Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến lúc Kim Trân Ni tan tầm, đại sảnh tầng một đã yên tĩnh lại, chỉ là lúc chị ra ngoài, phát hiện có mấy nhân viên đang làm việc ở tầng một đều nhìn cô. Kim Trân Ni vô cùng bối rối, tuy Phác Thái Anh đã tìm cách đuổi Kim Ẫn Hải đi, nhưng những người này cũng biết Kim Ẫn Hải là ba cô, ánh mắt nhìn cô có phần kỳ lạ.

Lúc này Kim Trân Ni vẫn chưa biết, Kim Ẫn Hải đã bị đưa đi, nhưng không phải là đưa về nhà, mà là bị đưa đến cục cảnh sát. Xuất phát từ lòng tin với Phác Thái Anh, cần thiết phải dùng cách nào giải quyết thì cứ dùng, vừa rồi cô không hề hỏi.  

  Mấy người ở đại sảnh tầng một nhìn cô cũng là vì vậy, tất cả mọi người đều đoán: Cha của nhân viên này đến công ty gây náo loạn, giờ đã bị cảnh sát đưa đi, có lẽ nhân viên này cũng sẽ không có chuyện tốt đẹp.

Cho đến khi về nhà Kim Trân Ni mới biết Kim Ẫn Hải bị "mời đi uống trà".

Tâm tình lúc đó của cô là thế này: =口=!

Cô biết Phác Thái Anh có cách, nhưng không ngờ lại "có cách" đến như thế! Tâm tình thực sự là vô cùng vô cùng kỳ diệu.  

  Nói thật ra, Kim Ẫn Hải không tốt với cô, được rồi, không phải không tốt, mà là cực kỳ không tốt, đối xử với kẻ thù cũng không khác là bao, cho nên thấy ông ta gặp chuyên không hay, nói không vui nhất định là lừa người ta, nhưng loại chuyện vào cục cảnh sát thế này...

Kim Trân Ni vẫn luôn là một công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, chưa từng đến cục cảnh sát bao giờ, mới chỉ vào cơ quan quản lý hộ khẩu để lấy giấy căn cước. Bị cảnh sát bắt vì phạm tội, đây là điều cô có nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu bị lưu lại hồ sơ ghi chép không tốt mà để người nhà hay bạn bè đồng nghiệp biết được, thanh danh sẽ hỏng bét.

  Trong lòng cô có hận Kim Ẫn Hải, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cho ông ta vào cục cảnh sát, có điều cô không cảm thấy Phác Thái Anh quá đáng chút nào. Nếu cô không phải con của Kim Ẫn Hải, có lẽ sẽ thấy hả lòng hả dạ, một công ty lớn như Phác Thị, thật sự cô chưa từng nghe nói có người đến tận tổng công ty gây chuyện, Kim Ẫn Hải đúng là người đầu tiên.

Vì có một người cha như vậy nên cô lúc nào cũng lo âu, tìm đến gây chuyện với mình là được rồi, cần gì phải vô lại đến mức đến tận cửa công ty khiến cả công ty mất mặt, thế này không phải là đào hố chôn sống cô sao.  

  "Không sao đâu, em sẽ không nói mọi chuyện quá nghiêm trọng, ông ta chỉ phải ngồi trong đó một thời gian ngắn. Nếu không dùng chút thủ đoạn, dựa theo biểu hiện hôm nay của ông ta, chắc chắn sau này còn đến nữa, chỉ khi nhận chút giáo huấn ông ta mới biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm." Phác Thái Anh và Kim Trân Ni ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nói chuyện. Thật ra nàng có cách khiến Kim Ẫn Hải bị giam cả mấy năm, thế nhưng làm vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt cho Kim Trân Ni, dù sao hai người cũng là cha con, có một người cha phải ngồi tù thì con gái còn có ảnh hưởng tốt nào được, tạm giữ mấy ngày là ổn.

  "Chị xin lỗi, người nhà của chị gây phiền phức cho em." Kim Trân Ni thấy cực kỳ có lỗi với Phác Thái Anh. Từ khi hai người gặp lại nhau đến giờ đều là Phác Thái Anh giúp cô, nhưng cô thì chưa làm được chuyện gì để giúp lại Phác Thái Anh, đến giờ người nhà của cô còn tạo thêm phiền toái cho Phác Thái Anh, nếu Phác Thái Anh không giải quyết mau lẹ, có khi chuyện này còn bị đăng lên báo nữa, có người dám đến tổng công ty của tập đoàn Phác Thị gây chuyện, đây đâu phải chuyện nhỏ, không biết chừng người ngoài còn suy đoán lung tung, ảnh hưởng đến danh dự của công ty.

  Phác Thái Anh nhân cơ hội cầm tay Kim Trân Ni nói: "Dù sao đó cũng là ba chị, chị thật sự không trách em làm hơi quá chứ?"

Kim Trân Ni cười khổ: "Em cảm thấy ông ấy thật sự là ba chị sao, chị..." Cô đúng là có khổ mà không thể nói, nếu nói ra thì người làm con như cô không thích hợp để nói, thật là uất nghẹn mà.

Phác Thái Anh thở dài, bạn bè hay đồng nghiệp còn dễ đoạn tuyệt, nhưng quan hệ thân thích thì thật sự rất khó giải quyết: "Phải rồi, chắc cục cảnh sát sẽ mau chóng thông báo chuyện này cho người nhà chị, có lẽ là mẹ kế của chị."

  "..." Đến giờ Kim Trân Ni mới phục hồi tinh thần. Mặc dù chuyện này do Kim Ẫn Hải gây ra, nhưng cũng có liên quan rất lớn đến mình, có lẽ Quý Cần sẽ không chịu để yên, vì thế cô lại đau đầu, cô có thể đoán được sau này sẽ xảy ra chuyện gì. "Làm sao đây..." Kim Trân Ni vùi mặt vào đầu gối.

"Không sao đâu, không sao đâu." Phác Thái Anh nhìn dáng vẻ khổ sở của Kim Trân Ni, thật sự là đau lòng vô cùng. Nàng nhẹ nhàng ôm Kim Trân Ni nói: "Em sẽ luôn ở bên cạnh chị, người kia chỉ là mẹ kế của chị, chị không cần phải sợ."

  "Nhưng mà..." Kim Trân Ni chỉ muốn rời khỏi cái nhà kia, nhưng mà Trung Quốc không có một điều luật nào cho phép con cái đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, loại chuyện ước định ngầm thì vô dụng với Kim Ẫn Hải, ông ta tuyệt đối không phải người biết giữ chữ tín, không biết chừng ông ta còn đến tòa án tố cáo cô không phụng dưỡng cha mẹ nữa!

"Chị cứ tin em, về sau mấy chuyện này cứ nghe theo em được không, nhất định em sẽ không để chị phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa." Phác Thái Anh siết chặt hai tay, vòng tay ôm chặt cô.

Giờ này khắc này, Kim Trân Ni cũng không thấy hai người đụng chạm nhau có gì bất ổn, cô nhắm mắt nhẹ nhàng ôm eo Phác Thái Anh, cảm nhận những điều tốt đẹp của nàng đối với mình.

  Nếu mình cũng thích cô ấy thì tốt rồi, người này tốt với mình như vậy, nhưng hình như mình chẳng báo đáp được cô điều gì, nếu thích cô ấy thì tốt rồi...

Rõ ràng là một người tốt như vậy, nếu thích thì tốt rồi...

...

  "Đại thiếu gia, những tư liệu chúng tôi điều tra được đều ở đây, mọi chuyện đều rất chi tiết."

"Đưa tôi xem thử." Vẻ mặt Biên Tuấn Nham có phần không vui nhận lấy tư liệu mở ra xem. Anh đang mặc đồ bơi nằm tắm nắng ở bể bơi, da dẻ và dáng người đều rất đẹp, nếu chỉ nhìn bề ngoài, thật sự là một đại mỹ nam.

Tư liệu trong tay anh chính là về Kim Trân Ni, cái người đã cướp mất ngai vàng chủ tịch phu quân tập đoàn Phác Thị của anh! Hơn nữa còn là một người đàn bà!

  Anh vốn tưởng đây là trò đùa lừa gạt người ta, nhưng ba của anh, Biên Ngũ, đã nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của Phác Thái Anh và Kim Trân Ni, nhất định không phải là giả, khi đó anh không có mặt. Nói thật ra, anh thấy hơi may mắn, may mắn vì đã không ở đó, không thì mất mặt chết mất, bị một người đàn bà đánh bại, đời này anh chưa từng mất mặt như thế bao giờ!

  Có điều mọi người trong nhà cũng đã nói rồi, sớm muộn gì ông chủ của Phác gia cũng là anh, đây là chuyện mà trưởng bối đã quyết định, nhà anh còn có ơn với Phác gia mà, chỉ cần tìm được cơ hội xử lý tên đàn bà kia là được.

Lúc mới xem Biên Tuấn Nham còn cau mày. Cuộc đời của người họ Kim kia khá là lận đận, đối với anh mà nói, sống khổ sở không thể tạo thành điều gì để mình công kích, là đàn bà mà lại có chuyện đáng để đồng tình thế này, sẽ kích thích được cái gọi là ý muốn bảo vệ của người khác, cho nên anh cảm thấy, những chuyện khổ cực này ngược lại chính là "ưu điểm" của Kim Trân Ni.

  Nhưng xem đến mấy tờ cuối cùng, đột nhiên Biên Tuấn Nham bật cười: "Ha ha ha, mình còn tưởng không có sơ hở nào chứ, thật đúng là không thể ngờ được mà ~ Không biết Phác Đại tiểu thư của chúng ta có biết gì về quá khứ tốt đẹp của ông xã không đây ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro