Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tân hôn, bọn họ không lập tức đi hưởng tuần trăng mật, ngày thứ ba là ngày về nhà vợ, Đới Yến Ni đưa Tống Hân Nhiễm trở lại Tống gia.

Nụ cười trên mặt Hà Hiểu Vân vẫn không ngừng, ngay cả người luôn nghiêm túc như Tống Ngữ Minh cũng có nét vui vẻ trên mặt, Đới Yến Ni làm con rể thật được lòng hai cụ. Trừ bỏ thân phận nữ nhân thì chỗ nào cũng có thể chấm điểm 10. Trước không nói quà hồi môn bao lớn bao nhỏ, chỉ tính quà tặng nàng đặc biệt lựa chọn cho cha mẹ vợ, cũng đã biết người này là người cực kỳ tỷ mỉ.

Tặng Tống Ngữ Minh là một bộ cờ vây cổ hương cổ sắc, nghe nói, Đới Yến Ni phải tìm kiếm thật lâu mới mua được, bộ cờ cổ từ Minh triều này làm cho người yêu cờ như mạng như Tống Ngữ Minh có thể không vui vẻ muốn chết sao?

Từ phút chốc khi thấy bàn cờ vây kia, ông liền nâng niu ở trong lòng bàn tay yêu thích không buông tay, lôi Đới Yến Ni vào thư phòng đánh cờ luôn. Chuẩn bị cho Hà Hiểu Vân là một bộ sườn xám dày công phu, thủ công tinh xảo, vải hảo hạng, màu sắc thanh nhã, bà cầm trong tay, mắt vui mừng sáng lên.

Sau khi Tống Hân Nhiễm nghe mẹ nói mới biết, thì ra thợ may bộ quần áo này là người mẹ thích nhất, nhưng người đó đã lớn tuổi nên trở về Phúc Kiến định cư dưỡng già, qua nhiều năm Hà Hiểu Vân vẫn nhớ mãi thủ nghệ của người đó không quên. Hiện nay, y phục may thủ công thật ít, cho dù có cũng khó tìm được người xuất sắc như vậy.

Khó như vậy mà Đới Yến Ni vẫn tìm được quà tặng hợp với ý bà như vậy. Tống Hân Nhiễm miễn cưỡng nằm ở trên giường, ôm chiếc gối to đùng, thấy mẹ xem bộ sườn xám này làm bảo bối, còn cẩn thận vuốt ve, vô cùng khó hiểu:

"Mẹ, chỉ có mỗi bộ y phục mẹ có cần thiết cao hứng như vậy không?" Người xưa nay rất có chủ kiến như mẹ sao dễ dàng bị thu phục như vậy?

"Đứa trẻ này đúng là chẳng hiểu gì." Hà Hiểu Vân trừng mắt nhìn cô.

"Khiến mẹ vui vẻ không chỉ là y phục mà là tâm ý của Yến Ni." Có con rể như thế này bà không mong gì hơn nữa.

"Vâng vâng." Cô lăn qua lăn lại trên giường, rồi nằm vào phía trong.

"Suy nghĩ sinh cho mẹ hai đứa cháu, Uy nhi thì không nói rồi, cả ngày chỉ biết giận dỗi cha con, đứa con gái như con từ nhỏ đưa ra nước ngoài giờ về trừ bỏ mặt mũi dáng dấp dễ coi một chút, tính tình thì đặc biệt cẩu thả, cái gì cũng không biết....."

"Mẹ, con có phải con của mẹ không đó?" nghe mẹ nói mình cẩu thả cô vội vàng kháng nghị, oán trách mẹ không để cô trong mắt.

"Nói thật cho con nghe." Hà Hiểu Vân dí dí ngón tay vào trán cô.

"Tuy con không có ưu điểm khác, nhưng vận số không tệ lắm, may mắn con nhặt được người chồng hoàn hảo, lần này mẹ mới yên tâm thật sự. Nếu như mà kết hôn cùng tên tiểu tử Kling, chỉ sợ....."

"Mẹ!" Tống Hân Nhiễm vội vàng cắt đứt lời mẹ, khẽ nhíu mày, mặc dù bây giờ đã gả cho Đới Yến Ni, nhưng mà tình cảm với Kling, cũng không lập tức nói quên liền hoàn toàn quên. Nhắc tới hắn, trong lòng cô vẫn còn có chút không thoải mái.

"Được rồi, không nói." Hà Hiểu Vân coi như hiểu con gái, vội vàng nói sang chuyện khác.

"Yến Ni có nói dẫn con đi hưởng tuần trăng mật ở đâu không?"

"À, có đề cập tới."

Ba ngày tân hôn, trên căn bản chỉ lăn qua lăn lại ở trên giường, bọn họ không có thời gian thảo luận chuyện khác, nghĩ đến việc mấy hôm nay luôn làm, ngay cả to gan như Tống Hân Nhiễm cũng đỏ mặt vội vàng vùi sâu vào gối, miễn cho mẹ phát hiện. Tuy là nữ nhân nhưng dục vọng của Đới Yến Ni thật là mạnh đến mức đáng sợ, đến bây giờ xương cốt vẫn còn đau nhức, nghĩ đến kích tình mỗi ngày mỗi đêm, nhịp tim lại mất khống chế.

"Vậy các con định đi nơi đâu? Có ra nước ngoài không?" Bây giờ mấy đứa trẻ đi hưởng tuần trăng mật đều thích đi nước ngoài.

"Chị ấy không tính vậy, chúng con định đi Khẩn Đinh."

"Hửm, Yến Ni này đúng là cuồng công việc, cho tới bây giờ đều không nghỉ phép, làm sao mà chịu được? Tuổi của nàng giờ cũng không ít?" Mẹ Tống vô cùng kỳ quái.

"Haizz, con không biết nữa."

Tống Hân Nhiễm ngược lại không quan tâm việc trăng mật lắm, cũng không nhất định phải ra nước ngoài, nhiều năm ở nước ngoài như vậy, thích nhất là đi du lịch. Phần lớn các nước xinh đẹp cô đều đã đi qua, cũng không thấy có cảm giác mới mẻ nhiều, ngược lại ở Đài Loan cô lại biết tương đối ít, Nàng nói đi Khẩn Đinh chơi hai ngày vừa hợp ý cô.

"Suy nghĩ của cô dâu mới như con mẹ không quan tâm." Mẹ Tống lắc đầu, biết tính con gái quật cường, người khác ép hỏi càng không nói.

"Mẹ đi nấu cơm, con theo mẹ học một chút đi, kết hôn rồi nên biết nấu ăn mới tốt."

"Không cần, con không thích."

Cô cau mày, cự tuyệt. Không biết vì sao nữa, cô vô cùng chán ghét chuyện bếp núc, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, thà ăn ngoài cũng không muốn tự mình động thủ, dù sao bây giờ thế giới hội nhập, cửa hàng ăn mọc lên san sát, cô sẽ không chết đói, muốn ăn món Trung Quốc không khó.

"Đứa trẻ này, có cô gái nào kết hôn mà không chịu làm cơm...."

"Chị ấy biết làm mà."

Ba ngày nay đều là Đới Yến Ni xuống bếp, thì ra thủ nghệ của nàng thật đúng là rất tốt, nấu ra hương sắc hương vị đủ cả, cô được ăn nên mặt mày hớn hở, miễn cưỡng tha thứ chị ta không chịu tiết chế về.

"Phương diện kia".

"Cũng không thể......"

"Mẹ, mẹ mà không đi nấu cơm, một hồi nữa ba sẽ tức giận."

Tống Hân Nhiễm vội vàng đẩy mẹ ra ngoài, chỉ mong bên tai được yên. Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, Hà Hiểu Vân vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn.

Hai tiếng sau, cả nhà bọn họ ngồi ở bàn ăn, một bàn tràn đầy những món ngon, có thể thấy được Hà Hiểu Vân dùng bao nhiêu ý định để khoản đãi con rể này, bà không ngừng gắp đồ vào bát Đới Yến Ni, vẻ mặt tươi cười. Đới Yến Ni nên là con của Tống gia, cô và Tống Hân Uy chắc là bị ôm nhầm rồi, Tống Hân Nhiễm có phần tức giận mãnh liệt vùi đầu ăn.

"Yến Ni bộ cờ kia chắc tốn không ít tiền, đứa trẻ này cũng thật là...." Nhàn nhạt lên tiếng trách cứ song rõ ràng là vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, xem ra quà tặng Đới Yến Ni rất được lòng Tống Ngữ Minh.

"Không sao, chỉ cần ba thích là được." Đới Yến Ni nhìn Tống Hân Nhiễm một cái

"Phải là con cảm ơn ba mới đúng."

Tống Hân Nhiễm thiếu chút bị sặc cơm, gương mặt của cô lập tức liền thay đổi sang đỏ bừng. Trời ạ, người này, thật là, lời nói rõ ràng chứa đầy hàm ý, cô biết, nàng nhất định là đang nói chuyện kia.

Nghĩ đến đêm đó, Đới Yến Ni hỏi cô tại sao kết giao với nhiều người như vậy vẫn còn là xử nữ, cô liền trực tiếp nói cho nàng biết, năm đó cô ra nước ngoài thì ba nói, không có yêu cầu nhiều với cô, chỉ hi vọng cô yêu chính bản thân mình.

Lời nói mặc dù không rõ ràng, nhưng cô đã nghe hiểu ý tứ của ba, nếu đây là yêu cầu duy nhất đối với cô thì cô đương nhiên có thể cố gắng làm được, cho nên cô liền quyết định, đêm đầu tiên của cô muốn giữ đến đêm tân hôn cho chồng mình.

Ý niệm như vậy có thể thật vô cùng bảo thủ vô và quê mùa, chỉ là, chính cô cảm thấy bản thân mình không hư, nhiều năm qua, dù qua lại vô số bạn trai, nhưng mà chuyện Tống Hân Nhiễm quyết định, liền nhất định sẽ kiên trì tới cùng. Coi như là rất thích Kling, hắn cũng cầu xin rất nhiều lần nhưng cô vẫn thối lui. Cô nhớ sau khi Đới Yến Ni nghe xong, chỉ nói một câu:

"Xem ra, thật là phải cảm ơn cha vợ biết nhìn xa trông rộng."

Heo đất!

Thì ra Đới Yến Ni cũng là một nữ nhân heo đất không hơn không kém, có xử nữ tình kết (thích xử nữ).

Bây giờ nghe nàng nói cảm ơn, cô lại nghĩ đến ý tứ kia, muốn không đỏ mặt cũng rất khó khăn, mà Tống Ngữ Minh cũng không có hỏi nhiều, chẳng qua là nhàn nhạt dặn dò Đới Yến Ni ăn nhiều một chút. Một bữa cơm Đới Yến Ni mặc dù không nói nhiều nhưng một nhà bốn người cũng rất vui vẻ hòa thuận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro