Chap 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Nơi làm việc chủ yếu là sao?" Kim Trân Ni không hiểu câu này nghĩa là gì.

"Chính là phần lớn thời gian cô đều làm việc ở đây, thu xếp lại những nhiệm vụ và công việc mà Phác Tổng muốn giao cho đặc trợ Kiều, phụ trách phân loại chúng, giảm bớt lượng công việc cho đặc trợ Kiều." Châu Duệ cảm thấy nên lập ra một vị trí như thế này từ lâu. "Còn văn phòng vừa rồi, lúc Phác Tổng không có ở đây cô mới cần trở về, làm một vài công việc nhẹ nhàng khác."

Kim Trân Ni: "..." Nói cách khác, chỉ cần Phác Thái Anh ở công ty, thì mình đều phải ở chung phòng cùng Phác Thái Anh, hai người, riêng biệt? Thế này thì có thể làm việc cho tốt được không đây?

Trò đùa này không buồn cười một chút nào, công việc này cũng không chơi vui một chút nào, chúng ta có thể đổi một công việc khác không?

Tất nhiên là không thể đổi rồi, đổi thì làm sao Phác Thái Anh bằng lòng được, nàng vốn muốn cho Kim Trân Ni làm trợ lý trực tiếp của mình, nhưng nàng sợ Kim Trân Ni không đồng ý, nên mới phải quanh co lòng vòng thế này.

Phác Thái Anh chỉ có thư ký, không có trợ lý, Kiều Lạc là đặc trợ của anh, công việc khác hoàn toàn so với trợ lý bình thường.

Vốn dĩ Kiều Lạc muốn chuẩn bị một hai trợ lý cho Phác Thái Anh từ lâu. Mấy việc như bưng trà rót nước, thu xếp tài liệu văn kiện, Phác Thái luôn giao cho anh và mấy thư ký, có ai rảnh rỗi để làm đâu, lắm lúc Phác Thái Anh phải tự làm, hơi lộn xộn một chút, có thêm trợ lý thì tốt hơn nhiều, lượng công việc của mọi người đều được giảm bớt.

Nhưng Phác Thái Anh không thích lúc mình làm việc có người khác quấy rầy bên cạnh nàng, làm trợ lý của nàng nhất định phải là nhân tài khá được tin tưởng, tất cả những thứ tiếp xúc đều là cơ mật trong công ty, cho nên rất khó tìm trợ lý, Phác Thái Anh luôn không hài lòng.

Hiện giờ thì tốt rồi, Kim Trân Ni đến đây, tất cả đều vui mừng.

"Được rồi, đến giờ này chắc cuộc họp cũng đã kết thúc, bây giờ cô có thể chuẩn bị làm việc, nhưng đừng động chạm lung tung vào các đồ vật trong phòng và của Phác Tổng. Đặc trợ Kiều rất tin tưởng cô nên mới giao cho cô làm công việc này, cô đừng để xảy ra sai sót đấy." Châu Duệ dặn dò một ít việc cần chú ý rồi vui vẻ rời đi, để lại một mình Kim Trân Ni ngẩn ngơ trong phòng.

  Đây là lần thứ hai Kim Trân Ni được vào trong văn phòng rộng lớn xinh đẹp này, lần đầu tiên coi như là đi tham quan, từ lần thứ hai trở đi sẽ thành thường trú, còn là nơi làm việc của cô.

Chiếc bàn làm việc thuộc về cậu kia rất đẹp, trên đó có đầy đủ thiết bị, máy tính rất mới, ghế ngồi trông có vẻ cũng rất thoải mái.

Kim Trân Ni xem tập tài liệu trong tay, đây chính là dự án cô đang làm dở lúc trước, bây giờ không còn ở bộ phận thị trường nữa, không biết có cần dùng đến không.

Hiện giờ trong văn phòng chỉ có một mình cô, Kim Trân Ni không thể nói rõ là tại sao, có chút hưng phấn, đi đến ngồi xuống ghế làm việc. Một điều kiện làm việc tốt thế này chính là điều mà biết bao người tha thiết mơ ước, trước đây cô cũng từng có giấc mộng như vậy, không ngờ giấc mộng đẹp lại trở thành sự thật nhanh đến thế.

Đang nhắm mắt hưởng thụ loại cảm giác tuyệt vời hiếm có này, đột nhiên cửa văn phòng mở ra, Kim Trân Ni hoảng sợ, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

"Phụt!" Hành động khôi hài này bị Phác Thái Anh mở cửa ra đúng lúc nhìn thấy, nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Kim Trân Ni muốn vùi đầu che mặt, mất mặt quá đi thôi. Vì muốn che giấu sự xấu hổ, cô mở máy tính ra, tuy rằng bây giờ vẫn chưa được dặn dò làm gì, nhưng cũng phải tạo ra dáng dấp chứ.

"Đồng chí Kim Trân Ni, nhìn thấy cấp trên trực tiếp, tại sao không chào hỏi?" Phác Thái Anh khóa cửa, như cười như không đi về phía Kim Trân Ni.

"Tại sao em lại khóa cửa?" Thị lực của Kim Trân Ni rất tốt, rõ ràng cô nhìn thấy Phác Thái Anh vừa khóa cửa xong! Em định làm gì vậy?

"Đương nhiên là để chúng ta gia tăng tình cảm giữa cấp trên cấp dưới rồi." Phác Thái Anh bước ra phía sau ghế làm việc của Kim Trân Ni, chống hai tay xuống lưng ghế.

Kim Trân Ni như đang ngồi trên đống than, cậu có cần phải đứng lên chạy trốn không?

"A Ni." Hai tay Phác Thái Anh chậm rãi chuyển đến vai Kim Trân Ni, giữ thật chặt, cuối cùng ôm hẳn cô vào lòng ngực từ phía sau, giọng ấm áp bên tai: "Nhanh lên, chị chưa chào hỏi cấp trên là em đâu."

"Bây giờ đang trong giờ làm việc, em mau làm việc đi!" Kim Trân Ni đánh một cái không mạnh không nhẹ lên mu bàn tay Phác Thái Anh, đánh mạnh thì cô không nỡ, đánh nhẹ thì có vẻ ái muội, thật là khó xử mà.

Biết ngay là không thể yên lòng về cái nàng này được. Đang ở công ty đấy, không phải ở nhà đâu, sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ!

"Cũng chính vì đang trong giờ làm việc, nên em mới muốn nghe chị chào hỏi em mà, nhanh lên, em muốn nghe." Phác Thái Anh không đạt được mục đích tuyệt đối không bỏ qua, nàng cảm thấy đây chính là tình thú chốn văn phòng.

"Được được được, chị gọi là được chứ gì." Không lằng nhằng với Phác Thái Anh được, Kim Trân Ni đành phải thỏa hiệp. "Phác Tổng ~" Tay của cái em này đúng là không thành thật, vừa rồi chỉ là ôm, còn giờ đã đổi thành sờ soạng rồi.

"Được rồi chứ, chị gọi rồi đó."

"Gọi thêm mấy tiếng nữa, em chưa nghe đủ."

Kim Trân Ni: "..." Nếu em nói vậy với nhân viên khác, khẳng định người ta sẽ tưởng em bị tâm thần đấy, gọi một lần chưa đủ, còn phải gọi mấy lần, gọi nhiều lần là trên trời có thể rơi tiền xuống sao?

  "Phác Tổng Phác Tổng Phác Tổng! Giờ thì được rồi chứ."

"Ngoan ~" Phác Thái Anh thỏa mãn. A Ni gọi nàng như vậy hoàn toàn khác biệt so với người khác gọi, nàng nghe xong mà tâm tình tốt hẳn lên, ở ngay bên cạnh chính là phòng ngủ đấy, thật muốn làm A Ni cũng gọi nàng như vậy trên giường ~

Có điều Phác Thái Anh cũng chỉ nghĩ vậy thôi, tạm thời nàng chưa dám làm thế, nàng và A Ni mới chỉ vừa tiến triển thôi mà, không thể kích thích lần thứ hai được, nàng sợ dọa cho người ta chạy mất.

Ôn tồn với nhau xong, Kim Trân Ni bắt đầu khởi binh hỏi tội, cô thoát ra khỏi vòng ôm của Phác Thái Anh, quay lại hỏi: "Em đang cố ý đúng không, sao chị lại được sắp xếp làm việc ở đây, không phải chị là trợ lý của đặc trợ Kiều ư?" Nếu Phác Thái Anh không có tư tâm, cô sẽ không mang họ Kim! Sao cô ấy có thể công tư bất phân như thế được, tập đoàn Phác Thị lớn như thế, đâu phải là trò chơi, loại công việc này sao có thể tùy tiện sắp xếp chứ.

"Đúng rồi, chị là trợ lý của cậu ta, công việc của chị chủ yếu là giúp cậu ta sửa soạn lại những dự án và nhiệm vụ em giao cho cậu ta, chia sẻ áp lực công việc cho cậu ta." Phác Thái Anh mang dáng vẻ vô cùng hợp tình hợp lý. "Vào những lúc còn thừa thời gian chị có thể tự viết dự án, không hiểu gì thì hỏi cậu ta, tất nhiên cũng có thể hỏi em, lúc này em cũng hoan nghênh."

"Chị không có ý đó. Ý chị là, tại sao chỗ chị làm việc lại là ở trong văn phòng của em? Không phải chị nên làm việc trong văn phòng của đặc trợ Kiều sao?" Kim Trân Ni nhìn trái nhìn phải, cô thật sự cảm thấy trong văn phòng này không có một chỗ nào là an toàn hết. Nếu đây là trong nhà, hai người ở chung phòng với nhau cô sẽ không thấy có vấn đề gì, nhưng mà giờ... Cô cứ luôn cảm thấy dáng vẻ Phác Thái Anh rất không đáng tin.

"Tất nhiên là vì yêu cầu của công việc. Thật ra em và Kiều Lạc muốn sắp xếp một vị trí như vậy từ lâu, chỉ là vẫn chưa tìm được người đáng tin. Bây giờ chị đã đến rồi, trong cả công ty này còn có ai khác đáng để em tin tưởng hơn chị đây?" Công lực tẩy não của Phác Thái Anh đã đạt đến trình độ thượng đẳng rồi, nói có mấy câu mà đã làm cho Kim Trân Ni không thể phản bác được câu nào.

Đã thành hiện thực rồi, Kim Trân Ni đành phải nhận mệnh. Nếu ngay từ đầu Phác Thái Anh đã nói với cô sẽ làm việc chung phòng với nàng, có lẽ cô sẽ không đồng ý, nhưng giờ cô lên tầng 35 rồi, cự tuyệt thêm nữa sẽ không tốt.

Kim Trân Ni quay trở lại ngồi trên ghế: "Được rồi, chị làm là được. Hôm nay có công việc gì giao cho chị không, chị vẫn chưa hiểu gì hết, thật sự không cần dạy trước hả?"

"Không sao, có gì không hiểu em sẽ dạy chị." Phác Thái Anh cúi xuống hôn lên mặt Kim Trân Ni một cái. "Bất cứ chuyện gì cũng dạy ~"

Kim Trân Ni bắt đầu nóng mặt, thế này thật là... Đang trong giờ làm việc mà, Phác Thái Anh làm gì thế!

Suốt cả buổi sáng đều không bảo Kim Trân Ni làm việc gì hết, chỉ để Kim Trân Ni làm quen với quy trình của công việc, nói chút những điều cần chú ý, rất nhanh đã đến giờ ăn trưa. Trước đây Kim Trân Ni đều đến nhà ăn dành cho nhân viên, bây giờ cũng định đến nhà ăn của nhân viên, chỉ là trước đây cô đến nhà ăn của nhân viên bình thường ở tầng dưới, còn giờ thì chuẩn bị đến nhà ăn của nhân viên cấp cao.

Tiếc rằng cuối cùng không thể đi được, vì cô bị Phác Thái Anh giữ lại ăn trưa trong văn phòng. Phác Thái Anh cho người mang bữa trưa vào phòng, những lúc không cần đi xã giao Phác Thái Anh đều ăn như vậy, bây giờ có Kim Trân Ni đến làm việc cùng nàng, đương nhiên cũng phải ăn giống thế, chẳng lẽ hai người lại tách ra ăn trưa riêng sao, kỳ quái lắm!

Kim Trân Ni thấy hơi tiếc nuối: "Chị vốn muốn đi xem thử nhà ăn của nhân viên cấp cao trong công ty của chúng ta trông thế nào mà, mới chỉ nghe nói thôi, chưa thấy bao giờ."

  Phác Thái Anh cảm thấy chẳng có gì là to tát cả: "Có gì đẹp đâu, tốt đến mấy cũng chỉ là nhà ăn của nhân viên, thức ăn nhiều hơn một chút điều kiện tốt hơn một chút, không có gì đặc biệt hết, không ngon bằng đầu bếp trong nhà nấu, chả có gì đáng ngạc nhiên cả."

"Em không hiểu tâm tư của những nhân viên bình thường như chị đâu, chị và mấy đồng nghiệp trước có nằm mơ cũng muốn đến đó ăn cơm, có cảm giác như đẳng cấp của mình khác hẳn ấy."

Phác Thái Anh buồn cười vì lý do của Kim Trân Ni: "Chị đã kết hôn với em rồi mà sao còn quan tâm đến một cái nhà ăn nhân viên nho nhỏ chứ."

"..." Kim Trân Ni lại nghe thấy cách phát ngôn dọa người này, kinh hãi thì có đấy, chứ kinh hỉ thì...

Cô tự mình biết mình mà, cô không phải là người biết làm chuyện lớn, cho cô nhiều tài sản như vậy, cô cũng chưa chắc đã cầm cho tốt đâu.

Hiện tại hai người không còn ở ngoài văn phòng, mà là vào phòng ngủ ăn trưa. Căn phòng ngủ Phác Thái Anh dùng để nghỉ ngơi khi không làm việc này khá là rộng, trông qua thì là một căn phòng đơn, ở trong cùng là giường, chỗ trống bên ngoài rất rộng, như một phòng khách vậy, có bàn có ghế, ngay gần cửa là phòng vệ sinh.

Hai người đang ngồi ăn ở bàn, các món ăn có rất nhiều, phần lớn đều là những món Kim Trân Ni thích ăn, Phác Thái Anh đang ân cần múc canh cho Kim Trân Ni, thói quen này của nàng thật sự không thể thay đổi được.

Ăn uống no nê xong, Kim Trân Ni thấy hơi buồn ngủ, trước đây ăn trưa xong cô đều thiếp đi một lát ngay trên bàn làm việc, Phác Thái Anh cũng biết thói quen này của cô.

Phác Thái Anh đưa ra lời đề nghị trong dáng vẻ vô cùng đạo mạo: "Buồn ngủ thì lên giường ngủ một lát đi."

"Á..." Kim Trân Ni cảm thấy ánh mắt Phác Thái Anh không thành thật chút nào cả. "Hay là thôi đi, chị ngủ ở đây thì em ngủ ở đâu?"

Phác Thái Anh chỉ chờ Kim Trân Ni hỏi câu này thôi: "Ngủ cùng nhau đi, giường rộng thế cơ mà, hai người ngủ còn dư." Thật ra nàng vốn không có thói quen ngủ trưa, nhưng cơ hội tốt như thế mà để bỏ lỡ thì có lỗi với bản thân quá.

Cũng không phải nàng thật sự muốn xảy ra chuyện gì đó cùng Kim Trân Ni trong lúc ngủ trưa đâu, chỉ là muốn từ giờ trở đi bắt đầu tạo dựng chút tình thú văn phòng thôi ~

Kim Trân Ni: "..." Có phải sau này mình nên thay đổi thói quen ngủ trưa sẽ tốt hơn không.

Cậu nhớ lại tình cảnh hai người đồng sàng cộng chẩm suốt mấy ngày qua, ở nhà thì cũng thôi đi, chẳng lẽ ở công ty cũng phải dâm loạn như thế sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro