nhìn thấy những con vật kia nhỏ mà chủ quan, số lượng vô cùng nhiều, ngàn vạn không đếm hết. Không may bị bò lên người, cho dù là một con voi, cũng sẽ bị cắn đến không còn xương cốt.".

A Nô nghe Bạch Uyên nói, da đầu run lên, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, chần chừ nói: "Thật sự...... nhiều thứ ghê tởm như vậy sao?".

"Chỉ nhiều, chứ không ít. A Nô cô nương có thể tưởng tượng một chút, trên cây quấn đầy rắn độc, cái lưỡi đỏ đưa ra ngoài, phát ra âm thanh rùng rợn. Còn dưới mặt đất thì lại đầy lục trùng, dày đặc như một tấm thảm rêu đi động, phát ra âm thanh 'xoạt xoạt' tiến về phía ngươi......".

"Không được nói!". Sắc mặt A Nô hơi có chút trắng đi, không được tự nhiên chuyển tầm mắt, "Ta, ta mới không sợ. Bất quá trên đường có bạn đồng hành, cũng tốt. Bằng không sợ là rất nhàm chán.". Dừng một chút, "Khi nào thì chúng ta mới khởi hành?".

Bạch Uyên tỏ vẻ chưa nói gì, chỉ bình tĩnh đáp: "Chờ Bách Hiểu Sinh trở về. Hắn sẽ có cách xông qua khu rừng kia.".

"Nhưng mà ai biết khi nào hắn mới trở về a!". A Nô nghe vậy hơi nản chí.

"Nhanh thôi. Hồng Diệp bị thương, tin tức hẳn là đã muốn truyền tới tai hắn. Hắn cũng đã nên quay về.". Bạch Uyên liếc A Nô, tiếp tục nói: "Đương nhiên, nếu A Nô cô nương cố ý muốn đích thân đi đối phó rắn độc và lục trùng thì không bằng đi trước dò đường đi, ta sẽ đi tới đó sau.".

"Không liên quan.". A Nô nghe vậy thì thanh âm thấp đi, "Ta đây chờ thêm một chút cũng được...... Chủ nhân lợi hại như vậy, hẳn là tạm thời không có việc gì.".

"Như vậy rất tốt.". Bạch Uyên gật gật đầu, hướng ra ngoài cửa, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng ở phía sau, "Chờ Bách Hiểu Sinh quay về, chúng ta liền xuất phát.".

A Nô nhìn bóng dáng Bạch Uyên đi xa, nhớ tới cảnh tượng nàng vừa miêu tả, hàm răng nhịn không được rút một ngụm khí lạnh, xoay người đi vội ra ngoài, trong miệng nói thầm: "Chủ nhân thật dũng cảm...... Chủ nhân, ngươi kiên trì ở đó đi, chờ A Nô tới tìm ngươi......".

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A a a, quả nhiên ái muội càng làm cho lòng ta thêm lung lay!

Tất nhiên là cảm giác thật tốt!

Hiện tại chắc là mọi người đều đoán được Lâu chủ Phệ Huyết Lâu chính là Linh Lam rồi chứ? Lần trước thấy có độc giả đoán trước được, khen ngợi nha ~~. Bây giờ sẽ liệt kê ra để mọi người đoán.

1. Lúc ở trong rừng cây, Linh Lam xuất hiện rồi tới cứu A Nô, lúc trước có một tiểu ca của Phệ Huyết Lâu bị nhóm người Hoa Dĩ Mạt trói trên xe ngựa, các ngươi còn nhớ rõ không? Hắn chính là người của Linh Lam phái tới dò đường. Trước khi rời khỏi Phong Thu sơn trang thì nàng chạy tới trộm đồ của Bạch Uyên. Sau khi thủ hạ dò đường báo cáo lại hành tung của nhóm người Hoa Dĩ Mạt thì nàng làm như giả vờ vô tình gặp nhau. Bởi vì nàng muốn trà trộn vào Bách Hiểu Lâu. Cơ quan trong Bách Hiểu Lâu cũng do nàng phá hỏng.

2. Lúc trước Linh Lam không giết tên tiểu ca của Phệ Huyết Lâu. Hơn nữa, nàng sử dụng vũ khí là roi. Còn khi làm Lâu chủ thì lại dùng ngân liên (Dây xích bạc). Hiệu quả là như nhau. Dù sao Huyết Cốt Liên cũng rất gây chú ý.

3. Lúc Hoa Dĩ Mạt bảo A Nô dụ Linh Lam đi khỏi, Bách Hiểu Sinh vừa đi thì Linh Lam liền đoán được. Nàng biết Bạch Uyên muốn Hoa Dĩ Mạt trộm thứ kia. Cho nên tương kế tựu kế. Bằng không, với trí tuệ của Linh Lam cô nương, nhiệm vụ của A Nô khó mà hoàn thành a......quả thực khó như lên trời. Còn Linh Lam, sau khi cùng A Nô đi khỏi đó thì ra lệnh cho Phệ Huyết Lâu tấn công, còn mình thì đợi A Nô không để ý mới tìm cái cớ tách ra.

4. Rất nhiều người đều là thông qua khẩu khí của Lâu chủ khi cứu Bạch Uyên mà đoán được nàng chính là Linh Lam. Chuyện đó cũng quá rõ ràng ~~.

5. Về phần sau, Lâu chủ tác hợp Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi, đương nhiên là do sự đồng cảm...... Chuyện của hai người khi xưa, những chương sau sẽ nói rõ, mọi người không cần gấp. Bạch cung chủ hẳn là cũng xuất hiện nhanh thôi. Đương nhiên còn có A Nô ngốc muội tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro