Chap 12: Run rẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mở cửa, Bùi Châu Hiền đã đứng bên ngoài, sắc mặt mệt mỏi, mái tóc đang xõa có chút hỗn loạn.

"Cô Tôn..." Bùi Châu Hiền buông tay cầm của hành lí, nắm lấy cổ tay Tôn Thừa Hoan, đôi mắt giăng đầy tia máu lộ ra vẻ lo lắng: "Nữu Nữu sao rồi?"

Đã nhìn quen dáng vẻ lạnh lùng không gợn sóng của người này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy hỗn loạn như thế, Tôn Thừa Hoan sửng sốt không thôi, lúc này mới hoàn hồn, nắm ngược lấy tay Bùi Châu Hiền, dịu dàng nói: "Đã hạ sốt rồi, còn đang ngủ, chị vào trong thăm em ấy đi." Nói xong chỉ vào phòng của mình.

Tay Bùi Châu Hiền rất lạnh, toàn thân dính toàn hơi lạnh của sương gió, hiện tại cũng không có thời gian khách sáo, thay giày, vội vàng đi vào trong phòng ngủ. Một làn gió lạnh thổi vào phòng theo động tác của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan run lên một cái, tiện tay kéo hành lí bên ngoài vào nhà.

Vì rèm cửa chưa kéo ra, trong phòng hơi tối, con gái nằm cuộn tròn trong chăn, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đặn, dường như không bị tiếng động của thế giới bên ngoài làm phiền, ngủ rất ngon.

Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đưa tay muốn sờ mặt con gái, nhất thời nghĩ tới tay mình rất lạnh, lại rụt về, đặt lên trên cổ chà xát, tới khi bàn tay ấm lại mới cẩn thận vuốt ve gương mặt non nớt của con trẻ, chầm chậm di chuyển lên trán.

Không có nhiệt độ nóng bỏng như trong tưởng tượng, Bùi Châu Hiền thở phào một hơi, trái tim muốn nhảy lên cổ họng cuối cùng cũng quay về lồng ngực.

Tôn Thừa Hoan dựa vào khung cửa, im lặng quan sát, nhìn thấy Bùi Châu Hiền đưa tay lên cổ làm ấm một lúc mới chạm vào Bùi Uy, nhìn thấy hàng lông mi dài của cô ấy đang run lên trong ánh sáng tối tăm, nhìn thấy khóe môi cô ấy cong lên từng chút từng chút, đôi môi mỏng thở ra một hơi, nhưng không nhìn ra trong mắt Bùi Châu Hiền có cảm xúc gì.

Tôn Thừa Hoan nhẹ chân nhẹ tay đi tới, ngồi xổm bên người Bùi Châu Hiền, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên mặt Bùi Uy, nhỏ tiếng nói: "Mấy ngày nay nhiệt độ giảm thấp, trong lớp có rất nhiều đứa trẻ bị cảm, có lẽ Bùi Uy bị lây. Chiều qua tôi gặp em ấy từ buổi học đàn về nhà..."

Kể lại tình hình đại khái, bỏ qua những đắn đo trong nội tâm mình lúc đó.

"Tôi không có tư cách đánh giá ai, nhưng đứa trẻ còn nhỏ như thế, chị để em ấy ở nhà một mình, quả thật không thích hợp." Âm thanh của Tôn Thừa Hoan rất nhẹ, nhưng mang theo ngữ khí oán trách.

Bùi Châu Hiền lặng lẽ lắng nghe, ấn đường nhăn lại, trong mắt ngập vẻ hổ thẹn cùng tự trách, cô ấy hít sâu một hơi, nhỏ tiếng nói: "Xin lỗi..." Xin lỗi Tôn Thừa Hoan vì đã gây thêm phiền phức, cũng xin lỗi con gái, vì bản thân lơ là không quan tâm.

Bùi Uy đang say giấc động đậy, ho hai tiếng, cổ họng phát ra những tiếng lí nhí, sau đó chầm chậm mở mắt.

"Mẹ..."

Cảm xúc bị âm thanh nhỏ bé khàn khàn này ngắt đoạn, Bùi Châu Hiền ngẩng đầu nhìn con gái, ánh mắt nhanh chóng trở nên dịu dàng, vui mừng không thôi: "Nữu Nữu... mẹ về rồi..." Cô ấy nghiêng người thơm lên trán con gái, âm thanh có chút run rẩy, "Còn khó chịu không?"

Mí mắt Bùi Uy rủ xuống, lắc đầu, ho không ngừng, hai bàn tay nhỏ thò ra khỏi chăn, hướng về phía Bùi Châu Hiền, trong miệng lẩm nhẩm: "Mẹ, ôm."

Trẻ con khi bệnh rất yếu ớt, bản thân người làm mẹ như Bùi Châu Hiền nào có kháng cự với tiếng nũng nịu như thế, trái tim mềm nhũn như bùn, vội vàng tiến lên phía trước ôm lấy con gái vào lòng, sau đó kéo chăn quấn thật chặt.

"Khụ khụ... khụ..." Bùi Uy muốn nói chuyện nhưng ho không ngừng, không lâu sau khuôn mặt liền đỏ ửng, sụt sịt ôm chặt lấy cổ mẹ.

Bùi Châu Hiền càng thêm tự trách, nhẹ nhàng vỗ lên lưng con gái, dùng gò má dính lên trán cô bé, "Xin lỗi, bảo bối, là mẹ không tốt..."

Tôn Thừa Hoan bị triệt để bỏ qua lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài đóng cửa lại, cho hai mẹ con không gian cùng thời gian.

Ngủ muộn dậy sớm, Tôn Thừa Hoan đứng trước gương dùng nước lạnh đánh răng rửa mặt mới đuổi được cơn buồn ngủ. Mùa thu đông ở thành phố phía nam rất lạnh lẽo, bên ngoài mười mấy độ, trong nhà cũng mười mấy độ, tuy như thế khiến đầu óc tỉnh táo, nhưng đôi tay đã lạnh tới đỏ ửng.

Vốn dĩ hôm nay Tôn Thừa Hoan muốn đổi hai tiết với giáo viên khác, ở nhà chăm sóc đứa trẻ, nhưng nếu Bùi Châu Hiền đã về, cô cũng không nhất thiết phải làm vậy.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Tôn Thừa Hoan nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, lại nhìn về bức tường phía sau tivi ngoài phòng khách, lặng lẽ thở phào một hơi. Tối qua dẫn Nữu Nữu về nhà, nhân lúc đứa trẻ mơ màng không chú ý, Tôn Thừa Hoan vội vàng thu gọn bức ảnh chụp cô gái khỏa thân vào trong phòng sách, tránh cho mọi chuyện trở nên gượng gạo.

Có thể trêu đùa Bùi Châu Hiền, nhưng Nữu Nữa còn nhỏ, Tôn Thừa Hoan không tới mức không biết giới hạn như thế.

Còn kịp thời gian làm bữa sáng, bình thường Tôn Thừa Hoan ở nhà một mình, chỉ làm đồ ăn vừa đủ cho bản thân, hôm nay nấu cháo đủ cho ba người, ba quả trứng, nướng mấy lát bánh mì.

Không lâu sau, cô nấu xong bữa sáng bưng lên bàn, vừa quay người liền nhìn thấy Bùi Châu Hiền dựa bên bức tường ngoài cửa, quay lưng về phía bàn ăn, thoáng cúi đầu, đôi vai run rẩy không ngừng.

Thừa Hoan tiến lên trước hai bước, nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ, sau đó lại nhìn thấy người đó giơ tay lên, giống như đang che miệng, trong yết hầu phát ra những tiếng thút thít nhỏ bé.

Trái tim Tôn Thừa Hoan run lên, không dám tiến lại gần, chỉ lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ.

Nhìn từ phía sau, Bùi Châu Hiền rất gầy, thân hình gầy gò chỉ còn bộ xương chống đỡ, nhưng sống lưng trước giờ vẫn thẳng tắp, nhìn rất kiên cường tự tin, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Lần đầu tiên gặp Bùi Châu Hiền ở quán bar, vẻ lạnh lùng cô độc không thể hòa nhập với xung quanh, sau đó gặp lại trong buổi họp phụ huynh, vẻ nhẹ bẫng lại lịch sự chu đáo dẫn dắt tâm trí, rồi sau đó, những điểm giao cắt nối tiếp nhau, nhìn thấy vẻ nhiệt tình như lửa ẩn giấu khuôn mặt lạnh nhạt của Bùi Châu Hiền, chỉ là lúc này mới hiểu ra, sự yếu đuối của cô ấy đến cũng nhanh như thế.

Tối qua còn oán thán người mẹ này không quan tâm tới con trẻ, hôm nay lại hiểu được trên vai gầy gò của đối phương gánh biết bao lo toan.

Suy nghĩ của Tôn Thừa Hoan hỗn loạn, trong lòng như đang có trăm ngàn con kiến cấu xé, lan tràn sự chua xót nhỏ bé.

Đứng một lúc, Bùi Châu Hiền dựa lưng vào tường, nhắm mắt ngẩng đầu hít thở sâu, sau đó chầm chậm quay lại, không kịp phòng bị nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang đứng ngây tại chỗ, sắc mặt khựng lại, trong mắt toát lên vẻ bối rối.

Đôi mắt Bùi Châu Hiền đỏ ửng, hốc mắt vẫn còn nước mắt lấp lánh, khuôn mặt lạnh lùng tinh tế ngập trong ánh nước trong suốt, nốt ruồi lệ càng sinh động khiến người ta yêu thương, nhưng cũng rất chật vật. Trái tim Tôn Thừa Hoan đột nhiên nhói lên, cầm hai tờ khăn giấy đi tới trước mặt Bùi Châu Hiền, chần chừ giây lát, rồi lau đi những vệt nước mắt kia thay cô ấy.

"..."

Bùi Châu Hiền hoàn hồn, giơ tay cầm lấy khăn giấy, quay người hỗn loạn lau hai cái.

"Bác sĩ nói, uống thuốc nghỉ ngơi cho tốt, tầm một tới hai tuần bệnh sẽ thuyên giảm." Tôn Thừa Hoan dịu giọng an ủi nói, một tay đặt lên vai Bùi Châu Hiền, nhẹ nhàng vỗ lên.

Bùi Châu Hiền khẽ hít một hơi, đáy mắt lại phủ lên một lớp hơi nước, khẽ nói: "Lần này cảm ơn cô..."

Nói xong cô ấy cũng không dám nhìn Tôn Thừa Hoan, mí mắt chớp chớp không ngừng, muốn ép nước mắt quay ngược lại.

Tôn Thừa Hoan chăm chú nhìn lên khuôn mặt Bùi Châu Hiền, ánh mắt dịu dàng, sau đó cẩn thận ở một bên ôm lấy cô ấy: "Sau này nếu chị đi công tác ở nơi khác, có thể bảo Nữu Nữu tới chỗ tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro