Chương 86. Hào phóng cho ngươi cả sinh mệnh (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86 – Hào phóng cho ngươi cả sinh mệnh (Một)

Khi Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi ở trong căn phòng ngăn cách với thế giới bên ngoài là lúc Bách Hiểu Lâu lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cách thời gian Phệ Huyết Lâu bị tập kích đã qua năm ngày, thân thể Thải Nhi rốt cục dần dần ổn định hơn, nhưng mà thân thể vẫn còn rất suy yếu, không thể tự xuống giường được. Nhưng mà dù sao thì cũng tạm thời thoát hỏi nguy hiểm tới tính mạng. Người của Thiên Nhất cũng đã dùng bồ câu đưa tin cho Bách Hiểu Sinh để hắn yên tâm.

Đến giờ Mùi.

*Giờ mùi: từ 11 giờ đêm tới 1 giờ sáng.

Bạch Uyên đắp chăn cẩn thận cho Thải Nhi, trên mặt nạ bạch ngọc phiếm ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Mấy ngày gần đây thời tiết càng lạnh, ngươi nghỉ ngơi trước đi, để ta gọi cho bọn họ lấy thêm chăn mang đến.".

Trên mặt Thải Nhi hiện ra nụ cười yếu ớt: "Làm phiền cung chủ.".

"Ta đã nói rất nhiều lần, kỳ thật ngươi không cần tiếp tục gọi ta là cung chủ nữa.". Bạch Uyên thản nhiên nói: "Ngươi nợ Vinh Tuyết Cung ân tình, đã trả hết. Ngươi cũng không cần làm Hồng Diệp nữa.".

"Trong lòng ta...... Cung chủ vẫn mãi là cung chủ.". Thanh âm Thải Nhi mềm nhẹ.

Bạch Uyên chăm chú nhìn Thải Nhi một lúc, nàng cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, lập tức cửa phòng truyền đến "Phanh" một tiếng nổ, làm Bạch Uyên cùng Thải Nhi đồng thời nhìn lại.

Tiếp theo, sắc mặt Thải Nhi thay đổi, đáy mắt tiết ra một chút chua xót cùng bất đắc dĩ đến.

"Hữu trưởng lão......".

"Câm miệng!".

Thanh âm của lão nhân dữ tợn mang theo tức giận vang lên, quát to cho mấy tên thủ hạ của Bách Hiểu Lâu không được tới gần, một cỗ khí thế bức người phát ra toàn thân, y phục màu trắng bay bay trong gió. Cặp mắt bắn ra ánh sáng chết người, chặt chẽ khóa trên người Thải Nhi: "Giỏi lắm, không ngờ ngươi còn dám ở lại Bách Hiểu Lâu......". Nói xong, sắc mặt trầm xuống, quay đầu hướng thủ vệ phía sau nói: "Đi hết cho ta, không được bước vào cửa phòng nữa bước. Ta có việc muốn giải quyết, kẻ nào dám can thiệp...... trục xuất khỏi Bách Hiểu Lâu!".

Vài tên thủ hạ trong lâu thấy thế thì sắc mặt liền thay đổi, nhưng không dám phản kháng, nhất thời chỉ đứng ngoài cửa.

Lão nhân vung ống tay áo, kình phong làm cánh cửa trong phòng đóng chặt, mọi người tạm thời đều bị nhốt bên ngoài.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao Hữu trưởng lão lại đi xuống đây?". Trong đó có một người cau mày nói.

"Không rõ lắm, mới vừa rồi hắn gặp ta muốn tìm Thải Nhi cô nương, ta còn nghĩ có việc gì cần cho nên đã nói cụ thể chỗ của Thải Nhi cô nương, không ngờ hắn lại...... có thể như vậy.". Một thanh âm khác có chút chột dạ nói.

Người nói chuyện trước đó trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi ngốc quá! Chuyện của Lâu chủ cùng Thải Nhi cô nương mà ngươi còn để trưởng lão biết! Không lẽ trưởng lão biết Lâu chủ có tình ý với Thải Nhi cô nương?".

Nói xong, mặt mọi người biến sắc.

Quy tắc của Bách Hiểu Lâu mọi người đều rõ ràng, nhưng mà ngày thường Lâu chủ cùng Thải Nhi đối xử với mọi người đều vô cùng tốt, họ cảm thấy quy tắc trong lâu có chút không hợp lý, huống chi chuyện của Bách Hiểu Sinh cùng Thải Nhi vẫn chưa công khai, mọi người cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Giờ phút này nghe có người đề cập, đều giật mình.

"Chuyện này vô cùng quan trọng, trước tiên phải báo cho Thiên Nhất hộ vệ quyết định đi!". Một nữ tử duy nhất trầm ngâm nói.

Mọi người nghe xong, cũng hiểu được có lý, lưu lại hai người canh giữ ở ngoài cửa, còn lại hai người chạy xuống dưới lầu.

Trong phòng, ánh mắt Bạch Uyên ngưng trọng nhìn lão nhân trước mặt, trong lòng thầm nghĩ không xong.

Rõ ràng căn bản nàng không phải đối thủ của lão nhân trước mặt. Còn Hồng Diệp mới từ quỷ môn quan trở về thì lại không thể chống chọi.

Đối phương lại căn bản không cho Bạch Uyên có thời gian nghĩ ra đối sách, tay hắn chấp sau lưng siết chặt thành nắm đấm, trầm giọng nói: "Mặc dù ta khinh thường chuyện đánh nhau với tiểu bối, nhưng hành vi của ngươi lại trăm ngàn lần không thể tha thứ.". Nói xong, ánh mắt lão nhân dừng trên người Thải Nhi, "Ta không biết từ đâu mà ngươi biết được chuyện Tả huynh bị ám ảnh lúc trước, làm hại Tả huynh trở nên điên cuồng, hôm nay mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà một thân công lực thâm hậu lại bị phế đi gần như một nửa. Mối hận này, ta sẽ vì Tả huynh mà báo.".

Thải Nhi cười khổ, ý đồ chống giường ngồi dậy.

Bạch Uyên thấy thế, lông mi nhíu lại, vội đi đỡ nàng: "Ngươi cảm thấy thế nào?".

Thải Nhi được Bạch Uyên giúp tựa vào đầu giường, nhìn Hữu trưởng lão nói: "Thực xin lỗi...... mặc dù không phải ý của ta, nhưng rốt cuộc vẫn là ta làm thương tổn Tả trưởng lão. Các ngươi tìm đến ta, ta đã sớm đoán được...... nhưng mà không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.". Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Thải Nhi thấp đi.

Nàng không nghĩ mình sẽ không kịp nhìn mặt Hiểu Sinh lần cuối. Trong lòng Thải Nhi tràn đầy chua xót. Bất quá như vậy cũng tốt, nếu hắn ở đây, nói không chừng sẽ càng thêm khó xử. Hắn luôn vì nàng mà gặp phiền toái liên tục. Nàng cũng không nói ra nhưng lại sợ hắn để ý, trong lòng cảm kích đồng thời lại vô cùng...... bất an.

"Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích!".

Giọng Hữu trưởng lão không chút độ ấm, hừ lạnh một tiếng, chớp mắt liền bước tới trước giường, hai ngón tay khép lại thành kiếm, xông tới.

Bạch Uyên không dám rời khỏi giường Thải Nhi, vội vàng đưa tay ngăn lại. Nhưng ngón tay của đối phương lại không biết từ khi nào đã xuyên qua tay nàng, đánh vào đầu vai Bạch Uyên, làm cho nàng lui về sau ba bước.

"Cung chủ!". Thải Nhi lo lắng hô lên một tiếng.

Bạch Uyên cũng không để ý tới, rút kiếm trong thắt lưng ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng vận chân khí, Tuyết Ảnh kiếm pháp lập tức phô diễn.

Tuyết Ảnh kiếm pháp hơn ở chỗ lấy hư vì thật, lấy thật là hư, hư hư thật thật làm cho người ta không thể phân biệt rõ ràng. Nhưng mà gặp phải Hữu trưởng lão với bực này công lực cao thâm, kinh nghiệm lại cực kỳ phong phú, đúng là tuyệt thế cao thủ, rất nhanh liền cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn. Lão nhân áo trắng trước mặt tựa hồ có thể thấy rõ chiêu thức của nàng, lấy tốc độ khắc chế tốc độ. Khi ngón tay cứng rắn như thiết điểm trên mũi kiếm, tay Bạch Uyên liền nhịn không được run lên. Mấy chục chiêu qua đi, trên tay đã có chút vô lực chống đỡ.

Khi ngón tay Hữu trưởng lão điểm lên thân Tuyết Ảnh kiếm của Bạch Uyên, Bạch Uyên liền bị văng ra ngoài, máu chảy càng nhiều hơn khi nảy. Tuyết Ảnh kiếm cũng bị buông lỏng, rơi trên mặt đất.

Bạch Uyên chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, nhất thời không còn chút chân khí.

"Có thể tiếp ta trăm chiêu, cũng coi như không tệ.". Hữu trưởng lão thản nhiên nói: "Nhưng mà muốn cứu người từ tay ta, cũng không thể đâu.".

Tay phải Bạch Uyên đặt bên người khẽ run, máu từ đầu ngón tay chảy xuống, đôi mắt cũng trầm ngưng bất động.

"Cung chủ, trưởng lão, các ngươi đừng đánh nhau nữa.".

Thanh âm Thải Nhi bỗng nhiên vang lên làm hai người phải chú ý.

Bạch Uyên nhìn lướt qua nụ cười thản nhiên trên mặt Thải Nhi, không biết khi nào thì đã nắm trong tay một chiếc trâm cài tóc, ánh mắt Bạch Uyên lập tức chấn động.

Thải Nhi nhìn Hữu trưởng lão, nhẹ giọng nói: "Bất quá, Hữu trưởng lão chỉ muốn mạng của Thải Nhi mà thôi. Thải Nhi cũng tự giác xin lỗi Tả trưởng lão, không bằng để tự Thải Nhi kết thúc mọi chuyện.". Nói xong, mũi nhọn của trâm cài tóc đã đặt tại yết hầu, thần sắc lại hỗn loạn nhưng vô cùng thoải mái, "Đã qua nhiều ngày, Thải Nhi luôn giành mạng sống với Diêm Vương. Nhiêu đó thời gian thôi cũng đã có lời rồi, ta rất thỏa mãn.".

"Hồng Diệp!". Bạch Uyên đi về phía trước, lại bị một thân ảnh màu trắng ngăn lại.

Thần sắc Hữu trưởng lão lạnh như băng nhìn Bạch Uyên, khí thế toát ra giống như một vách tường sắt, căn bản không thể nào vượt qua.

Tầm mắt Thải Nhi ôn hòa nhìn Bạch Uyên, hướng nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Cung chủ không cần vì Hồng Diệp lo lắng, Hồng Diệp cũng không muốn nhìn thấy cung chủ vì một kẻ phản đồ như Hồng Diệp mà bị thương. Hồng Diệp chỉ hy vọng cung chủ có thể nghĩ biện pháp giúp ta...... đem việc này che giấu.". Nói xong, ánh mắt Thải Nhi mềm mại, đáy mắt tràn đầy tình ý, khóe môi hơi giương lên, "Hắn đối xử với ta rất tốt, tốt đến nỗi ta cảm thấy giống như mỗi ngày đều sống trong một giấc mơ hạnh phúc. Nhưng mà ta lại luôn làm cho hắn lo lắng. Hắn cũng không oán giận chuyện gì, luôn làm cho chúng ta vui vẻ. Ta không muốn hắn bởi vì ta mà phải thương tâm. Tuy rằng ta không còn cơ hội nữa nhưng ta vẫn rất hy vọng hắn có thể có cuộc sống hạnh phúc, trăm ngàn lần không cần làm chuyện điên rồ, nếu không ta xuống suối vàng cũng sẽ bất an. Trong lúc đó ta vẫn biết giữa hai chúng ta sẽ không có kết quả, cho nên không dám nói một câu ta thương hắn, nhưng mà không ngờ rằng cuối cùng vẫn phải có lỗi với Bách Hiểu Lâu, hôm nay cũng không còn tư cách gì mở miệng nói chuyện với hắn.". Dừng một chút, Thải Nhi hạ mi mắt, thanh âm nhẹ giống như nỉ non, "Bất quá có thể gặp gỡ được một nam tử ôn nhu như vậy, đã là điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống của ta ......".

Âm cuối phiêu tán run rẩy, giống như từ một cánh cửa mở ra, có thanh âm nhẹ nhàng nức nở từ trong cổ họng thoát ra. Hai dòng lệ của Thải Nhi cũng chảy xuống từ hai má, rơi xuống áo ngủ bằng gấm, sau đó thấm ướt.

Đáy mắt lại hiện lên một chút kiên quyết. Nhìn qua tầng nước mắt lại giống như một trận gió lạnh.

Cửa đột nhiên bị một lực to lớn đẩy ra. Gương mặt Hoàng Tứ hơi lo lắng xuất hiện ở cửa. Phía sau là bốn đệ tử trong lâu mới vừa rồi.

Cơ hồ là cùng lúc đó, ánh mắt Hoàng Tứ không dám tin trợn to. Đồng tử phản xạ ra hình ảnh người trên giường.

Trâm cài lặng yên không một tiếng động đâm sâu vào trong yết hầu.

Một giọt máu tươi chậm rãi chảy ra, rơi xuống.

Sau đó là càng ngày càng nhiều máu, thi nhau trào ra, lướt qua cánh tay Thải Nhi đang nắm trâm cài. Từng bông hoa bằng máu nở rộ trên y phục màu trắng của nữ tử yếu ớt, giống như ánh nắng chiều, hồng thành một mảnh tỏa ra khắp nơi.

Thải Nhi nhìn Hoàng Tứ cùng những thủ hạ xuất hiện trước cửa, khóe môi im lặng tràn ra một nụ cười. Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt, nhưng đôi mắt đã dần dần khép lại.

Trâm cài trong tay cũng chậm rãi rơi xuống.

Hoàng Tứ chỉ cảm thấy có cái gì nghẹn lại trong yết hầu, nhất thời không thể phát ra âm thanh.

Trong phòng im lặng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mọi người.

Bạch Uyên lẳng lặng nhìn Thải Nhi đã nhắm mắt lại, có chút không đành lòng bước tới.

"Thải Nhi cô nương......".

Một lát sau, cổ họng Hoàng Tứ rốt cục phát ra thanh âm, nhưng chỉ gọi một tiếng, thân thể lập tức quỳ sụp xuống đất, đôi mắt nhanh chóng hồng lên.

Ánh mắt Hữu trưởng lão dừng ở cửa, giọng tức giận bị đè nén vang lên: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?".

Hoàng từ đứng cách Hữu trưởng lão không xa, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt có chút phức tạp, cúi đầu: "Bái kiến Hữu trưởng lão.".

Tầm mắt Hữu trưởng lão đảo qua mọi người, lập tức hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới, nhấc chân đi ngang qua những người kia, thanh âm dừng ở phía sau: "Kẻ cắp đã chết. Còn nữa, nhớ rõ chú ý tới Lâu chủ của các ngươi một chút! Những chuyện hoang đường như thế này không được xảy ra lần nào nữa. Nếu không chớ trách lão phu thanh lý môn hộ, thay đổi vị trí Lâu chủ!".

Vừa nói xong thì thân ảnh màu trắng cũng liền biến mất.

Ánh mắt Hoàng Tứ mang theo một tia bi thương, bước nặng nề tới trước giường.

"Hoàng...... Hoàng hộ vệ, chuyện này...... phải làm sao?". Mấy tên thủ hạ phía sau cùng có một gương mặt khó xử, "Mấy ngày nữa Lâu chủ trở về, chắc sẽ điên mất.".

Hoàng Tứ cắn răng nhìn Thải Nhi trên giường, nhất thời không nói gì.

Lúc này, Bạch Uyên đi đến bên cạnh giường, đem Thải Nhi đỡ nằm xuống, một lần nữa chỉnh lại áo ngủ, quay đầu hướng Hoàng Tứ thản nhiên nói: "Nếu không muốn Lâu chủ các ngươi phát điên lên, thì làm theo lời ta.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro