Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cầu kiến cầu kiến ta có chuyện gì đây?" Trương má má mạn bất kinh tâm hỏi, bất quá là một năm không gặp nha đầu này, nha đầu này trái lại thay đổi không ít, có cảm giác thoát thai hoán cốt giống như thay đổi thành một người khác.

"Nô tỳ vào làm ở phòng thu chi ở ngoại trang đã ba tháng, không biết có phải là học thức hữu hạn hay không, ta vẫn luôn cảm thấy số sách vấn đề vấn đề, cho nên đặc biệt đến bẩm báo, đây là số sách ta không rõ, xin ma ma xem qua." Lục Sa nói xong, liền đem một quyển sổ đưa cho Trương má má.

Trương má má mang sổ sách đến cho quản gia đắc lực, quản gia vừa nhìn lập tức biết được xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên có người thừa cơ trung gian kiếm lời bỏ túi tiền riêng, ngầm thu lợi trên sản nghiệp ngoại trang của quận chúa, quả thực chính là ác khi khi chủ, tội không thể tha.Phải biết rằng Trương má má hận nhất người khác đối với quận chúa bất trung, lần này lại bận rộn rồi.

"Quận chúa, ác nô này nên xử trí thế nào?" Trương má má lập tức đem việc này bẩm báo Lý Trì Nguyệt.

"Đưa lên quan phủ xử lý, sổ sách ở những trang viện khác cũng thu về, kiểm tra một lần." Lý Trì Nguyệt thật ra không quá quan tâm đến những chuyện này, nàng lớn như vậy cũng không thiếu tiền, ít một chút bạc đối với nàng mà nói không đáng vào đâu, trên thế đạo này quyền thế vĩnh viễn hữu dụng hơn tiền, bất quá nếu đã tra ra ác nô dĩ nhiên sẽ trừng trị một phen, không thể bỏ qua.

"Ta lập tức cho ngươi giải ác nô kia lên quan phủ." Trương má má vẻ mặt oán giận.

"Nha hoàn kia gọi là Lục Sa đúng không?" Lý Trì Nguyệt trí nhớ vô cùng tốt, nhớ đến nha hoàn đã từng nói không muốn đời đời kiếp kiếp làm gia nô, có chút thú vị.

"Không sai, chính là nha hoàn cấu kết cùng ngũ phu nhân." Trương má má không quên đem quá khứ của Lục Sa ra.

"Nếu nàng có công, ngươi liền đến quan phủ xóa bỏ nô tịch cho nàng đi." Lý Trì Nguyệt tâm tình không tệ nên liền thỏa mãn tâm nguyện của nha đầu kia.

"Ta sẽ làm hai việc này." Trương má má cảm thấy nha đầu kia tạo hóa không sai dĩ nhiên có thể thoát ly tiện tịch, có được tự do, có thể nói là bỉ cực thái lạ,

"Quận chúa, ác nô kia đưa đến quan phủ, vậy vị trí quản sự của thôn trang kia xử trí thế nào?" Trương má má càng quan tâm việc này, nàng nhất định phải tìm một người trung tâm.

"Vị trí của hắn cũng cho nha hoàn kia làm đi." Lý Trì Nguyệt chọn người ngại phiền, nha hoàn kia nếu như vào phòng thu chi ba tháng đã có thể biết sổ sách có vấn đề thì ắt có hữu dụng, để nàng ta làm đi.

"Nhưng Lục Sa chung quy là nữ tử, lại là gia nô, ta sợ không thể phục chúng." Trương má má sợ Lục Sa quản không được thôn trang lớn như vậy.

"Được hay không đó là chuyện của nàng, nếu không được, sang năm đổi người khác." Lý Trì Nguyệt cảm thấy không quan tâm, nàng cho là cơ hội, được hay không, không phải chuyện nàng quan tâm.

"Nha đầu này trái lại tạo hóa tốt." Trương má má lần thứ hai cảm thán.

Lúc Trương má má đem hai việc này nói với Lục Sa, Lục Sa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng nghĩ đến phu nhân sẽ ban thưởng, nhưng cùng lắm là thưởng chút tiền bạc, không nghĩ đến phu nhân dĩ nhiên trực tiếp để nàng thoát ly nô tịch, khiến nàng không thể tin tưởng, nàng nhéo cánh tay mình, sau khi cảm nhận được đau đớn mới phát hiện đây là sự thật. Nàng không chỉ có thể thoát ly nô tịch mà còn có thể lên làm quản sự của thôn trang, tuy rằng trong lòng Lục Sa cũng có chút lo lắng cho mình không thể đảm nhiệm được nhưng để báo đáp đại ân đại đức của phu nhân, cũng để bản thân có chút hữu dụng, Lục Sa quyết định vô luận như thế nào nàng cũng phải thử xem.

"Lục Sa nhất định không phụ kỳ vọng của nàng phu nhân!" Lục Sa tâm tình có chút kích động nói với Trương má má.

"Ngươi có thể quản được thì hãy nói sau, nếu không sang năm ngươi sẽ bị thay thế." Trương má má lạnh giọng nhắc nhở nàng cũng không muốn nha đầu này quá mức đắc ý.

"Lục Sa sẽ làm hết sức." Lục Sa biết Trương má má lo lắng không phải không có lý, nàng xuất thân gia nô, đến lúc đó sợ không thể phục chúng.

Trương má má hơi gật đầu, tuy rằng không xem trọng Lục Sa nhưng vẫn hy vọng nàng có thể nắm bắt cơ hội quận chúa ban cho.

Trên đường Lục Sa ra khỏi biệt viện của phu nhân, tâm tình vẫn rất khó bình phục, vừa nghĩ đến bản thân không còn nô tịch trói buộc, là lương dân nàng liền cảm thấy có chút kích động, không tự giác ững ngực mà đi.

Lúc Lục Sa ngang qua tiền viện thấy được thất phu nhân, nàng nhìn thấy thất phu nhân giống như ở nơi đó chờ rất lâu, dĩ nhiên nàng không muốn nghĩ rằng thất phu nhân đang đợi nàng, nàng chỉ là đang do dự nàng có nên đến bắt chuyện hay không.

"Ta ở chỗ này chờ ngươi rất lâu rồi." Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa đứng ngốc tai chỗ, hồi lâu cũng không đến liền chủ động bước đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt