Chương 3 : Ở Nhờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạm thời Diệp Anh ở tạm nhà của Thy Ngọc, nhà của Thy Ngọc là một căn hộ chung cư cô để dành tiền mua được, vì tham gia mấy vụ án lớn nê cô cũng được kha khá tiền.

Khi để Diệp Anh về nhà mới thật sự phiền phức, cô ta đi đâu cũng nhìn ngó nghiêng như thể lần đầu tiên thấy qua vậy không những vậy đi còn ra lệnh cho người lạ làm cho Thy Ngọc không để vào đâu cho hết xấu hổ. Về đến nhà cô ta cái gì cũng hỏi, ghế sofa, tivi, tủ lạnh, bếp ga,... lần này có lẽ Thy Ngọc đã tin là cô ta xuyên không là thật, đến đứa trẻ con còn biết mấy thứ này, đối với cô ta mọi thứ đều là mới lạ đã vậy còn nói mấy ngôn ngữ cổ xưa làm mình chẳng hiểu gì hết.

"Cô ngồi im cho tôi được không, này giờ cô đi qua đi lại nghịch hết thứ này đến thứ khác tôi lm sao có thể tập trung nấu ăn" Thy Ngọc mệt mỏi nói.

"Ngươi nói xem, chiếc gương thần này làm thế nào lại có ngươi trong đó" Diệp Anh nghe Thy Ngọc cằn nhằn, nhăn mặt rồi ngồi bịch xuồng ghế xem tivi.

"Cô đừng hỏi nữa có được không? Tôi trả lời cô từ lúc về đến bây giờ cũng muốn chết mệt đây" Thy Ngọc tay vừa nấu miệng vừa nói.

Diệp Anh thấy Thy Ngọc cằn nhằn nhiều quá thì bĩu môi, không nói thì không nói. Đang ngồi xem gương thần thì ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức liền nhanh chân chạy đến chỗ Thy Ngọc chăm chú nhìn cô nấu nướng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thy Ngọc bật bếp gas rồi giả vờ tay uốn éo như mấy nhà ảo thuật trên tivi rồi bùm... cô bật bếp gas, lửa bùng lên làm Diệp Anh giật bắn mình lùi lại mấy bước, miệng thì há hốc, mắt mở tròn xoe. Tiếp theo Thy Ngọc lại giả vờ tay uốn éo rồi bùm... cô mở vòi nước, nước chảy ra làm Diệp Anh tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vòi nước rồi lại nhìn Thy Ngọc tỏ vẻ ngưỡng mộ vô cùng, không biết cô ta học ma thuật ở đâu.

Còn Thy Ngọc nhìn vẻ mặt của Diệp Anh nhìn mình cứ như là nhà ảo thuật đại tài thì vô cùng đắc trí, cười khẩy trong lòng, không nghĩ mấy việc cỏn con này lại khiến cô  ta khâm phục khẩu phục  mình đến vậy.

Sau khi làm xong đồ ăn, Thy Ngọc đem mọi thứ ra bàn rồi kêu Diệp Anh ngồi xuống ăn. Diệp Anh vốn đang đói nhìn thấy đồ ăn thì không cưỡng  lại được, cầm đũa ăn một mạch, tay nghề của Thy Ngọc thật không chê vào đâu được. Diệp Anh là công chúa, vốn được ăn nhiều sơn hào hải vị nhưng đây là lần đầu tiên cô được ăn món ngon như vậy.

"Đây là món gì ? lầ đầu tiên ta được ăn một thứ ngon như vậy." Diệp Anh ăn một mạch hết đĩa cơm rồi nói.

"Đây vốn chỉ là cơm cuộn trứng omurice của Nhật, món này tôi làm ngon nhất và cũng  nhanh nhất nên hôm nay là tạm cho cô, mai tôi sẽ dẫn cô đi siêu thị mua thêm đồ." Thy Ngọc vốn thích món cơm cuộn trứng omurice của Nhật nhất vì một lần xem ti vi thấy người đầu bếp của Nhật làm món này cảm thấy thích thú vô cùng và từ đó cứ làm suốt đến mức nó trở thành món mà cô có thể nấu ngon nhất.

Ăn xong Diệp Anh lại ngồi xem tivi tiếp còn Thy Ngọc thì dọn đồ.

Lát sau khi xong xuôi, Thy Ngọc liền ra ghế ngồi xem tivi với Diệp Anh. Trời ạ, cô ta xem quảng cáo mà cũng chăm chú hết mức, Thy Ngọc liền cầm điều khiển đổi kênh khác, đang xem hay thì bị Thy Ngọc làm ngắt quãng Diệp Anh tức giận vô cùng.
"Ngươi..... ngươi.....mau đổi lại như cũ cho ta" Diệp Anh giật lấy chiếc điều khiển bấm lung tung chỉ cầu mong trở về như vừa rồi.
Thấy vậy Thy Ngọc cũng nhăn mặt nhanh chóng cướp lại chiếc điều khiển mở kênh thời sự xem. Cả hai cứ thế tranh nhau chiếc điều khiển, Thy Ngọc hết cách bèn đứng dậy mở tủ lạnh lấy hộp socola mà đồng nghiệp cho để xuống bàn.
"Cho cô kẹo trả tôi điều khiển mau" Thy Ngọc lấy tay bóc một viên socola bỏ vào mồm Diệp Anh rồi nói.
Diệp Anh bị cướp điều khiển thì rất bực nhưng thứ mà Thy Ngọc bỏ vào miệng mình ăn thật ngon, càng nhai lại càng thấy nó ngon vô cùng, cô liền ôm lầy hộp socola mà mặc kệ Thy Ngọc muốn làm gì với cái gương thần kia thì làm.
Đang xem thời sự, Thy Ngọc quay sang nhìn Diệp Anh mải mê ăn socola, khuôn mặt thì cười típ mắt thì buồn cười mà lắc đầu, đúng là con nít.
Khi đã muộn, Thy Ngọc kêu Diệp Anh đi ngủ. Vì nhà Thy Ngọc vốn chỉ có mình cô ở nên trong nhà chỉ có một chiếc giường, thôi nhường cô ta ngủ giường còn mình ra ghế sofa nằm.
Sau khi dặn dò Diệp Anh, Thy Ngọc tắt đèn rồi ra ghế sofa ngủ, chưa được bao lâu thì cô bị ai đó lay dậy.
"Cô làm sao vậy?" Thy Ngọc đang ngủ thì bị đánh thức có chút khó chịu nói.
"Trong đó tối lắm, ta sợ ngươi ngủ cùng với ta được không?" Diệp Anh khuôn mặt đáng thương nói. Từ lúc bị xuyên đến đây, không đêm nào mà ta ngủ ngon được, cứ nhắm mắt vào là lại nhớ phụ hoàng và mẫu hậu, chiếc giường ở đây rất êm nhưng vẫn là không thoải mái bằng chiếc giường của mình khiến cô khó ngủ, đã vậy trời tối cô lại nhớ đến bọn thổ phỉ mà sợ hãi.
Thy Ngọc nhìn khuôn mặt của Diệp Anh thì tỉnh cả ngủ, nhìn cô ta có vẻ sợ hãi, đôi mắt còn đang rưng rưng nước mắt nhìn thật giống một đứa trẻ hay sợ hãi khi lần đầu tiên ở một mình, Thy Ngọc đành đứng dậy theo cô ta vào phòng ngủ, cố gắng để đèn ngủ ở mức to nhất cho Diệp Anh đỡ sợ.
Sau khi thuyết phục được Thy Ngọc vào ngủ cùng mình thì Diệp Anh vô cùng vui mừng, trên chiếc giường cô nằm sát về phía Thy Ngọc, ôm lấy cánh tay của cô ấy. Đúng là tính cách của Diệp Anh có một chút bướng bỉnh, nhưng cũng có đôi chút giống như một đứa trẻ, hay sợ hãi khi phải ở một mình. Thy Ngọc không phải lần đầu ngủ cùng người khác, trước đó cô cũng đã từng yêu một người rất sâu đậm, người đó không giống Diệp Anh, rất lạnh lùng nghiêm túc, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cô mà đi theo người đàn ông khác.
Thy Ngọc nhìn khuôn mặt của Diệp Anh lúc ngủ nhìn thật buồn cười, giống như một đứa trẻ vậy, cứ ôm lấy cánh tay của cô như sợ chạy đi đâu mất, cô ta ngủ cũng có rúm người lại như rất sợ hãi thứ gì đó. Thy Ngọc miệng hơi mỉm cười rồi lắc đầu nghĩ 'thời gian sau sẽ rất mệt mỏi đây'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro