Chap 2: Họp phụ huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân hình của người vừa tới mảnh khảnh, mặt mày lạnh lẽo, mặc chiếc áo tây xanh sẫm, chiếc quần ống suông tôn lên đôi chân thẳng tắp, nhìn rất thoải mái thành thục. Đôi mắt đó lướt qua chút ngạc nhiên rồi tan đi, khóe môi cong lên nụ cười nhạt mang tính lịch sự khách sáo.

Là cô ấy.

Trái tim Tôn Thừa Hoan nhảy lên, giả vờ trấn tĩnh nói: "Chị là... phụ huynh của em nào nhỉ?"

"Mẹ của Bùi Uy."

Tìm một cô gái trùng với tên trong hơn bốn mươi khuôn mặt học sinh. Tôn Thừa Hoan khẽ mỉm cười, chỉ lên bàn, nói: "Kí tên trước đi."

Trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng, Tôn Thừa Hoan nằm mơ cũng không ngờ tới, người phụ nữ cùng bản thân vui vẻ một đêm tối qua lại là mẹ của học sinh, điều này có nghĩa là đối phương là phụ nữ đã có chồng, mà rất có khả năng bản thân đã hồ đồ trở thành "tiểu tam."

Bùi Châu Hiền nhàn nhạt gật đầu, khom lưng nhìn tờ danh sách kí tên.

Một lọn tóc rơi xuống, Bùi Châu Hiền dùng tay vén ra sau tai, lộ ra góc mặt với đường nét hài hòa. Tôn Thừa Hoan mắt không di chuyển chăm chú nhìn cô ấy, cổ họng động đậy, bảng thành tích nắm trong tay đã bị nhăn mép.

Cùng một kiểu trang phục, chỉ thay đổi màu sắc, nhưng nhìn người đó càng thêm phần lạnh lùng, dáng vẻ đoan trang vô cùng thận trọng, hoàn toàn giống như hai người so với tối qua.

Vừa nghĩ tới vẻ thướt tha phóng túng của người đó trong tay mình, cổ họng Tôn Thừa Hoan không nhịn được khô khốc, lại nghĩ tới hương vị tươi đẹp ấy có lẽ là vợ người ta, trong lòng càng cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Huống hồ đào được một viên ngọc quý, đang nâng trong lòng bàn tay, còn chưa kịp nóng đã bị người ta cướp đi, thế nên sinh ra rất nhiều tiếc nuối.

Nỗi hận liên đới tới tất cả đàn ông.

Tôn Thừa Hoan nghiến răng nghiến lợi, nhìn Bùi Châu Hiền kí tên xong, đứng thẳng lưng, tiện tay đưa bảng thành tích tới: "Chị tìm một chỗ tùy ý."

"Cảm ơn." Bùi Châu Hiền khách sáo nhận lấy, nhưng không ngẩng mí mắt.

Cô ấy đại khái lướt qua bảng thành tích, rồi đi thẳng tới vị trí trong cùng cạnh cửa sổ, cầm khăn giấy lau bàn ghế, ngồi xuống, sau đó ánh mắt đóng đinh trên bảng thành tích, không động đậy.

"Cô giáo, đó là bảng thành tích à? Cô vẫn chưa phát cho tôi." Mẹ Quách và bố Châu bị hờ hững rất lâu, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan phát bảng thành tích cho phụ huynh tới cuối cùng, có chút không vui.

Tôn Thừa Hoan hoàn hồn, thu lại ánh mắt, hổ thẹn cười cười, phát cho mỗi người một tờ.

Ba giờ đúng, tất cả phụ huynh đều đã có mặt.

Phòng học gần như được lấp đầy, Tôn Thừa Hoan thu lại danh sách kí tên, cúi mặt liếc một cái, tìm được Bùi Uy, rồi nhìn ra phía sau.

Bùi Châu Hiền.

Cái tên đầy ý thơ, cô từng nhìn thấy trên phần thông tin của học sinh, nên có ấn tượng. Nhưng chữ viết của người này dứt khoát có lực, nét bút cứng cáp, không giống phong cách thường thấy của nữ giới.

Hơn nữa, học sinh cùng họ với mẹ.

Tuy hiện tại con cái có thể tùy ý mang họ của bố hoặc mẹ, nhưng đứa trẻ mang họ mẹ vẫn tương đối thấp, rất hiếm thấy. Trừ phi gia đình đó có hai đứa con, một đứa mang theo họ bố một đứa theo họ mẹ, hoặc là...

Tôn Thừa Hoan nghĩ tới hai loại khả năng, đôi mắt tối tăm dần sáng lên.

Trong mắt học sinh, cuộc họp phụ huynh là việc giáo viên cáo trạng với bố mẹ, đặc biệt là sau kì thi, các học bá bình thản không sợ hãi, nhưng các học sinh yếu kém lại run rẩy sợ hãi. Khóa đầu tiên Tôn Thừa Hoan dẫn dắt, cô muốn làm bạn với học sinh, dùng tình yêu để cảm hóa, nhưng qua một thời gian dài cô mới phát hiện bản thân quá ngây thơ.

Cô trẻ tuổi xinh đẹp, tư tưởng cởi mở, xác thực rất dễ ở chung với học sinh, nhưng cũng như thế, Tôn Thừa Hoan mất đi uy tín. Học sinh tùy ý không nộp bài tập, không tuân thủ quy định, thậm chí lục đồ trên bàn làm việc của cô, chỉ vì một câu phê bình của cô mà cảm thấy bị tổn thương, bắt đầu bất mãn.

Những đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, lí trí còn chưa trưởng thành, lại là cái tuổi phản nghịch khó quản nhất, sau khi nhận trái đắng, Tôn Thừa Hoan liền từ bỏ những suy nghĩ ngây thơ.

Giáo viên mãi mãi là giáo viên, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm, cô có quyền uy lớn nhất, cho dù có sử dụng bằng tình cảm và quyền uy, cũng không làm bạn với học sinh nữa.

Cáo trạng là cáo trạng, nhưng những lời khách sáo vẫn phải nói một lượt.

"Đây là kì thi đầu tiên kể từ khi lớp 7 nhập học, vừa từ tiểu học lên tới trung học, những đứa trẻ khó tránh việc chưa kịp thích ứng, cho nên điểm số không chứng minh được vấn đề gì, tôi hi vọng các vị phụ huynh có thể nhẫn nại một chút..."

Tôn Thừa Hoan cao một mét bảy, đi đôi giày bệt, âm thanh rõ ràng uy nghiêm, đứng trên bục giảng mang theo khí thế ngạo nghễ.

Hôm nay cô không buộc tóc, mặc cho mái tóc đen dài thoải mái rũ xuống, khuôn mặt trái xoan mảnh mai, sống mũi cao cao, ngũ quan sâu đậm, lúc cười lên khuôn mặt như hoa đào nở rộ, ấm áp gần gũi, lúc không cười lại lạnh lẽo không thôi, từ chối người tiếp cận từ ngàn dặm.

Cuộc họp phụ huynh của những lớp khác, luôn có người ngủ gật, nhưng lớp 7-2, các phụ huynh đều ngồi nghiêm chỉnh, tập trung tinh thần, còn nghiêm túc hơn con em mình đi học.

Chỉ có một người ngoại lệ.

Bùi Châu Hiền cúi đầu nhìn bảng thành tích, cổ áo sơ mi thẳng tắp che chắn kĩ càng, cúc áo vẫn cài tới nút cuối cùng. Tóc dài của cô ấy buộc sau gáy, trên mặt là lớp trang điểm nhàn nhạt, nốt ruồi lệ rõ ràng động lòng người, nhưng trên khuôn mặt lại là sự xa cách lạnh lùng, toát lên hơi thở kiềm chế.

Duy trì tư thế đó rất lâu, cổ có chút mỏi, Bùi Châu Hiền khẽ chuyển động, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn khóa chặt lấy bảng thành tích.

Âm thanh trên bục giảng giống như bùa chú, từng câu từng chữ gõ vào lồng ngực cô ấy, ánh mắt Bùi Châu Hiền bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trái tim đập rất dữ dội, ngón tay không ngừng ma sát lên mép bảng thành tích, mãi tới khi chỗ đó nhăn nhúm không thôi, đột nhiên Bùi Châu Hiền nhớ lại nơi đó là nơi Tôn Thừa Hoan chạm vào, đột nhiên buông tay, giống như bị bỏng.

Một tia nắng chiếu vào, rơi trên tóc Bùi Châu Hiền. Bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có học sinh đi qua, dừng lại, thò đầu vào trong, sau đó nhanh chóng chạy mất.

Thời gian trôi đi vô cùng chậm chạp.

Đại khái khoảng nửa tiếng, cuộc họp phụ huynh kết thúc. Tôn Thừa Hoan chiếu mã quét Wechat của trường lên màn chiếu, bảo phụ huynh tham gia vào nhóm chat, sửa ghi chú.

Cuối cùng cô nhìn thấy Bùi Châu Hiền ngẩng đầu.

Nhưng lại nhanh chóng cúi xuống, chỉ có mấy giây.

Phụ huynh lần lượt ra về, tắc nghẽn trước cửa, Bùi Châu Hiền gấp bảng thành tích rồi đặt vào túi xách, quay đầu nhìn cửa sau, đứng dậy đi qua, đang định mở ra, bị người ta gọi lại.

"Mẹ Bùi Uy, xin đợi một lát." Âm thanh tới từ bục giảng.

Đột nhiên, mấy chục cặp mắt dõi theo tầm mắt của Tôn Thừa Hoan nhìn về phía Bùi Châu Hiền.

"..."

Nếu nói học sinh đi học sợ nhất bị điểm danh, vậy thì phụ huynh cũng như thế, trong cuộc họp phụ huynh cũng không tình nguyện bị giáo viên nhắc tên, điều đó có nghĩa là con trẻ đã gây ra chuyện.

Tay Bùi Châu Hiền đặt lên tay nắm cửa, không động đậy.

Đợi lớp học trống không, cô ấy quay người, đón lấy ánh mắt nóng bỏng của người kia, chầm chậm đi tới bục giảng, khóe mắt cong lên nụ cười nhạt: "Cô Tôn có chuyện gì sao?"

"Chiều nay Bùi Uy có cuộc thi, chị có muốn đi xem không?" Tôn Thừa Hoan cong môi, nụ cười vô cùng sâu xa.

"Thôi khỏi." Bùi Châu Hiền khách sáo nói, "Tôi đi làm."

Nói xong, liền quay người rời đi, đúng lúc lớp trưởng chuyển bàn từ bên ngoài vào, không kịp phanh lại, không may đụng phải. Chân Bùi Châu Hiền đứng không vững, cơ thể loạng choạng, cả người ngã về một bên.

Tôn Thừa Hoan nhanh chân đi về phía trước, cánh tay đưa ta, ôm trọn lấy chiếc eo mảnh mai của Bùi Châu Hiền, vững vàng đỡ lấy cô ấy.

Hương lạnh phả vào mũi.

"Cẩn thận."

Trái tim Bùi Châu Hiền rung lên, chân hơi nhũn ra, căng cứng người.

"Xin lỗi cô... cháu không cố ý..." Lớp trưởng giật nảy mình, hoảng hốt đặt bàn xuống xin lỗi.

Bùi Châu Hiền phản ứng lại, khẽ giãy ra, không thoát được, chỉ đành lắc đầu nói với đứa trẻ: "Không sao."

"Không sao, để cô sắp xếp bàn ghế, em tới sân vận động theo dõi các bạn thi đấu đi." Tôn Thừa Hoan phụ họa nói.

Lớp trưởng gật đầu, để bàn xuống, quay người chạy ra ngoài.

Trong phòng học trống trải, yên lặng như tờ.

Hai người đờ người, ánh mắt Tôn Thừa Hoan rơi lên mặt Bùi Châu Hiền, khẽ cười: "Không ngờ chúng ta lại có duyên tới vậy."

Lại gợi lại kí ức tối hôm qua, rất lâu không tan đi.

Bùi Châu Hiền hé miệng, âm thanh kẹt trong yết hầu, không thốt thành lời, vành tai nhuộm lên màu đào.

"Đau không?" Tôn Thừa Hoan nắm lấy cổ tay cô ấy, vuốt ve, bên trên thấp thoáng vệt hồng chưa tan. Đôi tay này bị dây thừng trói rất lâu, sao có thể không đau cơ chứ.

Bùi Châu Hiền khẽ nhíu mày, quay mặt đi, không nói một lời.

Cô ấy càng như thế, Tôn Thừa Hoan càng có hứng thú, ý định trêu đùa càng mạnh, cô khẽ nói: "Ban nãy lúc tôi nói chuyện, chị lại làm việc riêng, như thế rất không tôn trọng người khác, biết không hả?"

"Phụ huynh nên lấy bản thân làm gương, làm một tấm gương tốt cho con trẻ."

Hành lang truyền tới tiếng bước chân nhảy nhót, nhanh chóng tiến về bên này, trái tim Bùi Châu Hiền giật mình, vội vàng đẩy Tôn Thừa Hoan ra, đứng vững vàng, ánh mắt liếc thấy chiếc bóng đang che ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa.

"Mẹ?"

Hai người đồng thời quay đầu.

Một cô gái mặc đồng phục buộc tóc đuôi ngựa đứng ngoài cửa, ngẩn ngơ nhìn Bùi Châu Hiền, ánh mắt vừa vui vẻ vừa có chút sợ hãi.

Cô bé vừa hoàn thành chạy 100m, gương mặt đỏ ửng, mồ hôi chảy đầy đầu, có chút hổn hên, vốn nghĩ cuộc họp phụ huynh đã kết thúc, nên tới phòng học nghỉ một lúc rồi về nhà, ai ngờ...

"Bùi Uy." Tôn Thừa Hoan cười lên vẫy tay với cô bé, "Thi thố thế nào rồi?"

Cô gái nhỏ đi tới chào hỏi cô Tôn, ngoan ngoãn nói: "Em vào vòng bán kết rồi." Nói trong lén lút liếc về phía mẹ mình.

"Giỏi quá." Tôn Thừa Hoan dịu dàng khen ngợi, "Vậy tối nay nghỉ ngơi sớm đi, bồi dưỡng sinh lực, bán kết ngày mai cố lên nhé."

"Vâng ạ."

"Được rồi, về nhà cùng mẹ đi."

Âm thanh của Tôn Thừa Hoan vừa dứt, Bùi Châu Hiền bảo cô bé lấy cặp sách, sau đó nắm lấy tay con gái, nóng lòng rời khỏi phòng học.

Hai mẹ con ra khỏi cổng trường lên chiếc xe Audi A8 màu đen.

"Mẹ." Bùi Uy cẩn thận nói, "Mặt mẹ đỏ quá, mẹ khó chịu ạ?"

Bùi Châu Hiền ngây ra, có cảm giác chột dạ, đưa mu bàn tay dính lên mặt: "Không sao, hơi nóng thôi." Nói xong rút tờ khăn giấy đưa sang, "Lau mồ hôi đi, cởi áo khoác ra."

"Vâng."

Cô ấy nhoài người ra ghế sau lấy chai nước khoáng, vặn nắp, "Uống chút nước đi, đừng uống quá nhiều, vừa chạy xong."

Cô bé cởi áo khoác đồng phục của trường ra, nhận lấy chai nước uống hai ngụm.

"Ở trường thích ứng thế nào rồi? Quen chưa?"

"Vâng, ổn ạ."

Bùi Châu Hiền tự nhiên gật đầu, vén những lọn tóc tán loạn, cảm thấy có chút nóng, muốn cởi nút áo trên cùng để thông gió, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngón tay đột ngột dừng lại.

Tối hôm qua.

Vốn nghĩ qua một đêm, đường ai nấy đi không còn giao cắt nào nữa, không ngờ duyên phận là thứ không thể lường được như thế.

Nghiệt duyên gì không biết.

Đây còn là giáo viên của con mình.

Bùi Châu Hiền đột nhiên sản sinh cảm giác xấu hổ, giống như ngồi trên bàn kim, không biết phải đối mặt với con trẻ thế nào.

"Giáo viên chủ nhiệm lớp của các con..." Cô ấy khẽ thở dài, kéo cổ áo lên, quay đầu nhìn con gái, "Mẹ nhớ con từng nói, cô ấy dạy Ngữ văn à?"

"Vâng ạ."

"Con thích cô ấy không?"

"Thích ạ, cô Tôn rất xinh đẹp." Bùi Uy không suy nghĩ liền trả lời, đôi mắt sáng lên, sau đó lại nghĩ ngợi, còn tưởng mẹ mình có ý kiến với Tôn Thừa Hoan, liền cẩn thận hỏi một câu:

"Mẹ ơi, mẹ thích cô Tôn không ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro