Chap 1: Trèo Cao Phượng Hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Kim Trân Ni làm việc ở công ty thì không có khái niệm gì về những lời này, nhưng từ sau khi làm ở Công ty Phác Thị, rốt cuộc cô cũng hiểu một cách sâu sắc cái gì là " Vạn người mê " !!

. . .

- Tuần trước Phác Tổng đến công ty bên Pháp thị sát, nghe nói là dẫn Diên Cẩn Tỉ đi cùng! 

- Chậc, Diên Cẩn Tỉ có đẹp gì đâu, phần lớn con trai trong phòng làm việc của chúng ta đều xinh đẹp hơn anh ta! 

- Vậy thì còn cách nào, ai bảo người ta là Thư ký cao cấp, nặng lực làm việc rất mạnh. 

- Hừ, còn đầy người năng lực hơn anh ta, cũng không biết anh ta làm gì để trèo cao nữa. 

- Ngày nào anh ta cũng dính lấy Phác Tổng, còn mơ mộng hão huyền được bay lên làm phượng hoàng  cơ đấy, cũng không xem lại đức hạnh của mình xem. Năm ngoái anh ta còn có mấy chuyện ái muội với nữ phó phòng của phòng nhân sự đó, mọi người trong công ty ai chẳng biết, Phác Tổng có thể xem trọng loại đàn ông hư hỏng như anh ta sao ? Huống hồ anh ta lớn hơn Phác Tổng một tuổi cơ, thật đúng là hoang tưởng! 

- Ha ha ha ha ha ha ha . . . 

. . . 

- Phải rồi, các cô nghe nói gì chưa, công ty chúng ta sắp mời người đại diện để mở rộng sản phẩm mới, các người đoán xem là ai? Tôi có tin tức nội bộ đó nha~ 

- Sản phẩm nào? Năm nay công ty muốn mở rộng ba sản phẩm mới cơ.

- Là cái sản phẩm trang điểm đó, Kosme Box

- À, là nó hả, mời ai vậy ? 

- Diệp Bá, nghe nói kí hợp đồng rồi, mấy ngày nữa sẽ công bố. 

- Thật hay giả đấy ? 

- Đương nhiên thật rồi, không phải lần trước ký giả có chụp được cảnh Phác Tổng cùng Diệp Bá đi ăn sao. Khi đó mọi người đều nói giữa hai người có ái muội, tôi còn không tin, giờ thì. . . Chậc chậc chậc . . .

- Diệp Bá dựa vào đâu chứ, không phải chỉ đóng được mấy bộ phim thành công thôi sao. Trong bề ngoài có vẻ thanh thuần, nhưng bên trong không biết dơ bẩn như thế nào, trong cái giới giải trí đó mấy ai được sạch sẽ chứ.

. . .

Những nội ung tương tư như trên, hầu như ngày nào Kim Trân Ni đều nghe đủ, Phác Thái Anh là nhân vật mà ngày nào các nhân viên nam nhất định phải thảo luận với nhau, bất kể chưa kết hôn hay đã kết hôn rồi, ít tuổi hay nhiều tuổi, gần như đều nói mấy câu bát quái về Phác Thái Anh. Kim Trân Ni đoán có lẽ các phòng ban khác cũng vậy. 

- Kim Trân Ni, cô thích kiểu người như Diệp Bá không ? 

Các cô gái trong phòng làm việc cứ phê bình về người đại diện cho sản phẩm mới mãi, thảo luận đến cuối cùng, các cô bắt đầu tìm kiếm nhận thức chung từ đồng nghiệp nữ trong phòng. Mà trong phòng làm việc chỉ có một mình Kim Trân Ni là nữ giới độc thân, cho nên các đồng nghiệp đều cảm thấy hỏi cô là thích hợp, thường xuyên hỏi cô những câu bát quái, những đồng nghiệp nữ khác đã kết hôn đều thông cảm cho cô.

- À . . . " Kim Trân Ni ngẫm nghĩ, sau đó mỉm cười nói. " Tôi cũng nghe nói qua về minh tinh này, nhưng không biết cụ thể trong như thế nào, nếu được công ty mời về làm đại diện, chắc tại anh ấy nổi tiếng " Thật ra cô biết Diệp Bá, cô cũng có xem phim, thấy đúng là Diệp Bá rất đẹp, thế nhưng không thể nói như vậy ở đây được. 

Nhận xét như vậy làm cho mấy cô gái kia rất hài lòng. 

" Phải đó, có lẽ vì anh ta nổi tiếng thôi. Làm người đại diện cho sản phẩm của công ty chúng ta, có ai mà không phải minh tinh nổi tiếng, không có gì phải ngạc nhiên hết. Nếu nam minh tinh nào mà làm đại diện cho các sản phẩm cũng có chuyện ám muội với Phác Tổng, chác Phác Tổng sẽ bận chết mất. " 

  Người đang nói là chàng trai đẹp nhất trong phòng làm việc, tên là Hữu Ngạn. Trước đây lúc Kim Trân Ni mới vào công ty, Hữu Ngạn từng đặt cảm tình vào Kim Trân Ni, bởi vì anh nghe nói Kim Trân Ni đã nhảy dù vào đây, vả lại còn không cần thông qua phòng nhân sự, anh đoán có lẽ Kim Trân Ni có hậu đài, sau này không biết chừng còn có thể thăng chức, hơn nữa ngoại hình của Kim Trân Ni cũng không tồi, vừa thanh tú vừa sạch sẽ, tạo ấn tượng rất tốt với người ta ngay từ lần gặp đầu tiên.

  Thế nhưng sau khi Hữu Ngạn hỏi gia thế của Kim Trân Ni thật rõ ràng xong, thái độ thay đổi ngay lập tức. Kim Trân Ni chỉ là con của một gia đình làm công ăn lương, ngay cả xe riêng cũng không có, có chỗ nào để anh phải xem trọng, cho nên bèn tiếp tục với giấc mộng bay lên làm phượng hoàng. Mục tiêu cuối cùng của anh chính là Phác Thái Anh, có điều dù phải lùi một bước, thì cũng không thể kém quá được. 

  "Còn không phải sao." Tất cả mọi người đều cảm thấy Kim Trân Ni và Hữu Ngạn nói rất có lý. "Có lẽ chỉ là điều kiện để mở rộng sản phẩm mới thôi."

  Không khí trong phòng làm việc thoải mái hẳn lên, Kim Trân Ni thở phào một hơi. Phác Thái Anh thật sự rất là nghiệp chướng mà, không có việc gì thì điều kiện hoàn hảo như thế để làm gì, thường xuyên tạo khói lửa khắp nơi trong công ty, không cẩn thận một cái là người vô tội như cô sẽ gặp tai họa ngay!

Đến giờ nghỉ trưa, Kim Trân Ni nhận được một cuộc điện thoại, là ba cô, Kim Ẫn Hải gọi tới.

"Ba." Kỳ thực Kim Trân Ni không thích ba mình gọi điện đến một chút nào. Mặc dù người ở đầu điện thoại bên kia là ba ruột của cô thật đấy, thế nhưng có lẽ còn không tốt hơn cả ba dượng, mỗi lần tìm cô đều không phải chuyện tốt gì, đa phần đều có liên quan đến tiền.

Mẹ của Kim Trân Ni đã qua đời lúc cô bốn tuổi, sau đó ba cô tái hôn, một năm sau thì mẹ kế của Kim Trân Ni sinh một đôi long phượng thai, rồi những ngày tháng khổ cực của Kim Trân Ni cũng bắt đầu tới, thực sự không có chút địa vị nào trong nhà. Vì trong nhà có ba đứa trẻ đều phải đi học, đối với tiền lương của một gia đình bình thường mà nói, thật sự gánh nặng rất lớn, sau khi Kim Trân Ni tốt nghiệp cấp ba xong, Kim Ẫn Hải không muốn trả học phí cho cô nữa. Lúc đó Kim Trân Ni thi đỗ đại học nhưng không thể đi học, cô phải tìm việc làm ở bên ngoài để kiếm tiền suốt một năm cho đủ học phí của hai năm rồi mới thi lại, lên được đại học cũng phải thường xuyên làm thêm, nếu không sẽ không có học phí cho hai năm cuối, còn cả những phí sinh hoạt khác nữa.

Hai người em trai của cô thì ngược lại, sống rất thoải mái dễ chịu. Em trai Kim Trí Huy thi đỗ vào trường hạng ba, học phí một năm là một vạn ba, Kim Ẫn Hải không than vãn lấy một câu, còn vui vẻ mời bạn bè thân thích đến ăn cơm; em trai út Kim Mật Kỳ thi đỗ vào trường hạng nhì, Kim Ẫn Hải càng sung sướng hơn, mua cho cậu vô số quà cáp, sau đó vui tươi hớn hở đưa cả hai đến trường đại học, năm nay đã học năm thứ ba.

Trước đây Kim Trân Ni thi đỗ vào trường trọng điểm hạng nhất, năm sau thi lại mà thành tích vẫn xuất sắc như vậy, nhưng kết quả thì sao...

Tục ngữ có câu "Có dì ghẻ còn có cha dượng", có lẽ chính là tình cảnh như Kim Trân Ni vậy.

  "Tiểu Ni, tối nay mày về nhà một chuyến, ba có chuyện muốn nói với mày." Ngữ khí của Kim Ẫn Hải có chút ra lệnh. Mấy năm nay Kim Trân Ni phải nghe câu này không biết bao nhiêu lần, cậu cực kỳ chán ghét, nhưng lại không thể không nghe, dù sao đối phương cũng là ba cô, ba không tốt với con, mọi người còn có thể tán dóc với nhau, nhưng con mà không tốt với ba, mọi người sẽ không chỉ tán dóc đơn giản như vậy, sau này cô cũng chẳng cần làm người nữa.

"Chuyện gì vậy?"

"Bảo mày về thì mày về, nói nhiều thế làm gì? Phải rồi, hôm nay còn có khách đến nhà chơi, mày ăn mặc tử tế vào, mua chút thuốc lá hay rượu chè về. Còn nữa, sắp đến sinh nhật Mật Kỳ, mày đừng quên mua quà cho nó, cũng đừng mang mấy thứ đồ rẻ tiền về, con trai cũng phải ăn mặc sang trọng một chút." Kim Ẫn Hải dặn dò.

"À."

"Đừng có à không, nhớ kỹ chưa đấy?"

"Nhớ rồi, ba yên tâm đi."

"Đừng muộn quá, miễn cho mọi người phải chờ mày, nếu được thì xin nghỉ một buổi, cũng có thể rảnh rỗi đi mua đồ."

"Con biết rồi."

Cúp điện thoại, Kim Trân Ni thở dài, tiền lương mà mấy hôm trước vừa nhận xong chắc phải dùng hết rồi.

Cũng không phải cô không có tiền, Phác Thái Anh chỉ hận không thể dâng hết tài sản của cô đến trước mặt cô để biểu đạt chân tình! Nhưng Kim Trân Ni cảm thấy, Kim Ẫn Hải là ba cô, cậu phải hiếu kính, nhưng Kim Ẫn Hải không có ơn sinh thành đối với Phác Thái Anh, chung quy cô cũng không tiện dùng tiền của Phác Thái Anh để trợ cấp cho nhà mình. Phác Thái Anh không ngại, nhưng mà cô để ý, trong lòng cô vẫn rất bài xích cái gia đình mà cô lớn lên kia, ở đó căn bản không có chỗ cho cô.

Không sai, Kim Trân Ni và Phác Thái Anh là một đôi, hơn nữa từ đầu năm nay hai người đã sang Mỹ đăng ký kết hôn. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, chuyện này vẫn chưa được công bố ra ngoài, hầu như tất cả mọi người trên thế giới đều tưởng Phác Thái Anh vẫn là người đàn bà độc thân hoàng kim ~

Tới giờ làm buổi chiều, Kim Trân Ni nhận được tin nhắn: Tiểu Ni, tối nay muốn ăn gì? Hôm nay em có thời gian rảnh, chị muốn ăn gì em cũng làm cho chị  ~

Là Phác Thái Anh gửi tới.

Kim Trân Ni trả lời: Không được rồi, hôm nay  phải đến nhà ba chị, nói là có khách đến chơi, ăn tối xong mới về được.

Phác Thái Anh: Trời ơi, lại không ăn tối cùng em à ~

Kim Trân Ni: Ngoan nào ~ Chị ăn xong sẽ cố gắng về sớm.

Phác Thái Anh: Vậy em bảo chú Trương đưa chị đi nhá, rồi chú ấy lại đưa chị về.

Kim Trân Ni: Được.

Phác Thái Anh: Không hôn em một cái à?

Kim Trân Ni: Không!

Phác Thái Anh: QAQ, em không thể sống nổi nữa, cuộc đời thật vô vọng...

Kim Trân Ni: ...

Mọi người Kim gia đều tưởng Kim Trân Ni phải thuê nhà ở ngoài, nghe nói điều kiện cũng không tốt, hơn nữa còn là thuê cùng người khác. Năm ngoái thì đúng là như vậy, có điều sau khi kết hôn với Phác Thái Anh, Kim Trân Ni đã về ở cùng Phác Thái Anh trong biệt thự rồi.

Đương nhiên, đây là một bí mật, Kim Trân Ni hoàn toàn không muốn nói với người nhà mình, vạn nhất bọn họ biết được chân tướng, dựa theo mức độ hiểu biết bọn họ của cô, thật sự có thể tưởng tượng được cô và Phác Thái Anh sẽ gặp phải những phiền toái như thế nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro