Chương 2(tiếp)_3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: không gian (2)

Kim liên tỏa ra một ánh sáng vàng chiếu lên đầu Thước Yến, nhất thời một chùm hình ảnh trong óc cô hiện lên. Một hạt giống từ trên trời bay tới, dừng ở một cái tinh cầu, cảnh sắc hoang vu làm cô không thể đoán ra đó có phải địa cầu không, không có một động thực vật nào, hạt giống rơi trên mặt đất nẩy mầm, lớn lên, nở hoa. Đó là một gốc cây kì quái giống hoa sen lại không phải hoa sen, nó phi thường xinh đẹp, hoa như liên, lá như bàn, cành như đằng, búp hoa tươi tốt, tráng kiện, mỗi lần nở chín đóa hoa, chín đóa hoa sen theo thời gian trôi qua từ trắng noãn chuyển vàng óng ánh, dần dần trưởng thành.

Sau khi trưởng thành hoa sen theo búp bóc ra, phiêu ra bốn hướng, rơi xuống đất hóa thành nước. Theo thời gian trôi nhanh, có hoa sen hóa thành nước hình thành hồ, con sông, đại dương, sinh mệnh bắt đầu xuất hiện. Ban đầu xuất hiện vi sinh vật, thực vật, cuối cùng là động vật, hoa sen chiếm cứ một mảng đại dương, sinh mệnh từ đó bắt đầu.

Tai họa đột nhiên buông xuống, một thiên thạch lớn dừng ở tinh cầu, đánh vỡ sự yên lặng của tinh cầu, nhiều giống loài bị tuyệt chủng, nhiều lục địa đại dương biến mất, tinh cầu bị chia thành mấy khối, hoa sen khổng lồ cũng bị thương tổn, cánh hoa gảy, đóa hoa điêu linh, cuối cùng chỉ còn một dây chìm sâu đáy biển làm trữ hàng.

Thước Yến đột nhiên sáng tỏ, kim liên này chính là từ dây kia lớn lên mà thành, hiện giờ nó đã muốn tiến hóa, thân thể đã không hề cần thiết, nhưng lại không đành lòng bỏ dây này héo rũ chết đi, vừa lúc Thước Yến lại ở bên cạnh, liền đem hoa sen bám vào người cô, sống nhờ vào nhau, vì thế kim liên không tiếc lãng phí một giọt nguyên dịch để cải thiện cơ thể Thước Yến.

Làm xong tất cả, kim liên không hề lưu luyến, xoay quanh bay đi, bước lên chặng đường mới.

Thước Yến ngây ngốc nhìn sao trời, đó là một đêm kì diệu, cô đã trải qua chuyện thần kỳ, hết thảy đều làm cô không thể tin được.

Một mùi tanh tưởi làm cô thanh tỉnh, trên người chỗ nào cũng là chất bẩn màu đen nhớp nháp, đó là độc tố từ thân thể cô tiết ra, cởi quần áo nhảy vào hồ nước, cẩn thận tẩy rửa, quần áo cũng dơ, cũng may ba lô còn quần áo đã dùng.

Thước Yến một thân thoải mái ngồi trên tảng đá, nghiêm túc nghĩ lại những kỳ cảnh vào buổi tối, không có gương cô không nhìn thấy sự biến hóa của mình, mười lăm tuổi cô cao một thước sáu, trong giai đoạn dậy thì thiếu nữ thường mọc mụn đỏ, là biểu tượng của sự ngây ngô, nhưng mà Thước Yến sau khi trải qua tinh lọc, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, tựa hồ không có lỗ chân lông, đôi mắt sáng ngời như sao trời ló ra sau mây mù, trong suốt như nước, lông mi cong cong, cái mũi thẳng thắn, môi đỏ hồng, mái tóc đen dài, rõ ràng là một thiếu nữ mỹ lệ.

Hai ngày trôi qua, Thước Yến hồi phục, đi lại trong cốc hai ngày vẫn không tìm được đường ra ngoài, trong động tối như mực nhìn không thấy phương hướng, người nhà cũng không biết khi nào thì có thể tìm được cô, tính cách dễ thích ứng ở mọi hoàn cảnh làm cho cô không thèm nghĩ nữa về tương lai, có thời gian thì vào cốc tìm thực vật, trên cây có quả dại, trên mặt đất có rau dại, trong nước có cá, cô đói không được. Ở trong cốc đến đêm thứ tư, mưa nhỏ rơi, buổi sáng thức giấc, thấy dưới tàng cây có rất nhiều nấm, nấm nướng lên rất thơm ngon, Thước Yến hái được rất nhiều, phóng lên tảng đá phơi nắng, không đợi được đến lúc nấm phơi khô, phụ thân cùng đội điều tra rốt cuộc tìm được cô, điều này nói ra còn phải cảm ơn hệ thống định vị trong di động, nếu không Thước Yến có lẽ phải ở trong này làm dã nhân (người hoang dã).

Trong nháy mắt ba năm trôi qua, Thước Yến đã muốn là sinh viên, ba năm này Thước Yến biến đổi rất lớn, thiếu nữ ngây ngô năm nào giờ đã xinh đẹp thanh nhã, nguyên dịch mà kim liên tặng cho cô tựa hồ vẫn đang thay đổi cô, thân thể phát triển hoàn mỹ, dáng người thon dài, làn da trắng nõn, đôi mắt sâu trong như hồ nước, mái tóc tối đen mềm mại, trong quá trình lớn lên thân thể Thước Yến luôn phát triển theo hướng tốt đẹp.

Mà điều làm Thước Yến vui mừng nhất chính là, công năng mà hoa sen kí sinh trên người mang đến. Sau khi về nhà Thước Yến thường xuyên mơ mình bay vào trong hoa sen, nơi đó có một mảnh thiên địa. Hai năm trước, Thước Yến chân chính tiến vào bên trong hoa sen, hoa sen thật sự có một không gian, không gian rất lớn, nhìn không thấy cuối, nhưng Thước Yến chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định, nơi đó có núi có sông, rừng rậm cây cối, chủng loại đa dạng, Thước Yến thử trồng rau dưa trong không gian, không ngờ rau dưa trưởng thành rất nhanh, thời gian cơ hồ là một phần mười bên ngoài, hơn nữa hương vị tuyệt mỹ, dinh dưỡng phong phú, cứ thế Thước Yến tiếp tục công việc trong không gian hoa sen của mình.

Một năm sau Thước Yến phát hiện ý thức của mình có thể đi vào không gian, hơn nữa có thể ngưng kết thành tinh thần thể, ở trong không gian làm việc, thậm chí có thể bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) , chẳng qua mỗi lần đều tiêu hao tinh thần rất nhiều, ban đầu tinh thần thể chỉ có thể duy trì một giờ, nhưng là trong tình trạng không làm gì, mỗi lần dùng tinh thần lực quá nhiều nó đều sẽ tăng trưởng, hiện tại đã có thể duy trì năm giờ, hơn nữa còn có thể làm rất nhiều chuyện.

Thước Yến càng thích tự mình làm việc, như vậy mới có thể cảm nhận lạc thú trong đó. Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, Thước Yến dùng DV quay khi mình tiến vào không gian hoa sen hình ảnh, sau khi thân thể tiến vào, tại đó sẽ lưu lại một đóa hoa sen, tinh thần tiến vào thì lại giống như đang ngủ. Biết được kết quả đó, Thước Yến chỉ có ở tình huống an toàn không người mới có thể toàn thân tiến vào không gian.

Theo việc tinh thần thể càng ngày ở trong không gian hoa sen càng lâu, Thước Yến phát hiện trí nhớ của cô càng tốt, đối với bên ngoài càng lúc càng mẫn cảm. Hơn nữa lại thích thực vật, tay đụng tới thực vật có thể cảm giác trạng thái của chúng, thời học sơ trung thành tích học tập của Thước Yến là ở vài vị trí đầu, thi trung học thì miễn cưỡng đậu vào trường điểm, ở trường học đứng vị trí trung bình, nhưng theo sự tăng trưởng của tinh thần lực, học tập càng lúc càng dễ dàng, lão sư (giáo viên) giảng bài thực nhanh liền lý giải, hơn nữa ở trong đầu còn hình thành mạng lưới, từng điểm tri thức tự nhiên kết lại với nhau, học thuộc bài thì càng không cần nói, một năm trước đã đạt tới trình độ nhìn qua là không quên được, điều này làm cho ba năm trung học của Thước Yến qua vô cùng tự tại, (óa sướng thế ( ước gì mình cũng đc như vậy) có nhiều thời gian để ý không gian hơn, học tập tri thức bên ngoài. Sự nhàn nhã của cô làm cho rất nhiều lão sư chướng mắt, thời gian làm khó dễ rất nhiều, thế cho nên một Thước Yến không muốn gây náo động lại trở thành học sinh làm người ta chú ý nhất năm đó.

Chú thích: (1) Hồi hương (Pimpinella anisum) là quả của một loại cây luôn xanh tươi, có hình 5 cánh hoa xòe ra. Cây trồng được 6 năm thì bắt đầu thu hoạch và thời gian thu hoạch có thể kéo dài gần trăm năm. Quả được hái khi chưa chín và để phơi cho chín trên các phên mắt cáo, cho đến khi có màu nâu rỉ sắt. Có thể chữa đau họng, ho và ngậm cho hơi thở thơm tho. Người Nhật thì có thói quen đốt vỏ cây làm nhang sát trùng không khí.

Chương 3:

Lúc Thước Yến tỉnh lại đã là bảy giờ sáng, ở trong không gian làm xong dưa muối chua, Thước Yến ngủ lại tại trúc lâu, vô tình phát hiện tinh thần thể nghỉ ngơi tại trúc lâu tăng trưởng sẽ rất nhanh, hơn nữa sẽ thực khỏe khoắn, cho nên không có vấn đề gì thì Thước Yến đều nghỉ ngơi như vậy.

Quả thực tinh thần thực sảng khoái mở to mắt, bốn giường ngủ trong phòng chật cứng người, hai người kia có lẽ là lên sau, thoạt nhìn đều là sinh viên, đối diện giường Thước Yến là một nữ sinh, ngồi dựa vào chơi game, dường như cảm giác được ánh nhìn của Thước Yến, nữ sinh ngẩng đầu vừa lúc đối diện ánh mắt của Thước Yến, tối như mực trong suốt, trong suốt như một dòng suối, nữ sinh gật đầu bối rối, sau đó lại cúi đầu nhìn di động, bất quá Thước Yến nhìn thấy lỗ tai nữ sinh nổi lên đỏ ửng.

Thước Yến biết mình phạm sai lầm, thân thể trong ba năm này biến hóa rất lớn, nhất là ánh mắt, rất thu hút, tuy nhiên sau khi tinh thần lực gia tăng Thước Yến có thể che dấu hào quang trong mắt, làm cho ánh mắt trở nên nhu hòa bình tĩnh, như vậy nhìn qua cô cũng chỉ là một thiếu nữ có phần xinh đẹp, sẽ không nổi bật. Đáng tiếc bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, Thước Yến không nhớ là mình ở trên tàu lửa, quên che đậy, chỉ mong là nữ sinh kia quên thì tốt.

Ngồi dậy, trong phòng có chút ngột ngạt, Thước Yến mở cửa đi ra ngoài, ba giờ chiều mới có thể tới Bắc Kinh, trong toa không có ai đi lại, lấy đồ dùng rửa mặt từ không gian ra, nghĩ một chút lại lấy ít nước. Có không gian, Thước Yến thấy phi thường thuận tiện, đồ hay dùng ít dùng đều bỏ vào bên trong, mang theo người, lên xe lửa liền thừa dịp không có ai cô liền đem phần lớn đồ đạc ném vào không gian, chỉ để lại một cái vali và ba lô nhỏ bên ngoài, cũng không có gì nhiều bên trong, chỉ là tạo bộ dáng thôi.

Quay về phòng, nữ sinh đối diện đã nằm xuống, Thước Yến nghĩ có lẽ là tiểu nữ sinh này đang trốn mình. Như vậy lúc tỉnh còn phải cẩn thận không cho cô ấy thấy mình lấy thứ gì từ không gian. Lấy cà mèn từ không gian, bên trong là cháo làm từ đêm qua, còn có bánh bao, cùng một đĩa điểm tâm, bánh bao đặt ở trên cháo nóng, điểm tâm là cải trắng cùng đậu hủ cuốn. Thước Yến là một người thích hưởng thụ, từ khi có không gian, cô liền thử trồng các loại thực phẩm có thể thu hoạch, đồ vật gì trong không gian trên cơ bản đều không cần cô quản, chỉ cần gieo xuống là được, trải qua hai năm mò mẫm, rau dưa gạo mì đơn giản đều trồng. Đều rất mỹ vị. Khi không có việc gì Thước Yến lại thích nghiên cứu cách chế biến món ăn ngon, cô cũng dốc lòng vì để cha mẹ có thể ăn được những gì tốt nhất, mỗi lần đều giành đi mua đồ ăn, hơn nữa lúc đi còn để lại hai trăm cân gạo cùng bột mì.

Mùi đồ ăn phiêu tán ra không khí, nữ sinh nằm đối diện xoay người lại, "Cùng ăn chút đi" Thước Yến cười mời.

Nữ sinh mặt có chút hồng ngồi dậy "Không...không cần. Sao cậu lại mang cơm?" Có chút kỳ quái, làm gì có người ra ngoài còn mang đầy đủ như vậy. Bụng kêu rột một tiếng, có chút ngại ngùng, ngồi xe lửa nhiều giờ lại thấy đồ ăn nóng hôi hổi, cũng có chút đói bụng.

Thước Yến nhìn ra suy nghĩ của nàng ấy, lấy một cái bát inox từ ba lô ra, dùng thìa múc cháo đẩy tới phía đối diện, "Lại đây, mình ăn cũng không hết. Bởi vì ăn không quen đồ trên xe lửa nên mới mang theo."

Nữ sinh nhìn ánh mắt Thước Yến không chói chan như buổi sáng, thoạt nhìn rất nhu hòa, làm cho kẻ vừa rời nhà như cô có chút ấm áp, vô thức cầm thìa ăn một ngụm, cháo thoáng có một chút vị ngọt nhẵn nhụi mềm mại, vào miệng liền tan.

Thước Yến thấy nữ sinh ăn cháo có chút lang thôn hổ yết (ý bảo ăn một cách ngấu nghiến như lang hổ) , trong lòng hơi cao hứng, nhìn thấy người khác thích ăn thứ mình làm thật đúng là thấy thành tựu.

Hai người vừa ăn xong ngồi bên giường, "Mình tên là Thước Yến, cậu cũng đến trường ở Bắc Kinh sao?"

Nữ sinh có chút thả lỏng "Uh, mình là Trương Tịnh Lan, học viện Quốc Tế, cậu học trường nào?"

"Mình ở đại học y khoa Hoa Cảnh." Thước Yến xếp mền lại, ngồi tựa lên trên.

Trương Tịnh Lan có chút hâm mộ "Cậu thật lợi hại, tỷ lệ cạnh tranh Hoa Cảnh năm nay lại tăng. Tỷ lệ là cao nhất cả nước."

Thước Yến cười cười không nói tiếp, nếu không phải tinh thần lực tăng trưởng, chỉ sợ cô hiện tại cũng chỉ đậu đại học bình thường, mà với tính cách của cô e là sẽ lựa chọn học ở trường gần nhà.

Bởi vì còn có hai người đang ngủ nên họ không nói tiếp, Thước Yến lấy ra một quyển sách bắt đầu đọc. Trong xe trở nên im ắng.

"Mình nghe nói, ngày mười tháng chín năm nay đại học Hoa Cảnh khai giảng, giờ này không phải là còn sớm nửa tháng" Bốn người thanh niên sau khi nếm qua cơm trưa đều tỉnh lại, người nam sinh kia gọi là Tạ Thanh Phong ở đại học công Bắc Kinh, nữ sinh gọi là Chu An Yên, năm hai đại học Tinh Hoa, người trẻ tuổi thì dễ có tiếng nói chung, không lâu liền quen biết nhau.

"Ngày bảy đến ngày chín tháng mười đến báo danh, mình muốn tới Bắc Kinh bàn sự, nên đi trước." Đi trước hai tuần, đầu tiên là nghĩ muốn nhìn thủ đô một chút, hơn nữa quả thật có rất nhiều việc chờ cô.

Chu An Yên gật đầu "Vậy có chỗ ở chưa? Không có thì ký túc xá của tỷ có thể dành ra một giường."

Thước Yến cười cười "Cảm ơn Chu tỷ, đã sắp xếp tốt rồi."

Chu An Yên không nói gì nữa, học muội vừa mới nhận thức này, ôn hòa làm cho ngươi khác rất muốn gần gũi, muốn kết bạn, không phải là còn nhiều thời gian sao, hai trường cách gần vậy thể nào cũng có thể gặp được.

"Chu tỷ, nghe nói huấn luyện quân sự cho tân sinh viên rất ác đúng không?" Trương Tịnh Lan
hỏi.

"Ha hả, cái này thì khó nói, từng trường học cũng không giống nhau, năm ngoái chúng ta đi quân khu huấn luyện trở về đều lột một tầng da, dù sao huấn luyện quân sự hàng năm đều đi mấy nơi đó, may mắn thì còn có thể học bắn súng."

"Thât sự? Trường chúng ta cũng không biết ra sao." Trương Tịnh Lan có vẻ hưng phấn.

Tạ Thanh Phong yên lặng lắng nghe

Chu An Yên cười nói "Em không cần lo lắng Học viện quốc tế nhiều nữ sinh, hẳn là không thể quá nghiêm, nhưng phơi nắng đen thì chắc rồi, em vẫn cứ chuẩn bị chút kem chống nắng đi'', nói rồi quay qua Thước Yến '' tiểu sư muội cũng cần phải chú ý''

Thước Yến cười cười đối với cuộc sống đại học tràn ngập chờ mong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro