Chương 89. Hào phóng cho ngươi cả sinh mệnh (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89 – Hào phóng cho ngươi cả sinh mệnh (Bốn)

"Nhỏ giọng chút, đừng làm cho người khác phát hiện, theo sát ta.". Bạch Uyên nói khẽ với A Nô bên cạnh, sau đó đi về phía trước.

Đi không được bao lâu thì trước mắt xuất hiện một bãi cỏ rộng rãi, giống như hoàn toàn ngăn cách với khu rừng chết vừa rồi. Nhìn qua một chút, biển xanh bao la xuất hiện hai bên đường đi. Hoàn cảnh nhất thời đúng là xinh đẹp khôn cùng, có thể nhìn thấy xung quanh có rất nhiều hoa cỏ tươi tốt, nhiệt độ không khí cũng ấm áp rất nhiều. Trên mặt biển phía hai bên có những cánh chinh bay lượn, trời xanh cao chót vót.

Quả thực giống như một nơi thế ngoại đào nguyên.

A Nô nhìn cảnh sắc trước mặt, trong lòng có chút nhảy dựng. Mới nhìn thôi thì liền cảm thấy rất thích.

Nhưng mà cho dù phong cảnh có xinh đẹp thế nào đi nữa thì trước mắt còn có một vấn đề xảy ra với hai người.

"Bạch cung chủ, có nhiều tòa Lâu như vậy chúng ta biết tìm chủ nhân ở đâu a?". A Nô trốn sau một thân cây, bây giờ mới ló đầu ra, nhỏ giọng hỏi.

Bạch Uyên mím môi không nói gì, nàng nhìn quanh, bỗng nhiên quay đầu hướng A Nô nói: "Có mang mê dược không?".

A Nô gật gật đầu, thần sắc có chút tự đắc: "Xông vào địa bàn của người ta, tất nhiên là phải chuẩn bị.". Nói xong, lập tức lấy ra ba cái bình sứ màu trắng từ trong lòng.

Bạch Uyên thấy thế hơi giật mình, lập tức đưa tay lấy một trong ba chiếc bình ấy: "Không cần nhiều như vậy. Ngươi ở chỗ này chờ ta một lát. Ta không ở đây thì phải vô cùng cẩn thận, chờ ta trở lại.".

Nói xong, Bạch Uyên vận chân pháp, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, giống như một hình bóng mờ ảo, biến mất trước mặt A Nô.

Nửa nén nhang sau.

A Nô chán đến chết tựa vào gốc cây, tay thì ngắt lá cây, miệng nói thầm: "Đã lâu như vậy, họ Bạch kia sao còn chưa trở về.". Dừng một chút, A Nô quay đầu lại nhìn về phía sau gốc cây tìm tòi, "Sẽ không bị bắt đi rồi chứ?".

Nói xong, A Nô quay lại tựa vào thân cây lần nữa.

"A –".

Một tiếng thét rõ to từ cổ họng A Nô phát ra, nhưng mà thanh âm giật mình của A Nô lại bị bịt kín bên trong cổ họng. Người nọ bưng kín miệng A Nô, đem thanh âm còn thừa toàn bộ ém lại.

Chỉ thấy một thân ảnh trong y phục màu trắng từ trên nhánh cây treo ngược xuống trước mặt A Nô, khuôn mặt cách A Nô chỉ hai ngón tay. Đối phương có một mái tóc đen xõa xuống, nhẹ nhàng phất qua hai má A Nô.

Cũng khó trách A Nô giật mình, từ đâu bỗng nhiên lại xuất hiện cảnh tượng như vậy. A Nô cơ hồ sợ tới mức muốn cắn lưỡi của mình.

Đối phương lạnh nhạt ngoáy ngoáy lỗ tai, một con mắt hơi nhướng lên: "Tên gì.".

Thanh âm mở miệng như nước suối leng keng, như chim hót trong u cốc, nhưng lại dễ nghe vô cùng.

A Nô muốn lui về sau nhưng thân mình cũng đã tựa vào thân cây, thần sắc khiếp sợ, ngực kịch liệt phập phồng.

"Ngươi...... Ngươi là ai!". A Nô vươn tay chỉ chỉ vào cái mũi đối phương.

Nữ tử áo trắng lại đưa tay bắt lấy ngón tay của A Nô, đồng thời xoay người một cái nhảy từ trên nhánh cây xuống đất, vững vàng dừng lại trước mặt A Nô, thanh âm lười biếng nói: "Câu này phải để ta hỏi ngươi mới đúng.". Tiếng nói vừa dứt, cả người bỗng nhiên tới gần A Nô, một đôi mắt to xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm A Nô, "Ngươi là ai? Tại sao xuất hiện ở trong này?".

Cả người A Nô cơ hồ là bị dán sát vào thân cây, há mồm muốn nói chuyện, lại bị đối phương nhìn làm cho khẩn trương, rốt cục cái gì cũng không nói được.

"Sao?". Nữ tử hơi nghiêng đầu, làm như suy nghĩ gì đó, sau đó mới mở miệng nói: "Nếu như không nói vậy thì đi gặp Bạch đường chủ với ta.".

Nói xong, hất ngón tay A Nô ra, sau đó đi về phía trước.

"Từ từ, chờ đã.". A Nô nghe được đối phương nói như vậy, vươn tay kéo lấy tay áo đối phương.

Nữ tử quay đầu lại, cặp mắt trong veo phản xạ hình ảnh A Nô có chút bối rối.

Trong lòng A Nô lo lắng vô cùng, nàng vội suy nghĩ, bỗng nhiên tâm treo ngang, cắn răng nói: "Kỳ thật...... Kỳ thật ta mới tới đây, cho nên ngươi chưa thấy qua ta là chuyện bình thường! Đâu phải ai ngươi cũng biết mặt phải không?".

"Mới tới?". Nữ tử khẽ cười một tiếng, thanh âm như gió, "Vậy ngươi nói, ngươi là người của Đường nào?".

A Nô nghe vậy nhăn mày lại: "Nhưng mà ta cũng chưa thấy qua ngươi, ngươi là người của Đường nào?".

Đối phương giống như cũng không gấp, không chút để ý nói: "Ta tất nhiên là người của Bạch Hổ Đường, phụ trách trông coi khu rừng này.".

"Thực trùng hợp, ta cũng vậy.". Tâm A Nô như nổi trống, trên mặt đè nặng, "Bằng không ta sao có thể xuất hiện ở đây? Ngươi cũng không phải không biết, tam độc trong khu rừng này lợi hại như vậy, người ngoài sao có thể vào đây được chứ?".

Vừa nói chuyện A Nô cũng vừa cầu nguyện trong lòng, khóe mắt liếc liếc, hận không thể làm cho Bạch Uyên lập tức xuất hiện.

Nữ tử nghe vậy, ánh mắt không khỏi đánh giá y phục màu hồng trên người A Nô.

A Nô khẩn trương đến không xong, cũng nhìn không ra đối phương đang tin hay là không tin, tay giấu sau lưng cũng đã chuẩn bị ba cây ngân châm.

"Ngươi cũng là người của Bạch Hổ Đường ......". Nữ tử lại thản nhiên mở miệng, "Vậy ngươi chỉ cho ta nhìn một cái, tòa Lâu nào là của Bạch Hổ Đường.".

Lòng A Nô căng thẳng, tầm mắt đảo qua mấy tòa Lâu có kiến trúc kỳ lạ, tay cầm ngân châm càng dùng sức, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì, cắn răng tùy tay chỉ chỉ một tòa Lâu cách đó không xa, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Tòa Lâu kia chính là Bạch Hổ Đường.".

Trên mặt nữ tử hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng không nói gì hết.

A Nô biết mình đoán đúng rồi, mặt giãn ra cười rộ lên, thần sắc có chút đắc ý: "Tuy là ta mới tới, nhưng Bạch Hổ Đường thì đương nhiên phải nhớ rõ .".

Bạch y nữ tử trầm mặc nhìn A Nô một lát, bỗng nhiên nhanh chóng vươn tay ra, một phen kéo vạt áo phía vai trái của A Nô, lập tức dùng sức kéo xuống.

A Nô thấy thế liền sợ hãi, không thể ngờ đối phương lại kéo áo mình xuống, ngân châm trong tay phóng nhanh về trước.

Động tác của đối phương lại nhanh hơn. Khóe mắt thoáng nhìn ngân châm, một cái xoay người né qua, ngay sau đó, A Nô bị đối phương nặng nề đẩy về phía thân cây, dung nhan nàng xuất hiện trong gang tấc.

Đối phương lại thoáng cúi đầu, nhìn vạt áo bị nàng giữ lại.

Mặt A Nô nhanh chóng nóng bừng. Đầu vai lộ ra ngoài có chút lạnh.

Một hình xăm ngọn lửa đỏ rực im lặng nằm ở hõm vai, màu da tuyết trắng càng làm nổi bật hơn.

Tay nữ tử giữ vạt áo A Nô run lên một chút.

Sau khi ngẩng đầu lần nữa, đáy mắt mang theo một chút khiếp sợ.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại có ấn ký ngọn lửa màu đỏ này?".

---

Phệ Huyết Lâu canh phòng nghiêm ngặt, Bạch Uyên chậm rãi chờ thời cơ, mới vừa rồi làm hôn mê mấy người, cởi ngoại bào của hai tên ấy, sau đó tìm một nơi vắng vẻ thay vào, cầm bộ còn lại đi về chỗ A Nô.

Phía sau gốc cây vắng vẻ, không có một bóng người.

Bạch Uyên nhíu mày.

Nàng dò xét một chút, phát hiện cũng không có dấu vết đánh nhau, trong lòng mới thoáng yên tâm, sắc mặt trầm ngưng đi về phía Phệ Huyết Lâu.

Chắc do vận khí tốt, Bạch Uyên đi không bao lâu, trên đường đi liền đụng phải mấy người đang nói chuyện với nhau về hai nữ tử mấy ngày trước được đưa tới đây. Bạch Uyên nghĩ lại, quyết định trước tiên cứu Hoa Dĩ Mạt ra. Bởi vậy Bạch Uyên đi theo người nọ, thừa dịp đối phương không có phòng bị, lập tức điểm huyệt bọn họ, đưa tới một chỗ tra hỏi. Người nọ mới đầu còn có ý đồ ngoan cố chống lại, nhưng mà sau khi bị Bạch Uyên uy hiếp thì mới khai ra Hoa Dĩ Mạt đang ở Lãnh Trúc Đường.

Càng tiếp cận Lãnh Trúc Đường, người ở càng thưa thớt. Mặc dù võ công Bạch Uyên vô cùng tốt, nhưng trên đường đi vẫn có vài lần xém chút thì bị người khác phát hiện, may mà vận may cũng không tệ, một phen mạo hiểm cuối cùng cũng tới được mục tiêu.

Sau khi làm cho hai người canh gác hôn mê, Bạch Uyên lại thay một bộ y phục màu xanh của một trong hai người đó, xong rồi mới tiến vào Lãnh Trúc Đường.

Lãnh Trúc Đường có chút thanh nhã, người tới lui bên trong cũng không nói chuyện với nhau nhiều, đều một bộ dạng chuyện ai nấy làm. Điều này làm cho Bạch Uyên an tâm không ít. Nàng cũng không chậm trễ, dành chút thời gian rốt cục tìm được căn phòng.

Trước cửa đại đường đứng hai nữ tử y mặc phục cùng màu, trong mắt sắc bén, có thể nhìn ra công lực vô cùng thâm hậu.

Bạch Uyên có chút chần chờ, cửa cầu thang cũng đã có động tĩnh.

Bạch Uyên cúi đầu nhìn lại, lập tức thấy một nữ tử đang bưng một mâm đồ ăn đi tới.

Nửa khắc sau.

Một nữ tử cúi đầu, thần sắc bình tĩnh bưng đồ ăn đi vào cửa.

Một trong hai người canh cửa phòng nhíu mày, nhìn đối phương nói: "Hình như ta chưa thấy qua ngươi...... Tiểu Lạc đâu?".

"Thân thể Tiểu Lạc có chút không khoẻ, cố ý muốn nhờ ta lại đây, sợ chậm trễ thời gian đưa cơm.". Thanh âm nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

Đối phương do dự một hồi. Mũi lại bỗng nhiên ngửi được một cỗ hương khí khác lạ, hỗn tạp lan tràn trong thức ăn, nhất thời có chút nói không rõ.

"Ngươi......". Dường như nàng còn muốn nói cái gì, nhưng mà lúc này trước mắt tối đen, cả người ngã về phía sau.

Một người còn lại cũng không may mắn thoát khỏi, khiếp sợ nhìn nữ tử trước mặt liếc mắt một cái, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Bạch Uyên khe khẽ thở dài, đẩy cửa đi vào.

Trước mắt chính là Hoa Dĩ Mạt nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường và Tô Trần Nhi ngồi bên cạnh săn sóc.

"Để đồ ăn trên bàn là được rồi.". Thanh âm Tô Trần Nhi thản nhiên vang lên, chỉ liếc liếc mắt đối phương một chút, tầm mắt lập tức quay về trên người Hoa Dĩ Mạt.

"Các ngươi còn muốn ở lại chỗ này?".

Nữ tử mở miệng, ngẩng đầu nhìn về phía hai người, môi hơi cong lên.

Nói vừa dứt lời, Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi đều có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

"Bạch Uyên?". Hoa Dĩ Mạt nhận ra thanh âm Bạch Uyên, nhìn qua nhìn lại đánh giá nàng, liền tấm tắc nói: "Không ngờ ta lại may mắn nhìn thấy gương mặt thật của Bạch cung chủ, thật làm ta vừa mừng vừa lo.".

"Đừng kinh ngạc, mau theo ta đi ra ngoài. Sợ là ở thêm một hồi nữa sẽ bị phát hiện.". Bạch Uyên thúc giục.

"Được.". Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, Tô Trần Nhi đỡ nàng xuống giường.

Bạch Uyên liếc Hoa Dĩ Mạt một cái, mày cau lại: "Ngươi ổn chứ?".

"Không sao. Chỉ là bị thương một chút khi xông vào Phệ Huyết Lâu.". Hoa Dĩ Mạt khoát tay nói.

"Vậy thì tốt." Nói xong, Bạch Uyên dẫn đầu đi ra ngoài.

Vừa xoay người, thì cả ba đã thấy Lâu chủ Phệ Huyết Lâu trong trường bào màu đỏ thẵm xuất hiện ở cửa.

Đối phương chắp hai tay sau người, đạp cửa đi vào, khi nhìn thấy Bạch Uyên thì bước chân hơi sựng lại một chút, lập tức cười rộ lên: "Ta vốn nghĩ ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, lặng yên không một tiếng động liền có thể làm hôn mê thuộc hạ của ta. Thì ra là Bạch ung chủ đại giá quang lâm Phệ Huyết Lâu. Đã lâu không gặp, không biết dạo này ngươi có khỏe không.".

---

Editor: Nghỉ lễ vui vẻ nha mọi người.

Sắp đến hồi gay cấn rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro