Chương 91. Tương ái tương sát (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91 – Tương ái tương sát (Một)

Ba người cùng nhau đi về con đường cũ qua khu rừng, đi được không bao lâu thì bỗng nhiên Bạch Uyên dừng bước.

"Sao vậy?". Hoa Dĩ Mạt nhướng mày hơi nghi ngờ nhìn về phía Bạch Uyên.

Bạch Uyên có chút cau mày: "Ta quên nữa. A Nô cô nương...... hình như còn ở Phệ Huyết Lâu.".

"A nô? Nàng cũng theo đến đây?". Hoa Dĩ Mạt kinh ngạc nói.

"Ừ. Khi ta đi tới Phệ Huyết Lâu thám thính thì bảo nàng đứng ở tại chỗ. Không ngờ sau khi trở về thì không thấy nữa. Nhất thời ta không biết đi đâu để tìm, cho nên mới tới cứu các ngươi ra trước.". Bạch Uyên giải thích, dừng một chút lại nói tiếp: "May mà còn chưa đi xa, không bằng quay lại đó tìm?".

Hoa Dĩ Mạt trầm ngâm một lúc, nhớ lại mình và Tô Trần Nhi được Phệ Huyết Lâu đãi ngộ, cũng không lo lắng, bởi vậy lắc lắc đầu: "Chắc là không có việc gì. Lâu chủ Phệ Huyết Lâu cũng là Linh Lam, nói vậy sẽ không khó xử A Nô, chắc ít ngày nữa sẽ để nàng trở về. Lúc này trời sắp tối, ở đây cách thị trấn khá xa, chúng ta tìm một chỗ nghĩ tạm qua đêm nay trước đã.".

"Cũng tốt.". Bạch Uyên gật gật đầu đồng ý.

Ba người lại đi thêm chút nữa, hai canh giờ sau thì đến một con suối, lúc này sắc trời đã tối đen, ba người liền tính tối nay sẽ tá túc lại đây. Sáng sớm ngày mai sẽ tiếp tục đi.

Bên này Bạch Uyên vừa nhóm lửa xong, Hoa Dĩ Mạt cũng mang theo đồ ăn về. Ngân châm quả thực rất tiện, săn mấy con thú nhỏ đối Hoa Dĩ Mạt mà nói thật sự là chuyện dễ dàng. Còn nhiệm vụ nướng thịt, tất nhiên sẽ giao vào tay người có tài nấu nướng giỏi nhất trong ba người - Tô Trần Nhi. Gần đó có nguồn nước, cho nên cũng vô cùng thuận tiện.

Chỉ qua thời gian nửa nén nhang, mùi thơm từ đống lửa đã bắt đầu tỏa ra. Âm thanh 'tách tách' của than cũng vang lên.

Hoa Dĩ Mạt ngồi cạnh Tô Trần Nhi, tay phải cầm một cây nhánh cây, tùy tiện làm bén lửa gãy đôi. Trong lúc vô tình, ánh lửa lập tức làm nổi bật gương mặt có chút đỏ hồng của Tô Trần Nhi, trong lòng xúc động, bỗng nhiên thở dài một hơi.

Tô Trần Nhi có chút khó hiểu quay đầu lại nhìn Hoa Dĩ Mạt, thanh âm mềm nhẹ: "Sao vậy?".

Hoa Dĩ Mạt thấy Tô Trần Nhi hỏi, môi ghé vào tai Tô Trần Nhi cười, khẽ nói: "Ta chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc thôi.".

"Tại sao?". Khóe mắt Tô Trần Nhi càng thêm khó hiểu.

Hoa Dĩ Mạt cố gắng đem thanh âm ép tới nhỏ nhất, lại vẫn là lộ ra một chút ý cười: "Đáng tiếc đã rời khỏi Phệ Huyết Lâu.".

Tô Trần Nhi nghe vậy liền trầm tư, nhưng mà rất nhanh liền phản ứng lại câu nói mang theo hàm ý của Hoa Dĩ Mạt, đáy mắt bị ánh lửa lay động, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp, ngữ khí lại thản nhiên: "Không cảm thấy nhàm chán sao? Bên ngoài phong cảnh đẹp đẽ vô cùng, lại chỉ thích ở một góc.".

"Thì sao?". Hơi thở Hoa Dĩ Mạt ở bên tai Tô Trần Nhi nhẹ nhàng như hoa lan, khẽ cười nói: "Không phải là có Trần Nhi cùng ở đó với ta sao. Trần Nhi còn hơn cả phong cảnh...... thật sự là xinh đẹp còn hơn những cảnh đẹp bên ngoài.".

Tô Trần Nhi chỉ cảm thấy bên tai nhiệt khí bừng bừng, theo bản năng nghiêng đầu qua bên kia, đang định nói chuyện thì liền cảm thấy có một chút ướt át lướt qua vành tai mình. Nàng cả kinh mở to hai mắt.

Hoa Dĩ Mạt lại bình tỉnh, tỏ vẻ như chưa xảy ra gì hết, ngồi ngay ngắn lại, chờ ánh mắt Tô Trần Nhi liếc mình thì lại cười đến vô hại: "Trần Nhi, nàng xem ánh trăng tối nay thật đẹp.".

Tô Trần Nhi hít vào một hơi thật sâu, áp chế con tim đang loạn nhịp, chuyển ánh mắt nhìn sang Bạch Uyên ngồi cách đó không xa.

"Trần Nhi yên tâm, ta đã nhìn rồi, Bạch cung chủ đang xuất thần, không có nhìn thấy.". Hoa Dĩ Mạt mang theo thanh âm trêu chọc nhẹ nhàng thổi qua.

Thân thể Tô Trần Nhi hơi cứng đờ, bỗng nhiên mũi ngửi được một mùi khét rất nhỏ, giương mắt nhìn lại, quả nhiên thịt thỏ bị khét một chút. Nàng vội vàng nâng nhánh cây lên, đáy mắt hiện lên một chút xấu hổ, xoay người liền đem con thỏ cùng nhánh cây đều nhét vào trong tay Hoa Dĩ Mạt.

"Ăn hết.".

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, lại hơn vài phần cảm xúc nói không rõ.

Hoa Dĩ Mạt đang mỉm cười thoải mái bỗng nhiên lại bị nhét cho nhánh cây, thần sắc ngẩn ra, nhìn con thỏ bị nướng phát ra mùi thơm trên tay, gương mặt tươi cười cứng đờ, lập tức thu liễm ý cười đứng đắn ho nhẹ một tiếng: "Trần Nhi, nàng đừng nói giỡn chứ.".

"Sao?". Tô Trần Nhi nghiêng đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt, giọng nhẹ nhàng, thần sắc trong mắt lại rõ ràng nói cho Hoa Dĩ Mạt biết, bản thân có bao nhiêu nghiêm túc.

Hoa Dĩ Mạt cắn cắn môi, lại nhìn con thỏ nướng trong tay liếc mắt một cái, miễn cưỡng cắn một miếng. Thanh âm Tô Trần Nhi tiếp tục nhẹ nhàng vang lên: "Nhớ ăn hết đó.".

Cuối cùng Hoa Dĩ Mạt cũng biết, cái gì gọi là...... Tự làm tự chịu.

Tô Trần Nhi nói xong thì lấy một con thỏ khác, bắt đầu nướng tiếp tục.

Một lát sau.

Một miếng thịt thỏ mềm mại bỗng nhiên xuất hiện bên môi. Mùi thơm bay lên, phiêu đãng trước mũi.

Tô Trần Nhi hơi nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt đang mỉm cười của Hoa Dĩ Mạt.

Trong đôi đồng tử màu rám nắng kia, phản xả hình ảnh ngọn lửa, có vẻ ấm áp mê người.

Tô Trần Nhi hơi cúi đầu, vẫn không nói chuyện, im lặng ăn miếng thịt thỏ trước miệng mình.

Hoa Dĩ Mạt cười rộ lên, ánh mắt càng sáng ngời, sau đó lại cúi đầu, chậm rãi xé một miếng thịt thỏ nữa đưa tới bên môi Tô Trần Nhi.

Lúc Bạch Uyên lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy một màn này.

Đáy mắt có vẻ khiếp sợ chợt lóe qua.

Cách đó không xa, hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, ánh lửa làm ánh lên màu đỏ rực. Hoa Dĩ Mạt cẩn thận xé thịt thỏ, sau đó đưa tới bên môi Tô Trần Nhi. Lần đầu tiên Bạch Uyên nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt như vậy, thần sắc trong đôi mắt kia sáng lạng, lại giống như tràn đầy thâm tình. Còn ánh mắt của Tô Trần Nhi thì dịu dàng, lúc cúi đầu, mái tóc đen từ đầu vai chảy xuống, bị Hoa Dĩ Mạt tự nhiên vén ra phía sau.

Hết thảy thân mật không có kẽ hở.

Giống như một đôi tình nhân.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Bạch Uyên, Tô Trần Nhi ngẩng đầu lên, nhìn phía Bạch Uyên.

Thần sắc thản nhiên, ngược lại làm cho Bạch Uyên nhất thời cảm thấy là mình nghĩ nhiều.

"Bạch cung chủ. Thịt thỏ của ngươi nướng xong rồi.". Nói xong, Tô Trần Nhi cầm con thỏ vừa mới nướng xong đi về phía Bạch Uyên.

Bạch Uyên tiến lên vài bước, đưa tay tiếp nhận, ánh mắt có chút tìm tòi đảo qua hai người, mở miệng nói: "Cám ơn.".

"Không cần khách khí.". Tô Trần Nhi hướng Bạch Uyên ôn hòa cười cười, lại nói, "Bạch cung chủ lại gần đống lửa ngồi đi, ngày mùa thu gió lớn, phải chú ý thân thể.".

Bạch Uyên gật gật đầu, đi lại phía đối diện Tô Trần Nhi ngồi xuống.

"Bạch cung chủ có tính toán gì tiếp theo hay không?". Tô Trần Nhi mở miệng hỏi.

Bạch Uyên nghe vậy lắc lắc đầu, lông mày cau lại: "Ta muốn hiểu rõ một chuyện, tính ngày mai sẽ tới thị trấn gần đây nghỉ chân, sau đó tiếp tục xem xét hoàn cảnh.".

"Vâng.". Tô Trần Nhi gật gật đầu, quay qua thương lượng cùng Hoa Dĩ Mạt: "Không bằng chúng ta cũng tới đó trước đi, chờ A Nô mấy ngày. Sợ là nàng rời khỏi Phệ Huyết Lâu nhất thời sẽ không tìm được chúng ta.".

"Cũng được, vậy nghe theo Trần Nhi đi.". Hoa Dĩ Mạt liền đồng ý.

Ban đêm.

Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi cùng nhau tựa vào thân cây ngủ.

Đầu Tô Trần Nhi gối lên vai Hoa Dĩ Mạt, còn đầu Hoa Dĩ Mạt dựa vào đầu Tô Trần Nhi, bình yên đi vào giấc ngủ. Hai người cùng khoác một chiếc áo, bên dưới áo khoác là tay Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi.

Mười ngón siết chặt.

Bạch Uyên ngồi dựa vào một thân cây khác, ánh mắt lại mở to như trước.

Ánh trăng sáng tỏ, im lặng dừng trên người nàng, chiếu xuống một tầng ánh sáng.

Trong đầu Bạch Uyên không ngừng hiện lên cảnh tượng lúc ban ngày.

Trường bào đỏ thẫm tung bay trong gió. Cùng thanh âm Tuyết Ảnh kiếm xuyên qua cánh tay. Còn có máu tươi không ngừng trào ra.

Khi mặt nạ vỡ đôi, hiện ra là một gương mặt tái nhợt.

Trong lòng có cái gì đó chậm rãi nghiền qua, khó chịu đến sắp hít thở không thông.

Tay cầm kiếm, khí lực tăng thêm vài phần, mới miễn cưỡng bảo trì được vững vàng.

Sau đó là càng ngày càng nhiều hình ảnh, ở trong đầu Bạch Uyên xoay quanh, chật như nêm cối.

Khi mới gặp, trên mặt hiện lên ý cười xinh đẹp mị hoặc, trong tiệc rượu chuyện trò vui vẻ. Khóe mắt kia mang theo chút phong tình, giống như đột nhiên có gió xuân thổi qua đóa hoa lê. Loá mắt không thể nhìn gần.

Giống như một ả yêu tinh.

Có lẽ nàng thật sự chính là yêu tinh.

Khi gặp lại, là lúc bên đường gặp phải nàng giả dạng một nam nhân đang ức hiếp thê tử. Một khắc va chạm vào nhau ấy, mình có thể cảm nhận rõ hương thơm để lại ấn tượng sâu sắc trên người nàng. Ngọt dịu. Một khắc tiếp theo, mình liền hoảng hốt khi thấy ngọc bội rời khỏi người, chỉ nghĩ một chút thì trong lòng đã chắc chắn là nàng. Sau đó mình liền một mình đuổi theo.

Lúc Tuyết Ảnh kiếm pháp tung bay cùng với hồng y nữ tử, diễm lệ mê hoặc, khi khoát tay, lúc nghiêng đầu, đều là ngàn vạn phong tình. Mặc dù hộc máu dưới tay mình, nhưng thần sắc sáng ngời vẫn không giảm, ngược lại càng thêm động lòng người.

Còn nữa, khi ở Bách Hiểu Lâu......nụ hôn kia thình lình xảy ra.

Nóng bỏng làm cho người ta không thể phản ứng.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, đầu Bạch Uyên rơi vào trống rỗng.

Sau đó trí nhớ dễ dàng đảo lộn hết thảy.

Mặc dù trên người nhiễm trọng thương.

Yêu nữ Linh Lam. Quả nhiên...... Danh bất hư truyền.

Nhưng mà hết thảy lại thật khó phân biệt, làm cho mình đoán không ra.

Nữ tử một thân hồng y minh diễm, biến hóa nhanh chóng, nhưng lại là Lâu chủ Phệ Huyết Lâu.

Ở Bách Hiểu Lâu lại ba lần bảy lượt cứu mình.

Nhưng mà, rốt cuộc là...... Vì cái gì?

Thậm chí...... Vì cái gì khi nhìn thấy nàng bị thương trong tay mình, bản thân vậy mà lại cảm thấy...... Bi thương?

Tay Bạch Uyên đặt trên quyển sách màu xanh.

Quyển sách mỏng kia chỉ có vài tờ.

Tại sao nàng phải tới đoạt đi? Còn miếng ngọc bội mình đã quên đi tồn tại kia nữa, lại bị chính mình theo bản năng mà quý trọng nó.

Hết thảy hết thảy những thứ này, rốt cuộc là vì cái gì?

Bạch Uyên cắn chặt răng, hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng phía chân trời.

Có lẽ...... Chờ ngày mai đọc quyển sách này, sẽ có đáp án thôi.

Cùng lúc đó đó.

Ánh trăng sáng tỏ. Sao trời cũng lấp lánh.

Chiếu rõ ràng ánh mắt đau thương của nữ tử xinh đẹp.

Bình rượu rỗng rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ tan thanh thúy.

"Lâu chủ. Ban ngày người mới vừa bị trọng thương, thật không thể uống nữa......".

"Câm miệng.".

Thanh âm hét lên quyết tuyệt.

Nha hoàn lo lắng, nhìn bên ngoài một chút, thầm nghĩ sao giờ này Lãnh đường chủ còn chưa lại đây.

Linh Lam lại giống như không nhìn thấy sự lo lắng của nha hoàn, tay phải không bị thương lại đem một vò rượu nữa mở ra, tùy tay trút rượu, cũng lười dùng chén, nâng tay đổ vào miệng mình.

Chất lỏng trong suốt chảy xuống, rót vào trong miệng. Có một chút trượt dài từ cổ Linh Lam đi xuống, dính vào y phục đỏ thẫm.

Trên đôi mắt nhắm chặt, là lông mi rậm rạp đang run rẫy không ngừng dưới ánh trăng.

Bất quá chỉ nửa khắc, vò rượu liền trống không. Linh Lam lại đem vò rượu không ném bên cạnh.

Ban đêm im lặng, lại có thêm một thanh âm vỡ tan trong trẻo.

Linh Lam không ngừng đổ rượu vào miệng mình, khóe môi lưu lại chất lỏng, lại lặp lại động tác vừa rồi, một mình tự chuốc say.

"Lâu chủ......". Thanh âm nha hoàn gấp đến độ dường như sắp khóc lên, "Người như vậy, nô tỳ sẽ bị đường chủ mắng chết mất ......".

Khi nói chuyện, một trận tiếng bước chân từ bên ngoài cũng truyền đến.

Nha hoàn quay đầu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, gánh nặng trong lòng liền được giải tỏa, mở miệng kêu: "Lãnh đường chủ!". Trong thanh âm không che dấu được sự vui mừng.

Trong bóng tối, đi ra một thân ảnh màu thiên thanh.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có ngọt ngào. Thì cũng có chua xót. Thế sự vốn là tiến thoái lưỡng nan. Có người hạnh phúc thì cũng có người bất hạnh....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro