Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này có người trời sinh đã có ngay gương mặt hồ ly tinh, dáng người ma quỷ hay không?
Đáp án là có, nhìn Tống Hân Nhiễm thì biết.

Trên mặt kính khổng lồ chiếu rọi ra một gương mặt kiều mị xinh đẹp, đôi mày cong cong, tròng mắt lúc nào cũng sáng trong, long lanh kiều diễm, chiếc mũi cao thẳng còn có đôi môi đỏ mọng ướt át, không dày, không mỏng sáng bóng đỏ thắm, khóe miệng cong lên như muốn mời người ta hôn, hơn nữa lại có mái tóc quăn xoắn thành cuộn sóng dài, Tống Hân Nhiễm đẹp phóng túng, cuồng dã, quả thật làm cho người ta nhìn một cái toàn thân sẽ bốc cháy.

Khuôn mặt trái xoan, đường cong lung linh toát ra không thua nữ nhân phương Tây lại thêm khung xương tinh xảo nhẹ nhàng của người phương Đông. Toàn thân Tống Hân Nhiễm đúng theo như suy nghĩ về tiêu chuẩn nữ nhân hoàn mỹ nhất của những người đàn ông, mỗi phân mỗi tấc đều lộ ra một chữ: Mỵ.

Nữ nhân nhìn đến cô, sẽ tự nhiên sinh ra khúc mắc, đàn ông vừa thấy cô, đã muốn kéo cô lên giường. Cho nên, từ nhỏ đến lớn, bạn tốt của cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ trư bằng cẩu hữu . Cầm lược chải nhẹ mái tóc quăn tự nhiên, vừa sáng vừa mềm, sợi tóc đen bóng buông nhẹ trên vai.

"Nhiễm Nhiễm, bạn xong chưa?". Trên giường lớn phía sau, cô gái tóc nâu mắt xanh-Therine không kiên nhẫn thúc giục. Thật sự là chịu không nổi, từ hai giờ chiều bắt đầu chuẩn bị đến bây giờ kim đồng hồ đã chỉ gần sáu giờ mà cô vẫn chưa xong là thế nào?

Bộ dạng mê hoặc lòng người như vậy còn thêm trang phục tỉ mỉ, thật khác một trời một vực với những nữ nhân khác, không có bạn thân ở trường học cũng đáng đời! Trừng mắt tức giận nhìn nữ nhân đang tỉ mỉ xem xét trước gương, Therine bất mãn liếc mắt.

Tống Hân Nhiễm không để ý đến âm thanh oán giận của bạn thân, cầm chiếc áo ở trên giá áo mặc vào, y phục càng khiến cô thêm động lòng người, màu trắng đơn giản phối với đóa hoa màu đỏ, từng bông từng bông hoa nở rộ trên vải vóc mềm mại, cái nút màu bạc càng tăng thêm khí chất thục nữ cho cả bộ y phục.

Y phục như thế, trang điểm như vậy, ở trên người Tống Hân Nhiễm luôn cuồng dã không kiềm chế, vừa mâu thuẫn vừa dung hợp, thoạt nhìn đẹp mắt chết tiệt! Xỏ xong giày da dê cao gót, hất nhẹ mái tóc, Tống Hân Nhiễm nhìn về phía bạn thân cười một tiếng:

"Đi thôi!". Thật là quyến rũ người mà. Therine chu miệng, đứng dậy cầm túi, miệng còn lẩm bẩm:

"Không phải phụ nữ phương Đông đều mềm mại như nước sao? Sao lại sinh ra một yêu tinh như bạn?"

Tống Hân Nhiễm không trả lời, chỉ cười. Đối với Therine, người bạn trò chuyện tương đối hợp với cô trong trường, cô đã học được phải sống chung như thế nào, Therine không giống như những người khác, gặp cô đều có vẻ phòng bị, sợ cô đoạt mất bạn trai mình, cho nên mặc dù không hơn bạn tốt nhưng cũng có thể xem như bạn thân.

Mở cửa nhà trọ, một luồng khí lạnh ập đến, tháng mười hai ở New York đã rất lạnh. Tuy rằng năm gần đây đã ít tuyết rơi nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.

"Kling thực sự không tới đón bạn sao?". Đưa tay xốc túi, kéo chiếc váy bó sát làm lộ nhiều phần da thịt hơn cả che đậy ở trên người, Therine chớp chớp đôi mắt to kẻ đậm màu tím, không thể tin cái tên có mầm móng đa tình kia sẽ bỏ qua cho cơ hội đưa đón giai nhân thật tốt này, dò hỏi một lần nữa.

"Không cần, chúng ta cách chỗ đó không xa, cần gì đưa đón, phiền toái".

Tống Hân Nhiễm trả lời. Nhà trọ năm tầng kiểu cũ, không có thang máy, nhưng các cô từ tầng ba đi xuống cũng không mất nhiều thời gian. Nhà trọ này chủ yếu là sinh viên, phương Tây, phương Đông, các loại màu da, ngôn ngữ đều có.

Nước Mỹ chính là một quốc gia như vậy, một thế giới hỗn hợp, các loại dân tộc chỉ cần đi vào nơi này, chỉ cần có thể thích ứng được, nó đều sẽ tiếp nhận bạn. Tống Hân Nhiễm thích sự tự do và phong cách này, bởi vậy quyết định đến nước Mỹ lúc trước có quan hệ rất lớn với tính cách của cô.

Bước ra nhà trọ, gió lạnh thổi vào càng thêm mãnh liệt, mái tóc của cô bị gió thổi tung, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một nữ nhân đang đứng dưới cột đèn mờ ở cách đó không xa. Bây giờ là mùa đông, màn đêm đen buông xuống thật sớm, nàng lẳng lặng đứng dưới cột đèn mờ ở cách đó không xa.

Bây giờ là mùa đông, màn đêm đen buông xuống thật sớm, nàng lặng lặng đứng dưới cột đèn đường được chạm trổ phức tạp. Áo khoác ngoài màu đen dài tới đầu gối làm toát lên nét ma mị huyền bí và khí chất của nàng, trên khuôn mặt cứng nhắc không có biểu tình gì, chỉ có đôi mắt đen sáng lên, khi nhìn cô nó càng thêm sáng hơn, chăm chú hơn.

Quen thuộc, mà lại có chút xa lạ. Không đến một giây giật mình kinh ngạc, cô nở nụ cười. Bước nhanh chạy tới, giày cao gót năm tấc, sau khi trải qua sự rèn luyện đã không còn làm cô khó khăn khi chạy. Nàng nhìn cô, không hề động đậy.

Gió lớn thổi khăn quàng cổ của cô tung bay, chiếc váy màu đen bó sát người để lộ ra cặp đùi non mịn, bóng loáng trắng nõn. Mày rậm hơi nhíu, cô gái nhỏ này, có phải trời sinh không sợ lạnh?

Giống như là qua cả một đời, nhưng thật ra chỉ ngắn ngủi vài giây, cô đứng trước mặt nàng, gương mặt vì chạy mà trở nên ửng đỏ, nhếch đôi môi xinh đẹp vào tai nàng vang lên tiếng nói ngọt ngào:

"Yến Ni 'ca ca' ". Âm thanh giòn tan, ngọt ngấy giống như sợi tơ kéo qua chỗ mềm mại nhất của lòng nàng, vừa ngứa vừa đau.

"Hân Nhiễm." Giọng nữ trong trẻo, thuần túy tựa như nàng vậy.

"Sao chị lại đến đây?" Có chút kinh ngạc, cũng có chút vui sướng, thật không ngờ hôm nay được gặp nàng.

"Đến New York làm việc, liền thuận tiện ghé thăm em."

Những lời này, ba năm nay, đã nói tổng cộng ba lượt, nhìn bên má cô có mấy sợi tóc nghịch ngợm, trong lòng bàn tay hơi ngứa, liền vén nó lên sau tai cô. Cô nở nụ cười, lúm đồng tiền ngọt ngào xuất hiện bên khóe miệng, có chút ngây thơ khả ái:

"Yến Ni, chị thật giỏi, hằng năm có thể qua bên này công tác, phúc lợi của quan kiểm soát bây giờ thật không tệ, nhưng mà luôn là New York, không buồn sao?" Ánh mắt Đới Yến Ni lóe lên, không nói gì.

"Chị chắc là chưa ăn cơm?" Cô cười, khoác cánh tay nàng.

"Đi, em đưa chị đi ăn cơm."

Hằng năm về nhà nghỉ hè, cơ hội gặp mặt với Đới Yến Ni không thiếu nhưng nàng là người nghiêm túc, cô và nàng bình thường không có kiểu tiếp xúc gần gũi này. Nhưng gặp được người quen ở nước lạ, cảm giác thân thiết đó khiến cô chủ động hơn. Đới Yến Ni còn chưa nói điều gì, Therine bị quên một bên đã gọi theo:

"Nhiễm Nhiễm, bạn muốn đi đâu? Bạn quên chúng ta phải đi Star sao?"

Cô tham lam nhìn nữ nhân Phương Đông này, vẫn nghĩ nữ nhân Phương Đông đều yểu điệu thục nữ vốn chỉ có Tống Hân Nhiễm là ngoại lệ nhưng hôm nay quả thực cô thấy mình thật thiển cận.

Thật sự lad kiệt tác của thượng đế! Ít nhất phải cao 175 cm, thân hình ma mị chỗ lồi cần lồi cong cần cong, áo khoác màu đen nàng mặc trên người thật đẹp, không có cảm giác trống rỗng ngược lại càng tôn thêm khí thế bức người. Ngũ quan của nàng vô cùng tinh xảo.

Gương mặt trái xoan, tròng mắt đen thuần thúy sắc bén như chim ưng, mũi cao tinh tế, môi hồng răng trắng, so với Tống Hân Nhiễm yêu nghiệt nữ nhân này nhìn vô cùng chững chạc lãnh đạm. Nữ nhân như vậy dù là nữ nhân như Therine cũng phải điên cuồng kêu gào lên, vừa vặn là loại có tầm vóc tốt mà cô không thể kháng cự....

Tống Hân Nhiễm chỉ cần liếc mắt một cái, liền hiểu được trong đầu bạn thân đang suy nghĩ gì. Đến nước Mỹ gần mười năm, cô đã quá hiểu biết tính cởi mở của các cô gái Phương Tây, nhưng mà nếu Therine muốn làm gì đó, haha, cô cười xấu xa, hì, nhất định là vô cùng đặc sắc.

"Nhưng mà Yến Ni..."

"Thì đưa cô ấy cùng đi, dù sao mở Party càng đông người càng náo nhiệt." Rồi chen vào giữa Tống Hân Nhiễm, đưa cánh tay bắt lấy Đới Yến Ni:

"Chào chị, em là bạn tốt của Nhiễm Nhiễm, tên em là Therine, hân hạnh được biết chị". Tiếng Trung từ miệng cô nói ra vô cùng gượng gạo, cố gắng học nửa năm với Nhiễm Nhiễm mới học được câu thăm hỏi đơn giản, hy vọng người phụ nữ này có thể nghe hiểu được.

"Đới Yến Ni". Nàng thản nhiên rút cánh tay ra ngăn khoảng cách với cô.

"Cô có thể nói tiếng Anh, tôi nghe hiểu được".Tiếng Anh lưu loát, là giọng người Anh.

"A, thật tốt quá!". Phát hiện bọn họ có thể hiểu nhau, Therine cực kỳ vui vẻ, cô tin đây là cơ hội thượng đế cho họ, lại đưa tay ra ôm lần nữa:

"Chị có muốn tham gia tiệc Giáng sinh không?". Đới Yến Nixoay người, lơ đễnh gạt đi cánh tay của cô, nhìn Tống Hân Nhiễm cười thật vui vẻ đứng bên cạnh, người này hoàn toàn là đang xem trò vui.

"Tống Hân Nhiễm?" Xem ra không thể xem diễn tiếp, nếu không, vị tỷ tỷ nghiêm túc đứng đắn sẽ phát giận, cô cũng sợ hãi, tuy rằng đến bây giờ cô chưa từng thấy Đới Yến Ni tức giận khi nào.

"Yến Ni muốn đi cùng không?"

Cảm thấy hoi có lỗi nàng đến nước Mỹ đi công tác, còn lại đây thăm cô, nhưng vì cô đã nhận lời hẹn trước, không thể đổi ý, đành phải hỏi ý kiến nàng, cho dù nói thật, cô rất khó tưởng tượng Đới Yến Ni sẽ như thế nào nếu ngồi ở nơi ồn ào náo nhiệt như Night Club.

Hơn nữa nàng sẽ đồng ý sao?

Đới Yến Ni là người như vậy, giống mình trời sinh chính là cả người đàng hoàng ngồi ở bàn làm việc xử lý công vụ, ngồi trong Night Club sẽ như thế nào?

Với lại, nàng vô cùng ghét nơi đó, đồng ý mới lạ. Nàng yên lặng nhìn cô, ánh mắt phức tạp, sau một lúc mới khẽ gật đầu.

Therine hoan hô, còn Tống Hân Nhiễm cười tươi ý vị sâu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro