Chương 34: Tôi biết cô đang nghĩ gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: Tôi biết cô đang nghĩ gì.

"Nếu không phải thì phiền cô tránh qua một chút, giúp tôi chặn gió."

Châu Thi Vũ nói như vậy xong, đối phương thật sự dịch tới bên cạnh, nhưng vẫn là tiếp tục ngồi xổm.

"Mặc kệ, trước nghỉ ngơi năm phút."
Châu Thi Vũ nhắm hai mắt lại.

Lúc này, từ xa lại có một người thỏ khác đi tới, khi nàng thấy có 'đồng bọn' ngồi xổm bên cạnh Châu Thi Vũ, cũng chuyển hướng đi tới bên cạnh Châu Thi Vũ. Người thỏ đang ngồi xổm cũng vô cùng ân cần cấp cho đồng bọn mới tới một chỗ đất trống. Sau đó, từ xa lại có............

"Không được không được, cần phải tiếp tục." Khi Châu Thi Vũ mở mắt, một loạt người thỏ đang ngồi xổm trên mặt đất đồng loạt ngẩng đầu nhìn nàng, cô gái ở gần Châu Thi Vũ nhất không biết từ đâu lấy ra một quả bong bóng, nhét vào tay Châu Thi Vũ đang bị dọa choáng váng.

Khi Châu Thi Vũ còn đang cùng một đàn người thỏ đối mặt nhìn nhau, thì Vương Dịch cuối cùng cũng ra khỏi trạm kiểm soát của tổ tiết mục. Sở dĩ Châu Thi Vũ mãi không tìm thấy Vương Dịch là bởi vì Vương Dịch căn bản không có ở trong thảo nguyên.

Sau khi thay xong trang phục thỏ bông, Vương Dịch liền rời khỏi phòng thay đồ, chuẩn bị tiến vào thảo nguyên, thì ở ngoài cửa không biết từ lúc nào xuất hiện một con thỏ lông mềm khổng lồ đứng chặn cửa. Trang phục trên người Vương Dịch các nàng là của tổ tiết mục mua, còn con thỏ lông mềm kia là do tổ đạo cụ tiêu tốn hết nửa tháng để chế tác, vẻ ngoài cùng con thỏ bình thường giống nhau như đúc, chỉ là hình thể to hơn gấp mười lần, bên trong có bốn người, chỉ cần bốn người đồng thời thao tác, con thỏ khổng lồ này có thể chuyển động.

"Đồng loại thân ái của ta, vô cùng đáng tiếc phải nói với ngươi rằng ta sẽ không cho phép ngươi đi tìm nhân loại kia, trừ phi ngươi có thể chứng minh với ta các ngươi là thật lòng yêu nhau." Con thỏ khổng lồ nói.

"Như thế nào chứng minh?" Vương Dịch rốt cuộc minh bạch vì sao nhiệm vụ trong thẻ lại xuất hiện từ "Chân ái".

"Ta đây đã nhiều năm không thưởng thức món điểm tâm ngọt đệ nhất, nếu ngươi có thể làm ra món tháp thỏ khiến ta vừa lòng, ta đây liền thả ngươi đi. Nguyên liệu đã được chuẩn bị ở bãi đất trống bên cạnh, ngươi có còn câu hỏi gì nữa không?"

"Không có. Nhưng mà tôi có một câu muốn nói, lần sau hãy đem bối cảnh đổi thành đi cướp, sẽ thích hợp với nhiệm vụ này hơn đó."

Trong con thỏ khổng lồ, một người hỏi: "Chúng ta đây là bị ghét bỏ sao?"

"Hình như là vậy, tất cả đều là đạo diễn sai." Không biết từ khi nào, toàn đội chương trình《 toàn lực đi tới 》lưu hành một câu nổi tiếng 'đều là đạo diễn sai' này. Còn về uy nghiêm của đạo diễn, đã sớm theo thời gian trôi đi, dù sao toàn đội mọi người hợp tác đã thật mau cùng trải qua 12 năm.

Vương Dịch tuy rằng ăn qua rất nhiều lần món tháp thỏ, cũng biết tháp thỏ gồm đế bánh kem, nhân kem và nhân bánh, nhưng biết cùng với có thể làm là chuyện khác nhau. Cũng may tổ tiết mục cũng không có biến thái đến nỗi bắt Vương Dịch tự mày mò, có mời tới một thợ bánh chuyên nghiệp trợ giúp Vương Dịch hoàn thành thử thách.

Muốn làm tháp thỏ, Vương Dịch đành phải đem trang phục thú bông cởi ra, này cũng tiêu không ít thời gian.

Sau hai lần thất bại, Vương Dịch cuối cùng làm ra món tháp thỏ khiến con thỏ khổng lồ hài lòng.

Sau khi tiến vào thảo nguyên, Vương Dịch liền gặp được một người thỏ đang vội vã hướng tới một nơi xa mà chạy, Vương Dịch suy đoán đi theo người này nói không chừng có thể gặp được Châu Thi Vũ, vì thế nàng lập tức chạy theo.

Trang phục thú bông vẫn là có chút nặng, hơn nữa hiện tại là ở thảo nguyên, Vương Dịch không thể tránh khỏi phải giảm tốc độ, chờ đến khi người thỏ đi trước nàng hưng phấn chạy tới gia nhập hàng ngũ thỏ ngồi xổm, Vương Dịch mới nhìn thấy Châu Thi Vũ.

Nhìn Châu Thi Vũ cùng một loạt người thỏ thú bông hai mặt nhìn nhau, trong tay còn ngu ngơ cầm trái bong bóng, Vương Dịch nhịn không được cúi gập đầu, thật sự là quá ngốc quá mất mặt, cô thật sự không nghĩ muốn tới đó.

"Bên kia, cô chờ một chút!" Châu Thi Vũ phát hiện người này không giống những người thỏ khác, tay vẫn cầm bong bóng mau chóng chạy lên, hi vọng đuổi kịp đối phương.

Châu Thi Vũ như vậy chạy, phía sau đoàn đội người thỏ hùng hậu cũng chạy theo.

Vương Dịch chỉ là cảm thấy quá mất mặt chứ cũng không nghĩ muốn chạy khỏi Châu Thi Vũ, cho nên sau khi Châu Thi Vũ hô lên, cô liền đứng tại chỗ.

"Tới, cởi quần áo đi!" Châu Thi Vũ tiếp theo chính là nói một câu như vậy. Bởi vì cùng đàn thỏ này lăn lộn trên thảo nguyên quá lâu, cho nên lúc sau Châu Thi Vũ hoài nghi ai, liền trực tiếp nói như vậy với đối phương, trừ bỏ hai người thẹn thùng chạy trốn và một hai bắt nàng chơi đuổi bắt, những nữ người thỏ khác nghe đến câu này đều sẽ phối hợp mà đem trang phục cởi ra.

"Làm sao vậy?" Châu Thi Vũ thấy đối phương không có động tác gì liền khó hiểu hỏi. Nàng vẫn không hề ý thức được những lời mình vừa nói có cái gì không đúng.

Đối phương cũng không có trả lời, mà giơ tay phải lên, nhắm vào quả bóng trong tay Châu Thi Vũ mà đè lên mặt Châu Thi Vũ. Bong bóng ở trên mặt Châu Thi Vũ mà chà xát, nhưng bởi vì lực rất nhỏ, nên sau khi đối phương buông tay, quả bóng cũng không có bị bể.

Trong khi hai người làm ầm ĩ nhỏ như vậy, đại quân người thỏ phía sau Châu Thi Vũ đã sắp chạy tới, để tránh cho lại bị lẫn lộn với nhau, Châu Thi Vũ vội vàng cởi bỏ đầu thú bông, cũng không rảnh lo đem toàn bộ trang phục cởi ra xem dáng người của đối phương, trực tiếp gỡ mặt nạ xuống.

Nhìn đến gương mặt thanh tú của Vương Dịch dưới lớp mặt nạ, Châu Thi Vũ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

"Như thế nào đoán được là tôi, chỉ có hai lần cơ hội lại không cẩn thận một chút."

"Cô vừa xuất hiện, tôi liền biết đó là cô."

"Bởi vì tôi không có cùng các nàng đến ngồi xổm sao?" Vương Dịch hỏi.

"Lý do này cũng không sai biệt lắm, nhưng tôi cũng lo đó là kịch bản của tổ tiết mục. Chỉ là khi tới gần cô, cho dù cô không mở miệng nói chuyện, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được cô là đang suy nghĩ 'thật ngốc thật mất mặt, mau chạy thôi', lúc ấy tôi liền khẳng định đó là cô."

"Cách một bộ trang phục thú bông mà cô có thể cảm nhận được, như vậy hiện tại cô biết tôi là đang suy nghĩ gì sao?"

"Tôi biết chứ." Châu Thi Vũ đem bóng bay vùi vào tay Vương Dịch, cất bước chạy cách xa 1 mét, "Cô đang nghĩ là, cái tên ngu xuẩn này đã không cẩn thận còn nói bừa lý do, chuẩn bị muốn đánh tôi." Châu Thi Vũ trước lúc vạch trần mặt nạ tất nhiên không có cảm nhận được suy nghĩ của Vương Dịch, nàng quả thật giống như lời mình vừa nói chính là tùy tiện bịa lấy lý do mà thôi.

"Coi như cô thông minh."

Lúc tập thể quân đoàn người thỏ cuồn cuộn chạy tới, Châu Thi Vũ đã trở lại bên cạnh Vương Dịch.

"Chúc mừng các vị hoàn thành nhiệm vụ." Người thỏ đầu tiên ngồi xổm bên cạnh Châu Thi Vũ cũng chính là người đưa cho nàng bong bóng, tháo xuống mặt nạ, lộ ra Diệp Quý.

"Biết ngay là cô mà. Còn hai người thẹn thùng chạy và một hai đòi tôi đuổi theo nàng kia là ai vậy?" Châu Thi Vũ cảm thấy lăn lộn nháo loạn như vậy, nhất định không phải là quần chúng được chiêu tới.

"Không có hai, chỉ có một, hơn nữa không phải nàng, mà là hắn." Diệp Quý giúp người kia đứng dậy, cởi bỏ đầu thú và mặt nạ.

"Thế nhưng là anh sao! Tôi còn đang hỏi sao người quay đi theo sau Quách Kiến hôm nay lại thay đổi a." Mỗi thành viên đều có một cameraman, trong mười người này thì camera quay chụp Quách Kiến là mệt nhất, bởi vì hắn chạy quá nhanh, camera thường xuyên bị bỏ rơi.

"Tôi chỉ là muốn cảm nhận một chút cảm giác bị đuổi theo." Đại ca camera thực bất đắc dĩ mà nói.

Châu Thi Vũ nhớ tới hình ảnh vừa rồi đại ca camera thẹn thùng chạy trốn, không khỏi nghĩ tới một vấn đề, tổ tiết mục này thật sự còn ai bình thường không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro