Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Người mà Phác Thái Anh không muốn để Kim Trân Ni tiếp cận nhất chính là Chung Uyên, cho nên khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Kim Trân Ni hiện lên cái tên này thì tâm tình cực kỳ xuống dốc.

Tại sao hai người đã chia tay một năm rồi mà A Ni vẫn còn lưu số điện thoại của Chung Uyên, chẳng lẽ dư tình chưa dứt sao? Hay hai người vẫn liên lạc với nhau? Là bắt đầu từ bao giờ, lần họp lớp trước đây?

Không, không phải đâu, rõ ràng A Ni vừa nói thích nàng xong, nhất định là quên xóa số thôi! Đúng, đúng vậy, khẳng định là thế!

Phác Thái Anh đang định tắt điện thoại rồi chuyển số của Chung Uyên vào danh sách đen, nhưng trước khi thực hiện vẫn cố nhịn được, cũng không phải là do lòng đạo đức thôi thúc nàng, mà là nàng lo lắng Kim Trân Ni biết chuyện sẽ không để ý đến nàng nữa.

Quả nhiên vẫn không tự tin mà, rõ ràng đã có quan hệ với nhau, hai người đã thân mật như thế rồi mà mình còn lo được lo mất.

Bởi vì quá mức để ý, cho nên làm gì cũng bó tay bó chân.

Cuối cùng, Phác Thái Anh vẫn quyết định nghe thử xem Chung Uyên muốn nói gì, tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thám thính tình hình bên địch là một yếu tố rất quan trọng.

Phác Thái Anh nhẹ nhàng bỏ chăn ra, thấy Kim Trân Ni không có dấu hiệu tỉnh lại, bèn nhẹ tay nhẹ chân mở cửa sổ sát đất đi ra ngoài ban công, đóng cửa lại xong mới yên tâm nghe điện thoại.

"Alô!" Đối mặt với tình địch thì phải lạnh lùng như gió đông bắc cực, thái độ của Phác Thái Anh vô cùng lãnh đạm. "Cô có chuyện gì?"

"Cô là ai?" Đột nhiên trong điện thoại xuất hiện một giọng nói xa lạ, khiến Chung Uyên hoảng sợ. "A Ni đâu?"

"A Ni đang ngủ, cô có việc?" Phác Thái Anh nói xong câu này cảm thấy cực kỳ kiêu hãnh, hiện tại người đồng sàng cộng chẩm cùng A Ni là chính mình, đứa Chung Uyên nhà cô cút được bao xa thì mau cút ngay!

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một chút, sau đó là một câu hỏi vang lên với giọng điệu gần như là khẳng định: "... Cô là Phác Thái Anh đúng không?"

Phác Thái Anh hừ nhẹ trong lòng, coi như cô thức thời biết là tôi: "Là tôi."

  Chung Uyên lại trầm mặc tiếp. Ở bên Kim Trân Ni hai năm, vì rất nhiều đắn đo, nên hai người không hề phát sinh quan hệ gì, lúc này Chung Uyên mới thực sự cảm giác được, cái người mà cô vẫn luôn chôn dấu trong lòng mình rốt cuộc không còn là của cô nữa.

"Dạo này A Ni khỏe không?"

"Sống cùng tôi sao lại không khỏe?" Phác Thái Anh bị chọc tức, nói thế là sao hả, chẳng lẽ tôi lại đi ngược đãi chồng tôi à?

"Vậy là tốt rồi." Chung Uyên thở dài một hơi. "Tôi biết chuyện trước đây là do cô làm, ngoại trừ cô, tôi không thể nghĩ ra bất cứ ai khác. Cô là một người làm ăn khôn khéo, có đôi khi sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích."

Phác Thái Anh kinh hãi, đột nhiên Chung Uyên nhắc đến chuyện này để làm gì?

"Nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ không nói với A Ni, chỉ cần cô vẫn luôn đối tốt với chị ấy." Chung Uyên tự giễu nói. "Thực ra tôi cũng không có tư cách gì để chỉ trích cô, là chính tôi chọn tiền."

Một năm trước, vì muốn khiến Kim Trân Ni và Chung Uyên chia tay nhau, Phác Thái Anh đã sử dụng chút ít thủ đoạn, nếu không thể làm cho Kim Trân Ni thay lòng đổi dạ, vậy thì chỉ có thể ra tay với Chung Uyên.

Kỳ thật nhà Chung Uyên chỉ có thể xem như là khá giả ở mức bình thường, gia đình có một xưởng in ấn nhỏ. Phác Thái Anh cho người chèn ép xưởng in nhà Chung Uyên, không lâu sau xưởng in không làm việc được, cũng xuất hiện những vấn đề nghiêm trọng về tài chính, gần như bị vỡ nợ.

Sau đó có người liên lạc với Chung Uyên, nói rằng chỉ cần cô chia tay Kim Trân Ni và tìm một người đàn ông kết hôn ngay lập tức là có thể giải trừ được mối nguy của xưởng in, không chỉ có vậy, còn được nhận thêm một số tiền rất lớn khác.

Cách làm này đơn giản thô bạo, nhưng vô cùng hữu dụng. Đứng trước mặt tiền tài, rất ít tình yêu có thể vượt qua được thử thách, đôi khi không phải do tình yêu quá kiên trinh, chỉ là giá tiền không đủ cao. Giá tiền mà Phác Thái Anh đưa ra thì cao vô cùng, chỉ cần Chung Uyên kết hôn với người khác, tiền không phải vấn đề.

Ngay lập tức, Chung Uyên đã biết người làm chuyện này là ai, ngoại trừ Phác Thái Anh nàng không nghĩ ra ai khác được. Nhưng dù biết thì đã sao, đến cuối cùng nàng vẫn phản bội Kim Trân Ni, lựa chọn tiền bạc, sau khi cho nam kế toán trong xưởng in nhà mình một số tiền, hai người giả vờ kết hôn, thật ra không hề đăng ký kết hôn, chỉ là làm cho Phác Thái Anh xem.

Bản thân mình như vậy không hề xứng với cô, không bằng dứt khoát rời khỏi thế giới của cô, để cô có được sự lựa chọn tốt nhất.

  "Nếu đã biết, sao bây giờ cô muốn nhắc lại chuyện này?" Phác Thái Anh hoàn toàn không tiếp nhận lòng tốt của Chung Uyên. "Nếu cô gọi điện chỉ để muốn biết tôi có đối tốt với A Ni không, vậy thì cô có thể yên tâm, chị ấy sống rất tốt. Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, sau này cô cũng đừng gọi điện thoại cho A Ni, chị ấy sẽ rất bối rối. Hiện tại người chị ấy thích là tôi, cô đừng làm phiền chị ấy thêm lần nào nữa!"

"Đương nhiên không phải tôi gọi điện vì chuyện này, tôi chỉ không ngờ người nghe máy là cô." Chung Uyên cảm nhận được vẻ nôn nóng của Phác Thái Anh, thấy hơi buồn cười, mình đã thế này rồi còn có thể uy hiếp được gì nữa đây? "Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với A Ni."

"Chuyện gì? Cô nói với tôi cũng được, tôi sẽ chuyển lời cho chị ấy." Phác Thái Anh hoàn toàn không muốn để Chung Uyên nói chuyện với Kim Trân Ni. "Chị ấy đang mệt muốn chết, mới ngủ xong, tôi không muốn đánh thức chị ấy."

Chung Uyên: "..." Cô có cần thiết phải cố ý nói vậy với tôi không, nhất định phải để tôi biết hai người vừa làm chuyện gì sao?

Uất nghẹn thì uất nghẹn, nhưng chuyện chính thì vẫn phải nói. "Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nhắc nhở A Ni. Cô nhất định phải nói cho chị ấy biết, hôm nay có một người đàn ông đến tìm tôi, nói là muốn tôi và A Ni gương vỡ lại lành."

"Ai?" Lực tay cầm chiếc di động của Phác Thái Anh đột nhiên tăng mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói. "Là ai?"

"Cô đừng nôn nóng, nghe tôi nói trước đã." Chung Uyên bảo Phác Thái Anh yên tâm một chút đừng vội nóng nảy. "Tôi đã từ chối ngay lúc đó, nhưng đối phương cho tôi một số tiền rất cao, còn nói đây chỉ tiền đặt cọc, chỉ cần tôi và A Ni tái hợp, anh ta sẽ cho tôi gấp đôi."

"Nhưng tôi biết, trong số những người có hứng thú với A Ni, không có một ai nhiều tiền hơn cô, dù tôi nhận tiền của anh ta, cô cũng sẽ làm tôi trắng tay một lần nữa." Chung Uyên cười nhạo một tiếng. "Cho nên thứ kia cho tôi không phải tiền, mà là đao đoạt mệnh, chỉ cần tôi nhận sẽ vạn kiếp bất phục."

Phác Thái Anh nghe đến đó mới thở phào một hơi, coi như người họ Chung tự mình biết mình.

"Vừa rồi cô hỏi tôi người đàn ông kia là ai, thật ra cô cũng biết." Chung Uyên châm chọc. "Phác Thái Anh, tôi biết tôi không đấu lại được cô, nhưng tôi hy vọng cô có làm rõ những mối quan hệ nam nữ của cô, đừng để cho ai xúc phạm A Ni. Trước đây chị ấy không thể chấp nhận sự phản bội của tôi, đương nhiên cũng sẽ không thể chấp nhận sự phản bội của cô!"

  "... Là Biên Tuấn Nham?" Lúc Phác Thái Anh nói ra cái tên này thật sự là phải nghiến răng ken két.

"Chính là anh ta." Thật ra Biên Tuấn Nham không hề nói rõ thân phận, chỉ đeo kính râm hẹn gặp Chung Uyên trong một nhà hàng. "Anh ta không nói với tôi anh ta là ai, nhưng anh ta rất nổi tiếng, cứ hai ba ngày là có ảnh đăng lên báo, tôi không muốn biết cũng khó."

Phác Thái Anh: "..." Đây chính là não tàn trong truyền thuyết đúng không, chỉ số thông minh thật là thảm thương.

"Tôi không biết những gút mắc giữa cô và Biên Tuấn Nham, nhưng tôi không muốn người như anh ta vấy bẩn A Ni, hy vọng cô có thể bảo vệ chị ấy chu đáo." Đối phương là thiên bạch đại thiếu gia rất có tiền, Chung Uyên thật sự rất lo lắng, Kim Trân Ni quá đơn thuần, hơn nữa chỉ là một người bình thường, làm sao mà đấu lại được với một Biên Tuấn Nham có tiền có quyền có thế?

Hôm nay Chung Uyên gọi điện thoại đến chính là muốn nhắc nhở Kim Trân Ni, bây giờ Phác Thái Anh nghe máy thì tốt rồi, so với việc để Kim Trân Ni tự bảo vệ mình, để Phác Thái Anh bảo vệ cô sẽ càng thực tế hơn.

"Tất nhiên, tôi sẽ không để chị ấy phải chịu một chút tổn thương nào. Còn về Biên Tuấn Nham, cô không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết tốt." Phác Thái Anh cảm thấy mình nên hành động nhanh thôi, không thể để mặc cho Biên gia muốn làm gì thì làm nữa, có ý với mình thì thôi đi, đằng này còn muốn kéo cả A Ni vào, thật đúng là có thứ nhịn được có thứ không thể nhịn được!

"Hy vọng cô nói được làm được, chỉ cần A Ni sống tốt, cô yên tâm, tôi sẽ vẫn biến mất trước mặt chị ấy."

"Ha ha, thế là tốt nhất, tôi hy vọng sẽ không bao giờ xuất hiện loại chuyện như lần họp lớp lúc trước."

"..." Người phụ nữ này cũng hẹp hòi nhỏ nhen mang thù quá đi.

Hai người đạt được chung nhận thức, sau cùng còn trao đổi cách liên lạc cho nhau, còn là do Phác Thái Anh chủ động yêu cầu. Nàng cho rằng, nếu sau này Chung Uyên lại có chuyện gì muốn báo, cứ báo cho nàng, dù sao cũng không tiện gọi điện thoại cho A Ni, nên Phác Thái Anh cống hiến luôn số điện thoại của mình ra.

"Cô có việc gì cứ liên hệ thẳng với tôi, đừng tìm A Ni nữa, nếu Biên Tuấn Nham lại có hành động gì, cô báo cho tôi biết đầu tiên."

"... Được." Khóe miệng Chung Uyên giật nảy. "Đã đến nước này rồi, sao cô còn đề phòng tôi như phòng cướp vậy, cô không tự tin như vậy à? Xem ra A Ni vẫn chưa thích cô, không phải cô cưỡng ép chị ấy chứ?"

  Phác Thái Anh tức giận suýt thì quẳng chiếc di động đi. "Cút!" Nói xong thì thở hổn hển cúp điện thoại, cô họ Chung kia đúng là không thể nói ra tiếng người, làm người ta tức đau cả gan!

Lại ở bên ngoài hóng gió một lát cho bình tĩnh, Phác Thái Anh mới nhẹ tay nhẹ chân về phòng. Kim Trân Ni vẫn ngủ với tư thế lúc trước, cô ngủ thật sự rất say. Phác Thái Anh xốc chăn lên nằm vào, sau đó tay nằm vào lòng Kim Trân Ni, ánh mắt ngập tràn ôn nhu: Em sẽ không để bất kỳ ai cướp mất chị, bất kỳ ai!

...

Buổi sáng, Kim Trân Ni thức dậy trong một cảm giác vô cùng quái lạ, thật ra từ mười mấy phút trước cô đã lờ mờ muốn dậy rồi, nhưng mà hơi phát tác tính lười một chút, nên vẫn nhắm mắt nằm trên giường, sau đó thì bị đụng phải "móng heo".

Kim Trân Ni vẫn nhắm mắt nhưng nhíu mi lại: "Phác Thái Anh, em nói cho chị biết, em đang làm cái gì?" Tại sao buổi sáng vừa mới tỉnh dậy đã là trạng thái này, còn có thể tốt hơn được nữa không?

Phác Thái Anh không nói gì, chỉ là vẫn thỏa mãn hạnh phúc dùng hành động để biểu thị câu trả lời, nàng đang áp hai cặp ngực phập phồng của mình vào mặt cô, cảm giác mềm mịn sung sướng không thể tả đối với nàng, còn cạ cạ " hai tiểu hồng " vào cặp má bánh bao của cô.

"Rốt cuộc em làm đủ chưa?" Kim Trân Ni mở mắt, mình không thể nằm nghiêng cứ nằm thẳng, không thôi đứa nhỏ này lại làm bậy làm bạ!

"Em chỉ muốn xoa bóp cho A Ni thôi mà, không phải hôm qua chị nói đau nhức cả người sao?" Phác Thái Anh kêu lên oan uổng, miệng thì giải thích, nhưng động tác trên ngực vẫn không dừng lại, nàng yêu cái cảm giác tuyệt vời này đến chết mất.

"Chỗ này không cần em xoa bóp!" Tiêu Dĩ Thư nói giọng bị chặn lại, cảm thấy quá là mất mặt, trên mặt không đau nhức nhất thiết không cần làm vậy! Hơn nữa khiến cô ngại còn có một chuyện khác. "Còn nữa, em nói thật với chị, tại sao lúc chị dậy, quần áo của em không thấy đâu?" Rõ ràng trước khi ngủ mình vẫn thấy Phác Thái Anh có mặc quần áo mà, sao giờ dậy đã trống trơn rồi, rốt cuộc đứa nhỏ này đã cởi từ lúc nào, mà mình không hề biết gì hết.

Thảo nào mà thích như thế, không mặc quần áo sờ trực tiếp đương nhiên là thích rồi!

Phác Thái Anh không hề thấy ngại ngùng, lại còn cười hì hì nói: "A Ni, chị dậy là tốt rồi, xoa bóp cho chị nhất định chị sẽ thoải mái hơn. Để em kiểm tra thêm phía lưng cho chị, xem hôm qua bôi loại thuốc mà bác sĩ Lưu cho có hiệu quả không, xem có còn trầy xước không."

Kim Trân Ni gạt tay Phác Thái Anh ở dưới chăn ra, rồi nằm xuống nói: "Không... Không cần, để tự chị là được rồi."

"Như vậy sao được, tự chị không thể nhìn thấy mà, hôm qua cũng là em bôi cho chị, một lần lạ hai lần quen, em tuyệt đối sẽ rất cẩn thận không làm chị đau đâu." Nói xong, Phác Thái Anh muốn tung chăn ra, phải nói là vô cùng nôn nóng cấp bách không kìm lòng nổi.

Kim Trân Ni đau đầu quá, hôm qua thật sự cô không còn sức, hơn nữa phát tiết xong trong đầu toàn là hồ dán, đành phải mặc cho Phác Thái Anh thích làm gì thì làm. Hôm nay thân thể tốt hơn nhiều rồi, đầu óc cũng rất tỉnh táo, sao còn không biết xấu hổ lại để...

Hai người đại chiến trên giường thêm mấy hiệp, cuối cùng vẫn là Kim Trân Ni bại trận, cô ngoan ngoãn ngồi trên giường, Phác Thái Anh thì hất chăn ra xem chỗ trầy xước trên lưng cô.

  Thuốc mà bác sĩ Lưu cho có hiệu quả rất tốt, trên cơ bản chỗ đó đã hết trầy, tấm lưng trần trầy xước làm nàng đau lòng muốn chết, không ngờ tối lúc đó lại mạnh tay cào cấu Kim Trân Ni như vậy, nhưng cũng thật đúng là một sự dày vò ngọt ngào, vừa hưởng thụ vừa tra tấn.

Phác Thái Anh lại bôi thuốc cho Kim Trân Ni lần nữa. Khi đầu ngón tay có dính thuốc mỡ của nàng chạm dính vào lưng trần của Kim Trân Ni, Kim Trân Ni mẫn cảm lại không nhịn được mà ngại ngùng xấu hổ.

Ngay vào lúc Kim Trân Ni tưởng mình sẽ ra tay với Phác Thái Anh ngay lúc này, thì Phác Thái Anh đã vội vội vàng vàng bôi thuốc cho nàng xong rồi đắp chăn trốn.

Kim Trân Ni ngồi trên giường nhìn Phác Thái Anh trốn trong chăn không hiểu sao đột nhiên lại thấy thất vọng, cũng không phải cô không muốn, chỉ là cô lo thân thể mình không có sức hấp dẫn đối với Phác Thái Anh.

Đương nhiên Phác Thái Anh muốn làm, nàng muốn làm đến mức phát điên lên, buổi tối hôm trước chỉ làm có một lần thôi mà, với nàng thì còn lâu mới đủ. Nhưng hôm qua bác sĩ Lưu nói với nàng, lúc mới bắt đầu loại chuyện này phải tiết chế một chút, phải từ từ quen dần mới được, ít nhất cũng phải chờ đến khi tấm lưng ngọc ngà của Kim Trân Ni hoàn toàn lành lặn đã.

Hai người không phải bạn bè, mà là vợ chồng sẽ sống cùng nhau cả đời, đương nhiên phải thật trân trọng đối phương, đòi hỏi cũng phải nghĩ đến thân thể đối phương, thân thể khỏe mạnh, thì mấy thứ như tình thú sẽ có thể từ từ bồi dưỡng được thôi.

Phác Thái Anh còn lấy được không ít thứ tốt từ chỗ bác sĩ Lưu cơ ~ Sau này nhất định phải thử hết mới được ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro