Chap 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tiêu thiếu gia, cậu làm sao vậy?" Kim Trân Ni hơi khó hiểu, họ và ba người Đường Thạc tách nhau ra còn chưa được bao lâu, mới chỉ hơn ba tiếng đồng hồ, vừa rồi ở trên máy bay không phải vẫn còn rất tốt sao, sao tự nhiên lại chạy ra biển khóc vậy. "Khó chịu ở đâu à?"

Tiêu Văn quay sang nhìn Kim Trân Ni, trên mặt toàn là nước mắt, ở dưới ánh trăng trông thật là lê hoa đái vũ, vô cùng đáng thương. "Không... Không sao." Cậu trốn tránh nói.

Kim Trân Ni nhìn thấy anh như vậy là hiểu rồi, nhất định không phải là cơ thể khó chịu, mà là đang có tâm sự. Cô vừa định hỏi xem có cần giúp gì không thì đã bị Phác Thái Anh kéo lại. "Đừng làm phiền người ta, cậu ta trốn ở đây khóc một mình nhất định là không muốn để người khác biết, chính cậu ta cũng nói không sao, đó là vì không muốn chị nhiều chuyện, mau đi thôi."

Những lời vừa rồi của Phác Thái Anh đương nhiên toàn là nói bừa, Tiêu Văn như thế kia vừa trông đã biết là muốn được người khác an ủi.

Nhưng nàng vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Văn đã cảm thấy là lạ thế nào ấy, người kiểu này nên tránh xa một chút thì hơn, dính vào không biết chừng sẽ thành phiền toái lớn.

"Là thế à..." Kim Trân Ni cảm thấy Phác Thái Anh nói rất có lý, nhưng rồi cứ thấy là lạ. Nhưng mà Phác Thái Anh vừa nói như vậy ngay trước mặt Tiêu Văn cũng không hề dè chừng, lời lẽ như thế sẽ đắc tội người ta đấy, có muốn nói thì cũng nên nói thầm thôi chứ.

"Đi thôi, đừng làm phiền người ta nữa." Phác Thái Anh kéo Kim Trân Ni đi luôn.

"Cậu đừng đến gần mặt biển quá, nguy hiểm lắm đấy." Đến lúc đi Kim Trân Ni còn không quên nhắc nhở Tiêu Văn chú ý an toàn, làm cho Phác Thái Anh phải cười khổ.

Trên đường về Kim Trân Ni nói: "Chắc cậu ta cãi nhau với bạn gái nhỉ, nhìn buồn như vậy?"

"Chắc vậy." Phác Thái Anh không để tâm chuyện này lắm.

"Nhưng một cậu trai như cậu ấy khóc lóc đáng thương như vậy, sao em không có một chút thông cảm nào thế?" Lúc Phác Thái Anh nói chuyện với mấy người Đường Thạc thì Kim Trân Ni đang ngủ, cho nên cô không nghe thấy những lời Tiêu Văn nói khi ấy, lúc trước thấy Phác Thái Anh khen Đường Thạc nên cũng cho rằng Tiêu Văn là người rất được.

"Cái này thì có gì phải thông cảm." Phác Thái Anh khó hiểu. "Nếu là người yêu cãi nhau, chúng ta can thiệp vào chuyện tình cảm của người ta là rất vô lý, vốn không có gì cũng có thể bị hiểu lầm. Nếu là bạn bè cãi nhau, em đoán phần nhiều là do cậu ta sai, Đường Thạc không giống loại người không nói lý. Mà nếu cả hai cái đều không phải, vậy chắc chắn là cậu ta giả vờ giả vịt, cho nên bất luận thế nào cũng là chúng ta nhiều chuyện."

Kim Trân Ni bị nói đến nỗi không biết đáp lại thế nào, Phác Thái Anh mà ngụy biện thì thật sự không ai sánh bằng. "Được rồi được rồi, em nói rất có lý, được rồi chứ."

  "Em vốn đã rất có lý mà." Phác Thái Anh khoác tay Kim Trân Ni nói. "Là chị quá nhẹ dạ, cũng đâu phải cậu ta muốn nhảy xuống biển, chị lo lắng gì chứ."

"Vậy nếu thật sự cậu ấy nhảy xuống biển thì sao? Con người lúc đau lòng buồn phiền mà xúc động một cái, có lẽ sẽ thật sự làm vậy đấy." Phác Thái Anh không nói thì thôi, vừa nói thế xong Kim Trân Ni lại lo lắng.

"Phụt, sẽ không đâu." Phác Thái Anh phì cười. "Em thấy cậu ta không phải là người có thể nhảy xuống biển."

"Đúng rồi, lúc trên máy bay Đường thiếu gia có nói chị và Tiêu thiếu gia hơi giống nhau, nhưng em bảo không giống, rốt cuộc là có giống không? Chị tự xem chẳng thấy có cảm giác gì cả." Kim Trân Ni rất tò mò vấn đề này, cô cảm thấy có người trông giống mình thật là thần kỳ. 

"Ừm... Nếu nói có giống hay không, quả thực cũng có một chút." Phác Thái Anh ngẫm nghĩ rồi nói. "Nhưng chỉ là bề ngoài thôi, còn khí chất và ngôn hành cử chỉ thì khác hoàn toàn."

"Vậy mà lúc đó em còn nói không giống."

"Nhưng trong mắt em, chị hoàn toàn khác cậu ta." Phác Thái Anh nhón chân đến gần nói vào tai Kim Trân Ni. "Trong lòng em, chị là độc nhất vô nhị."

Kim Trân Ni cười ra tiếng, cô thích những lời đường mật của Phác Thái Anh.

Vốn dĩ Phác Thái Anh định tối nay sẽ thân mật cùng Kim Trân Ni, thế nhưng bồn tắm mát xa trong phòng tắm của biệt thự này thật sự không thể xem thường, Kim Trân Ni mới vào chưa được hai mươi phút đã ngủ luôn.

Vì thế tối nay Phác Thái Anh chẳng thể làm gì hết, bí bách suốt nửa đêm, vốn định cosplay bể bơi, thật là đáng tiếc quá, đành phải đợi đến lần sau thôi.

...

Sáng hôm sau.

  Kim Trân Ni ngủ dậy thì thấy Phác Thái Anh đang ngồi bên cạnh chơi máy tính: "Đang làm gì thế?"

"Đọc tin tức." Phác Thái Anh xoa tóc Kim Trân Ni. "Tối qua ngủ thế nào?"

"Ngủ ngon lắm, giường rất thoải mái, không hề lạ giường." Kim Trân Ni híp mắt duỗi lưng. "Chị nhớ tối qua chị đang tắm, sau đó không biết gì hết, em dìu chị ra ngoài à?"

Phác Thái Anh buồn cười nói: "Ngoài em ra còn có thể là ai? Chị còn muốn ai dìu chị?"

"Hư, em gọi chị dậy để chị tự đi cũng được mà!" Kim Trân Ni xuống giường đi đánh răng rửa mặt. "Hôm nay thời tiết rất đẹp, là một ngày tốt để đi bơi!" Biển rộng biển rộng, thật là tuyệt vời ~

Phác Thái Anh nhìn dáng vẻ sinh động này của Kim Trân Ni cũng thấy tâm tình tốt hẳn lên, sau khi ra nước ngoài A Ni của nàng trông như trẻ con vậy, có lẽ là do hôn lễ đã thay đổi cô, quả nhiên nên tổ chức hôn lễ từ sớm mà ~

  Ăn sáng xong hai người đi ra bãi biển, chính là bãi biển Kuta hôm qua đó. Lúc hai người ra đến nơi đã là hơn mười giờ sáng, rất đông người, trên bãi cát cũng đã có rất nhiều ô che nắng được dựng lên.

Phác Thái Anh và Kim Trân Ni cũng có ô che nắng và ghế nằm riêng, Phác Thái Anh đã cho người chuẩn bị tốt mọi thứ từ một ngày trước, đồ ăn đồ uống cũng vậy, đầy đủ mọi thứ, còn chuẩn bị luôn cả một chiếc phao bơi hình bánh bao cho Kim Trân Ni vì cô không biết bơi.

Vốn định chuẩn bị phao cấp cứu, nhưng Kim Trân Ni cảm thấy dùng cái đó sẽ bị mất mặt, cho nên đổi thành phao bơi bánh bao.

Phác Thái Anh thì cảm thấy dùng cái nào cũng mất mặt, phao bơi cá heo không phải càng ngây thơ hơn sao?

"Em không hiểu!" Kim Trân Ni cảm thấy phẩm vị của Phác Thái Anh có chút vấn đề.

"OK, OK, em không hiểu." Phác Thái Anh không muốn cãi lại Kim Trân Ni, nàng phải nhịn cười cực kỳ vất vả, dạo này A Ni của nàng càng lúc càng đáng yêu.

Ngay vào lúc hai người cởi quần áo dưới ô che nắng chuẩn bị xuống biển, lại gặp mấy người Đường Thạc.

"Hi, Phác Tổng, Kim tiên sinh, trùng hợp quá." Đường Thạc cười nhẹ chào hỏi Phác Thái Anh và Kim Trân Ni, bên cạnh anh là Cố Vi Vi và Tiêu Văn cũng chào hỏi.

Hôm nay Đường Thạc ăn mặc rất nóng mắt, khuôn mặt anh kiều mị, dáng người cũng rất tuyệt, bộ đồ quần lửng và áo thun 3 lỗ làm nổi bật làn da mật ong của anh, cực kỳ hấp dẫn.

Đồ tắm của Tiêu Văn mà so sánh với bề ngoài của anh thì cũng khá mạnh bạo, là bộ đồ quần nhỏ ngắn đến mông hình chữ nhật, ở phần thân trên đều để loã ra ngoài, từ bộ quần áo hôm qua thì không nhìn ra, hôm nay nhìn lại, lòng ngực rắn chắc, nhưng người trên được Tiêu Văn khoác lên chiếc áo sơ mi hawaii mát mẻ, body hoàn mỹ trông như ẩn như hiện thế này lại càng hấp dẫn người khác hơn.

Tối hôm qua anh còn ngồi khóc lóc bên bờ biển, hôm nay lại trông có vẻ không có gì khác thường, vẫn là dáng vẻ ôn nhu vô hại.

"Đúng vậy, trùng hợp thật." Phác Thái Anh chào hỏi ba người xong thì leo lên lưng Kim Trân Ni xuống biển. Kim Trân Ni đã nói với nàng là muốn học bơi, vốn định học ở ngay bể bơi, nhưng đã đến tận đây rồi, bể bơi không thú vị bằng. Dĩ nhiên nàng lùn hơn Kim Trân Ni, vui vẻ đeo trên lưng Kim Trân Ni đang cầm phao bánh bao dễ thương. Vì chị cao hơn em, nên cứ vậy cõng em ~

"Chị thấy Tiêu thiếu gia có vẻ không còn gì vướng mắc nữa, thật tốt quá." Kim Trân Ni yên tâm nói. "Hôm qua chị còn sợ cậu ấy nghĩ quẩn cơ."

"Chuyện của người khác chị lo lắng cái gì chứ, chị cứ nghĩ đến một người đàn ông xa lạ là thế nào hả?" Phác Thái Anh giả vờ tức giận. "Chị nên nghĩ đến em thời thời khắc khắc!"

"Phụt!" Kim Trân Ni bật cười. "Chẳng lẽ em còn ghen à?"

"Không được sao?"

"Được được được! Hiếm khi nhìn thấy em ghen, làm chị vui vẻ thử xem ~"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro