Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc ăn trưa Kim Trân Ni cứ thấp thỏm không yên. Tối qua cô đã không ngủ ngon, trong đầu vẫn nghĩ đến những lời của Kim Ẫn Hải và Quý Cần, sáng nay còn nhận được một cuộc điện thoại khó chịu như vậy, làm sao mà có khẩu vị được.

Phác Thái Anh ngồi cạnh Kim Trân Ni, thấy sắc mặt cô không tốt thì đau lòng: "Chị có mệt không? Hôm nay là thứ bảy, ngủ nhiều một chút cũng được mà."

  Kim Trân Ni lắc đầu, không phải cô không muốn ngủ, mà là không ngủ được, trong lòng thật sự rất lo lắng. Nếu ba cô thật sự đến công ty làm ầm lên, vậy thì bao nhiêu mặt mũi sẽ mất sạch, lại còn mang đến phiền phức cho công ty. Nhưng thật sự cô không muốn bỏ số tiền kia ra, tiền cho ba cll dùng và cho người khác dùng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cô không bánh bao đến mức độ đó.

  Nhất cử nhất động của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh đều quan tân vạn phần, nàng chỉ nhìn qua là biết đối phương có tâm sự, cho nên dịu dàng quan tâm hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì không vui à, nói em nghe thử xem, chuyện của chị cũng là chuyện của em mà." Ở bên ngoài, Phác Thái Anh luôn như sấm rền gió cuốn, thế nhưng trước mặt Kim Trân Ni thì lúc nào cũng là dáng vẻ ôn hòa vô hại, cực kỳ trung khuyển ~

  Kim Trân Ni cảm thấy việc này rất mất mặt, nhưng cũng nghĩ lại, tối qua cũng đã nói chuyện kia rồi, còn thiếu một chuyện được sao. Từ lâu Phác Thái Anh đã biết Kim gia là hạng người gì, giấu cũng vô dụng, huống chi giờ chuyện này cũng có liên quan đến Phác Thái Anh rồi, Kim Ẫn Hải định đến công ty của Phác Thái Anh làm ầm lên mà.

  "... Ba chị nói nếu chị không cho ông ấy tiền, ông ấy sẽ đến công ty làm ầm lên, để nói với cấp trên của chị là chị không hiếu thuận với ông ấy." Kim Trân Ni nói xong cũng phải đỏ mặt, chuyện này thật sự rất mất mặt, người nhà mình như vậy có lẽ Phác Thái Anh cũng sẽ rất ghét, thế nhưng ngoại trừ Phác Thái Anh ra, cô không tìm được ai khác để bàn bạc, dù sao cũng đâu thể đi nói với Phác Thái Huân được.

  "Chỉ chuyện này thôi?" Phác Thái Anh chớp chớp mắt.

"Chuyện này mà không nghiêm trọng à?" Kim Trân Ni trừng mắt thật to. "Không phải em tưởng chị nói đùa chứ? Chị nói thật, ba chị chính là người như vậy, ông ấy thật sự làm được đấy!" Tính tình ba cô thế nào cô biết rất rõ mà, mấy loại chuyện như la lối om sòm làm mình làm mẩy nhưng một người lớn đầu như ông ta thật sự có thể làm ra được!

"Ha ha ha ha..." Phác Thái Anh nhìn dáng vẻ Kim Trân Ni như ếch con, thấy rất buồn cười. "Vẻ mặt chị thế này thật đáng yêu ~"

  "Chị là con gái đó, dù em khen chị đáng yêu chị cũng không vui đâu!" Đến giờ Kim Trân Ni không chỉ trừng mắt thật to, mà hai má cũng phồng lên, càng giống ếch con hơn.

"Ha ha ha ha ha..." Phác Thái Anh càng cười vui sướng.

Kim Trân Ni bắt đầu phát cáu: "Em còn cười! Đây là công ty của em đó, nếu ông ấy đến làm ầm lên, chị cũng không còn mặt mũi gì đâu!"

  "Không cần lo lắng!" Phác Thái Anh khoát tay không thèm quan tâm. "Chị tưởng bảo vệ ở công ty em chỉ để trang trí thôi à, ai cũng có thể vào được công ty sao. Hơn nữa, chị quên ngày nào chị đi làm cũng phải đeo thẻ à, ba chị căn bản không thể vào được!"

  "Đúng rồi!" Kim Trân Ni vỗ vào đầu mình. "Suýt nữa thì chị quên mất, chị đã chuyển công ty rồi." Công ty nhỏ trước đây của cô chả có lấy một người bảo vệ, chỉ là thuê một tầng trong một tòa nhà nhiều tầng, chỉ có một bảo vệ ở tầng dưới cùng, cả tòa nhà đều là sử dụng chung, căn bản không hề hạn chế nhân viên ra vào, ai cũng có thể lên tầng.

  "Chị đúng là lo nghĩ không đâu." Phác Thái Anh cười nhẹ. "Có điều nếu có thể dùng tiền để làm ba chị yên ổn, vậy cứ cho tiền là được, chị không cần tiếc tiền, tiền của em chị cứ dùng thoải mái." Những vấn đề mà có thể dùng tiền để giải quyết căn bản không thể coi là vấn đề.

  Kim Trân Ni: "..." Phá gia chi tử!

  "Em thật sự đã nghĩ quá tốt đẹp về ông ấy rồi. Chị là con của ông ấy mà cũng không dám đảm bảo về nhân phẩm của ông ấy, nếu ông ấy biết quan hệ của hai chúng ta, em cứ nhìn xem, sau này em đừng mong được yên tĩnh!" Tính cách Kim Ẫn Hải thế nào Kim Trân Ni rõ như lòng bàn tay, cô đã sống cùng ông ta rất nhiều năm rồi mà.

  "Chị không tin em sao, dù thế nào em cũng luôn có cách giải quyết. Em cho ông ta tiền, tất nhiên cũng sẽ có cách làm ông ta nghe lời." Phác Thái vươn tay nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay Kim Trân Ni, nhìn chăm chú vào mắt cô. Nàng hy vọng Kim Trân Ni có thể nghe ra được ý tại ngôn ngoại của nàng, cũng có thể chấp nhận nàng.

  Kim Trân Ni giật mình, vội vàng rút tay về, cô hơi xấu hổ: "Chúng ta đâu kết hôn thực sự, sau này cũng phải ly hôn, đến lúc đó chị phải nói với ông ấy thế nào?"

Phác Thái Anh hơi thất vọng, rõ ràng đã đăng ký kết hôn, nhưng tại sao muốn tiến thêm một bước lại khó như vậy...

Thôi bỏ đi, việc này cũng không thể nóng vội nhất thời, sau này nàng vẫn còn nhiều thời gian.

"Phải rồi, hôm qua chị nói ba chị tạo lập quan hệ để tìm việc làm cho em trai chị, là ở đâu vậy?" Phác Thái Anh vừa ăn cơm vừa làm ra vẻ như tình cờ hỏi.  

  "Ừm..." Kim Trân Ni ngẩng đầu cẩn thận nhớ lại. "Hình như tên là Thâm Đạt thực nghiệp, nghe nói là một công ty lớn, ba chị phải tốn không ít tâm tư mới tìm được cửa vào, sao đột nhiên em hỏi vậy?"

"Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi thôi." Phác Thái Anh cười vô cùng ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro