Chap 58:(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hiệu suất làm việc hôm nay của Phác Thái Anh khiến cho Kiều Lạc phải trầm trồ. Lượng công việc của hôm nay tương đối nhiều, anh cứ tưởng thể nào cũng phải tăng ca, thế nhưng sau khi nghe thấy tin Phác Thái Anh đã làm xong hết (hơn nữa còn là làm xong hết dưới tình huống buổi trưa còn ngủ một giấc) thì thực sự khiếp sợ, hôm nay ăn phải cái gì mà có nhiệt tình đến thế, mà những công việc cũng được hoàn thành rất tốt, vừa trông là biết không phải ứng phó qua loa tùy tiện.

Kiều Lạc ngắm nhìn Phác Thái Anh, lại ngắm nhìn Kim Trân Ni: "Vợ chồng đồng tâm, làm việc không mệt?" Sau đó thì quay sang nhìn Phác Thái Anh. "Tôi cứ tưởng cả ngày hôm nay cô đều ngắm nghía ông xã không chán chứ, không ngờ còn làm việc nhanh nhẹn hơn bình thường."

"Trân Ni, cô mau truyền thụ cho tôi chút ít bản lĩnh cổ vũ đi, lắm lúc tâm tình cô ta không tốt đều thích lề mề dây dưa, một mình cô ta thì cũng thôi đi, lại còn làm tôi liên lụy phải tăng ca." Kiều Lạc nhân cơ hội tố cáo luôn.

"Đi chết đi, nói linh tinh cái gì đấy, vấy bẩn thanh danh của tôi!" Phác Thái Anh liếc Kiều Lạc. "Tôi và A Ni ăn ý với nhau, con chó độc thân như cậu chả biết gì cả!"

Kim Trân Ni cảm thấy mất hết mặt mũi. Cô biết tại sao Phác Thái Anh lại hăng hái cần mẫn như thế, nguyên nhân thật sự rất không biết liêm sỉ, nhất định không thể để người thứ ba biết, cho nên Kiều Lạc hỏi như vậy làm cô xấu hổ muốn chết.

Rốt cuộc buổi trưa mình bị làm sao vậy, sao lại đồng ý loại chuyện này chứ, giờ thì hay rồi, buổi tối sắp tới, thế nào mới được đây, chẳng lẽ thật sự phải chiều theo Phác Thái Anh mọi chuyện?

Không muốn đâu, xấu hổ lắm... Vạn nhất Phác Thái Anh đưa ra yêu cầu cực kỳ quá phận thì phải làm sao, ví dụ như cái này cái này, ví dụ như cái kia cái kia...

Còn cái này cái kia là cái gì, Kim Trân Ni tỏ vẻ, cô không thể nói thành lời.

"Đã bảo là tôi có bạn gái rồi, tôi không phải con chó độc thân!" Kiều Lạc cực kỳ không vui. "Có phải cô cảm thấy tất cả những người chưa kết hôn đều là con chó độc thân không?"

"Chẳng lẽ không phải?" Phác Thái Anh lại bắt đầu khinh bỉ Kiều Lạc. "Hẹn hò dưới tiền đề không vì kết hôn đều là giở trò lưu manh. Cậu đã giở trò không biết bao nhiêu lần rồi, đúng là vô liêm sỉ. Loại người như cậu xứng đáng làm con chó độc thân cả đời, đúng là chà đạp người khác!"

Kiều Lạc: =口= Tại sao một người đàn ông tốt đẹp luôn được tranh đoạt đòi cưới như tôi vào đến miệng cô lại biến thành một kẻ cặn bã vậy? Loại người cả đời mới chỉ yêu đương một lần như cô mà lại còn kỳ thị tôi, có còn thiên lý nữa không!

Sỉ nhục cấp dưới xong, tâm tình Phác Thái Anh càng tốt hơn, cùng ra khỏi văn phòng với Kim Trân Ni vẫn đang đắm mình trong sự xấu hổ, chỉ để lại một mình Kiều Lạc kêu trời kêu đất cho cuộc sống "con chó độc thân" của mình!

"Quan hệ của em và đặc trợ Kiều tốt thật đấy." Kim Trân Ni cảm thấy cảnh tượng Phác Thái Anh và Kiều Lạc ở chung với nhau rất thú vị.

"Ừ, bọn em là bạn học đại học, cậu ta học kém em một khóa, lúc còn đi học quan hệ cũng rất tốt." Lúc này hai người đã bước vào thang máy chuyên dụng chạy thẳng xuống bãi đỗ xe của Phác Thái Anh. Cửa vừa đóng một cái là Phác Thái Anh ôm hôn Kim Trân Ni. "Không nhắc đến cậu ta nữa, buổi tối là thời gian chỉ thuộc về hai ta."

"Đừng, trong thang máy có cameras đó." Kim Trân Ni bị dọa, vội vàng đẩy Phác Thái Anh ra.

Phác Thái Anh cười nhẹ: "Đây là thang máy chuyên dụng của em, không có cameras đâu, chị yên tâm đi." Môi nàng di chuyển từ khóe miệng Kim Trân Ni xuống cổ cô, vừa hôn vừa cắn cái cổ trắng ngần.

  "Không được... Không được, đây là ở công ty." Cổ là nơi mẫn cảm của Kim Trân Ni, cô đã bắt đầu thấy thân thể mình tê dại dần. "Không phải đã nói đợi đến buổi tối sao, bây giờ còn sớm mà, chúng ta còn chưa ăn cơm nữa."

"Nhưng em không nhịn được, thang máy sẽ xuống nhanh thôi, chị cho em hôn một lát được không?" Phác Thái Anh căn bản không hề buông tay, sàm sỡ người ta quên cả trời đất. Hiện tại nàng đang tinh dịch thượng não, lỗ thủng trong não không biết to đến mức nào nữa, cái gì mà cosplay thang máy này, cosplay trong xe này, đều lướt qua trong đầu một lần, tiếc rằng mấy nơi đó nguy hiểm quá. Ừm... Không thì hôm nào đó chuyển một cái thang máy vào phòng ngủ nhỉ? Hoặc là cho cả một chiếc xe vào phòng ngủ luôn?

Kim Trân Ni bị hôn thành choáng váng, trong đầu toàn là hồ dính, nếu cô biết được mấy ý tưởng hiện tại của Phác Thái Anh chắc là phải hét toáng lên mất, khí tiết đâu cả rồi? Nó đã rơi vãi đến độ muốn nhặt cũng không nhặt nổi nữa! Con người mà, cũng biết mệt chứ!


Trước khi chân Phác Thái Anh mềm nhũn, rốt cuộc thang máy cũng xuống tới bãi đỗ xe. Dưới ánh nhìn chăm chú của bảo vệ, hai người ra khỏi thang máy trong dáng vẻ áo mũ chỉnh tề. Ừm... Có một người trong số đó mặt hơi đỏ.

Kim Trân Ni sợ muốn chết, cô sắp bị dọa thành bệnh tim rồi, nếu cửa thang máy mở ra mà Phác Thái Anh vẫn còn ôm cô thì phải làm sao!

"Sau này không được như vậy nữa, vừa rồi nguy hiểm quá!" Kim Trân Ni thở phì phò ngồi lên xe thắt dây an toàn.

"Được được được, nghe theo chị hết." Phác Thái Anh ngồi bên cạnh Kim Trân Ni sờ soạng cánh tay trắng trắng của cô, thật sự là thời thời khắc khắc nàng đều muốn đụng chạm vào cô.

"Vừa rồi sao thế, gặp chuyện gì nguy hiểm à?" Hôm nay vẫn là tài xế Trương đến đón Phác Thái Anh và Kim Trân Ni, lúc ông nghe thấy Kim Trân Ni nói nguy hiểm, cứ tưởng hai người gặp phải chuyện gì.

"À! Không có gì." Kim Trân Ni lại muốn che mặt, hôm nay thật sự là quá đủ rồi, không còn cách nào khác để nhắc lại mấy chuyện xấu hổ với người ta đâu.

Phác Thái Anh ngồi bên cạnh cười nhẹ chứ không giải thích gì, nàng cảm thấy dáng vẻ Kim Trân Ni nôn nóng sốt ruột đáng yêu muốn chết. Kim Trân Ni tức đến vung tay nhào nặn đôi má của Phác Thái Anh, cho em làm bậy này!


...

Lúc ăn tối, Kim Trân Ni ăn cực kỳ cực kỳ cực kỳ chậm...

"A Ni, chị thế này có biết gọi là gì không?" Phác Thái Anh đã ăn xong từ lâu rồi, đang ngồi một bên cười tươi, khóe miệng giương rõ cao. "Chị thế này gọi là trốn tránh sự thật, dù sao cũng là chuyện không sớm thì muộn, chị buông tha cho chống cự đi."

Kim Trân Ni: "..." Tại sao nghe có vẻ là lạ...

Ăn xong, Kim Trân Ni lấy lý do vừa ăn no không thể vận động mạnh, bèn ngồi trong phòng khách xem TV. Thật ra cô chẳng xem được cái gì vào đầu hết, chỉ muốn kéo dài thời gian. Phác Thái Anh cũng để mặc cậu dây dưa, cô ngồi xem một chút, đợi đến khi thức ăn tiêu hóa ổn là có thể lên phòng tắm rửa đi ngủ rồi.

Đồng hồ treo tường báo đã đến bảy rưỡi, Phác Thái Anh không nói không rằng dứt khoát kéo Kim Trân Ni về phòng, gì cơ, mấy người nói Kim Trân Ni không chịu? Không chịu cũng phải chịu!

Phác Thái Anh nói, không chịu thì cứ trực tiếp kéo cậu lên, mấy người nói xem, tự mình đi lên thì tốt hơn, hay là bị kéo ngay trước mặt mọi người thì tốt hơn? Hay đánh ngất cô rồi kéo lên phòng cho gọn? 

Đầu óc Kim Trân Ni rất tỉnh táo, nên cô ngoan ngoãn đi theo Phác Thái Anh về phòng, chỉ sợ để chậm Phác Thái Anh sẽ đổi ý kéo cô bằng cách trên lên, vậy thì sau này cô không cần sống làm gì hết, khẳng định sẽ mất mặt đến tận nhà bà ngoại!

Thật ra đến lúc tắm thì hai người tắm riêng, là do Kim Trân Ni yêu cầu kịch liệt. Trước đây Phác Thái Anh cũng từng tắm giúp cô, nhưng đó đều là những lúc cô mệt mỏi không muốn động đậy, còn lúc tỉnh táo thì cô không muốn một chút nào.

  Phác Thái Anh nghĩ đến mấy cảnh tượng trên giường chốc nữa sẽ diễn ra nên cũng không ép buộc, biết đâu còn có thêm tình thú cũng nên ~

Người tắm trước là Phác Thái Anh, nàng nói muốn làm chút chuẩn bị trong khi Kim Trân Ni tắm, nên vào phòng tắm trước.

Kim Trân Ni nói thầm trong lòng, chuẩn bị cái gì chứ, dầu bôi trơn lần trước hết rồi à? Hay là cái thứ đồ chơi bằng giả đó? Không thể nào, hình như lần trước có dùng nhiều lắm đâu, chắc phải còn rất nhiều mới đúng chứ? Còn món đồ chơi bằng giả, cũng không làm mạnh đến nỗi sứt nẻ gì đâu

Vậy thì chuẩn bị cái gì?

15 phút sau, rốt cuộc cô cũng biết cái chuẩn bị mà Phác Thái Anh nói là thứ đồ chơi gì ____ Một chiếc tạp dề và một chiếc áo sơ mi.

Một chiếc tạp dề nhẹ nhàng thoải mái, có màu đen nhạt, không có hoa văn đặc biệt gì, nhưng chắc không phải là cái loại bình thường để mặc trong bếp đâu, không chống bẩn được cũng không chịu ma sát được, chiều dài thì không dài lắm, mặc vào chắc chỉ đến đùi, phần bên trên thì cũng miễn cưỡng che được, dây buộc ở eo không chặt lắm, không biết chừng còn có thể thấy được xương hông. Nói tóm lại, đây là một chiếc tạp dề tuyệt đối không thích hợp cho người khác! Còn chiếc áo sơ mi đen này chất vải mỏng, có thể thấy hết phần da thịt lấp ló bên trong.

Chất vải thì rất mỏng, nếu bình thường mặc trên người có lẽ không sao cả, nhưng Tiêu Dĩ Thư biết, khẳng định Phác Thái Anh sẽ bảo cô mặc áo này rồi mới mặc, vải mỏng như thế này, còn có thể tốt hơn được nữa không!

"Em sẽ không nói với chị, em muốn chị mặc cái này chứ?" Kim Trân Ni dựng hết tóc gáy, Phác Thái Anh sẽ mặc cái gì? Cô ấy tìm đâu ra một chiếc tạp dề như vậy hả!

A a a a a a ____ Sớm biết vậy trưa nay sẽ không não tàn đâu, mình đã hứa cái gì chứ, tự mình hại mình, thật sự rất muốn hộc máu!

"Là chính chị nói mà A Ni, nói là buổi tối sẽ chiều theo em hết." Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào áo ngủ trên người Kim Trân Ni, nuốt nước miếng. Kỳ thực áo ngủ cũng hấp dẫn lắm rồi, nhưng thi thoảng nàng cũng muốn có một lần cosplay khác biệt, linh cảm về cosplay tạp dề là bắt đầu từ lần Kim Trân Ni mặc tạp dề nấu ăn phục vụ cho nàng, thật là một ý tưởng quá tuyệt vời mà! Lúc đó khoả thân, để cô ăn thoả thích ~

Phác Thái Anh cực kỳ hài lòng đối với cách nghĩ của mình!

"Không được không được không được! Cái thứ này làm sao mà mặc được! Chị tuyệt đối tuyệt đối không muốn mặc đâu!" Kim Trân Ni liên tục xua tay lùi ra sau, cô đang suy đoán đến tính khả thi của việc bây giờ chạy trốn về phòng ngủ trước đây.

"Nhưng mà A Ni, chị đã hứa với em rồi mà, chẳng lẽ chị muốn nuốt lời sao?" Phác Thái Anh đã nhìn thấu manh mối từ sớm rồi. Nàng hành động nhanh chóng, đi ra trước chặn cửa phòng, còn cẩn thận khóa cửa lại.  

  Kim Trân Ni muốn nổ tung đầu: "Nếu... Nếu mặc bên ngoài áo ngủ, thì cũng không phải không được." Cô lùi trước một bước là được rồi chứ?

"Cái tạp dề này mà mặc bên ngoài thì đâu có đẹp, phải cởi hết ra mới thú vị chứ." Biểu hiện lúc này của Phác Thái Anh chính là một đại hồ ly trăm phần trăm!

"Em nói linh tinh!" Kim Trân Ni vẫn lùi ra sau trong khi Phác Thái Anh bước từng bước đến. "Tạp dề vốn là để mặc bên ngoài quần áo, ai cũng biết cả! Còn nữa, rõ ràng trưa nay chị mới nói với em, em căn bản không có thời gian chuẩn bị, vậy cái tạp dề này là ở đâu ra?"

"Tất nhiên là em đã chuẩn bị từ trước rồi." Phác Thái Anh hoàn toàn không thấy có điều gì không thể nói được. "Ừm, từ sau đêm chúng ta bên nhau ấy."

Kim Trân Ni cảm thấy không thể tốt hơn được nữa, cái người này đã có mưu tính từ trước như thế, chỉ còn chờ cô xuống nước thôi!

"Không được không được, thật sự ngại lắm, chị tuyệt đối không muốn mặc!" Kim Trân Ni lùi tiếp ra sau, Phác Thái Anh bước tiếp đến gần, sau đó thì 'Rầm' một cái, Kim Trân Ni ngã xuống giường.

Cô không còn đường để trốn nữa. Vừa khéo sau lưng chính là giường, A Ni đã ngã xuống giường rồi, Phác Thái Anh cảm thấy đúng là một cơ hội tốt, vươn tay tự cởi quần áo cho cô.

"Đừng đừng đừng, tự chị mặc!" Kim Trân Ni có cảm giác nếu để Phác Thái Anh cởi quần áo rồi mặc tạp dề giúp cô, thì thật sự cô không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, chẳng thà ngoan ngoãn tự mặc còn hơn.

"Vậy là tốt nhất." Đương nhiên Phác Thái Anh càng thích Kim Trân Ni tự mặc hơn, có một loại phong tình quyến rũ lắm, chỉ vừa nghĩ thôi đã kích động rồi. "Đúng rồi, chị mặc chiếc áo này rồi hãy mặc tạp dề, quần nhỏ cũng được mặc ~"

Nói xong, nàng buông tay đứng dậy, sau đó nhìn Kim Trân Ni cầm tạp dề đi vào phòng chứa quần áo để thay. Nàng nghĩ quay lưng lại rồi thay cũng được, nhưng Kim Trân Ni không chịu, thế nào cũng phải vào phòng chứa quần áo mới thay.

Cũng may cửa phòng chứa quần áo không khóa được, Phác Thái Anh không lo lắng Kim Trân Ni vào rồi sẽ không ra nữa.

...

"Đã xong chưa?" Mười phút rồi đấy, không phải chỉ là cởi quần áo ra rồi mặc tạp dề thôi sao, sao mà lâu như thế? Lê Cẩn chờ đến mức người cũng đau, anh đợi mười phút, cũng đã ảo tưởng suốt mười phút.

Trong phòng chứa quần áo không có một chút động tĩnh.

Phác Thái Anh rất khó hiểu, sao mãi mà không thấy ra vậy, vì thế nàng định đi xem thế nào.

Nhưng đẩy cửa, cửa không mở, kỳ thực cánh cửa này chỉ để trang trí thôi chứ không hề có chốt khóa, bây giờ không đẩy ra được, chỉ có một khả năng, người bên trong đang đứng chắn ngay ở cửa.

"A Ni, sao thế, mau mở cửa ra."

"Không mở không mở, chị không mở đâu! Em cho chị mặc cái quỷ quái gì vậy, đây là quần áo để mặc ra ngoài sao?" Lúc nãy, Kim Trân Ni thay xong thì soi gương trong phòng chứa quần áo, thực sự chỉ muốn khóc lên, cái loại quần áo rách nát gì đây, che còn không bằng không che! Chiếc áo sơ mi của nàng đưa vừa mặc vào đã ngắn ngủn, lộ hết phần thân dưới ra ngoài, ngại ngùng hết sức.

Sức lực của Phác Thái Anh tốt hơn Kim Trân Ni, dùng sức đẩy mạnh cửa ra, Kim Trân Ni vội vàng chạy vào sâu trong phòng chứa quần áo để trốn.

Ánh mắt Phác Thái Anh đỏ bừng lên. Kim Trân Ni quay lưng về phía nàng chạy trốn, trên người chỉ có một chiếc tạp dề màu đen nhạt, phía sau lưng chỉ có hai bên dây được buộc vào nhau, còn chỉ phía dưới là đều trần trụi!

Lúc này, Phác Thái Anh chỉ muốn nằm tại đây xử Kim Trân Ni ngay tại chỗ, ngay trong phòng chứa quần áo này!

-----------------------------------------------------------------------

- Chap H+ cosplay này ta vẫn chưa thể biến đổi hay hoàn toàn, nên đọc nhớ tưởng tượng nha. Đừng ném đá, nhẹ tay thôi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro