Chương 46 - Yêu là kiềm chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Phi dựng thẳng ngón trỏ để lên môi, dùng ánh mắt tỏ ý kêu nàng đừng lên tiếng.

Là sinh viên trường y, cơ bản đã tiếp xúc và đánh tay đôi nhiều năm với giảng viên nên đã sớm không tin quỷ thần mà chỉ tin khoa học, Mẫn Nguyệt không hề bị câu "Ngoài cửa có quỷ" dọa sợ mà ngược lại bị vẻ mặt thần bí lải nhải của Thẩm Phi làm cho ngạc nhiên.

Cuộc đời của Thẩm Phi rất thoáng, lúc đi học thì hiệu trưởng là bác trai của nàng, hậu viện trường y là chú của nàng, sau khi đi làm... lại càng không thể nói tới, cả bệnh viện đều phải xem sắc mặt của Cục vệ sinh mà kiếm cơm.

Từ nhỏ đến lớn Mẫn Nguyệt chưa từng thấy nàng sợ ai, xem ra nhân vật ngoài cửa là người rất khó lường, ngay cả Thẩm Đại tiểu thư không thể trêu vào cũng bị ép đến trốn đi.

Mẫn Nguyệt tò mò nhìn xung quanh ngoài cửa, ánh mắt tựa như muốn xuyên qua cánh cửa, cuối cùng đã thấy rõ người đến là ai.

Rất nhanh đại nhân vật giỏi giang đứng ngoài kia tự giới thiệu: "Tiểu Minh Nguyệt có ở đây không? Có ở đây không Tiểu Minh Nguyệt? Mở cửa giúp chị đi"

Giọng điệu thật trơn tru, vừa nghe đã biết là gia hỏa trêu hoa ghẹo nguyệt cùng khoa với nàng.

"Trần Tư Điềm tới rồi" Mẫn Nguyệt len lén nhìn sắc mặt Thẩm Phi, không biết có nên mở cửa hay không.

Người ngoài cửa gọi vài tiếng, ấn chuông vài cái cũng không thấy ai phản ứng, Trần Tư Điềm trực tiếp gọi điện thoại cho Mẫn Nguyệt, đúng lúc vừa rồi Mẫn Nguyệt bị Thẩm Phi quở trách một trận nên đã đem chuông điện thoại chuyển sang chế độ im lặng rồi.

Cách một cánh cửa, Trần Tư Điềm nghe được điện thoại bên trong rung lên, sau khi xác định Mẫn Nguyệt có ở nhà càng có tự tin để gõ cửa: "Tiểu Mẫn Nguyệt bé ngoan, bé giữ cửa mau mở ra nào"

Nghe người bên ngoài bắt đầu cất tiếng hát, Mẫn Nguyệt bỗng thấy vô cùng mất mặt, đêm hôm khuya khoắt thế này lỡ như đánh thức hàng xóm thì làm sao. Nàng bước một bước dài đi ra, Thẩm Phi cũng không có ngăn cản, ngay sau đó cửa liền mở rộng.

Mẫn Nguyệt liếc mắt nhìn bó hoa hồng champagne thật lớn trong lòng Trần Tư Điềm, viền bao quanh các bông hoa là những ngôi sao, dùng vải lụa mỏng màu tím phủ lên trên, vừa mơ mộng lại còn xa hoa, tản ra hương vị tiền tài.

Mẫn Nguyệt quay đầu nhìn Thẩm Phi đứng phía sau, đứng sang một bên nhường đường.

Trần Tư Điềm vào cửa, ý cười dịu dàng đem hoa tặng lên "Giáng Sinh vui vẻ"

Thẩm Phi cũng chẳng thèm nhìn, quay đầu đi vào phòng khách, tìm vị trí cách phòng khách xa nhất rồi ngồi xuống.

Trần Tư Điềm sờ sờ chóp mũi đỏ bừng vì lạnh của mình, nhìn vào có vẻ rất ủy khuất.

"Em thay chị ấy nhận cho, chị đổi giày rồi vào đi, bên ngoài lạnh quá" Mẫn Nguyệt sợ nàng xấu hổ liền tiếp nhận hoa, để lên bàn trà.

Bỗng nhiên thoáng nhìn qua trong lòng bó hoa còn có một cái hộp nhỏ liền lén chọt Thẩm Phi, nhỏ giọng nói: "Chị không nhận hoa hồng cũng được, nhưng mà ở đây có một món quà nhỏ, có muốn nhận không?"

Trần Tư Điềm đi theo phía sau, cách bàn trà đứng đối diện Thẩm Phi, lộ vẻ mặt chờ mong.

Mẫn Nguyệt nhìn Trần Tư Điềm rồi lại nhìn Thẩm Phi, liều mạng nháy mắt – xin chị cho chị ấy một cái bậc thang, đừng để mọi thứ trở nên bế tắc nữa, em còn muốn làm đồng nghiệp với chị ấy đó.

Thẩm Phi không nhìn Mẫn Nguyệt nên hoàn toàn không tiếp nhận được tín hiệu đối phương truyền tới, nàng tao nhã khoát chân trái lên đùi phải, nghiêng mình dựa vào sofa, ngước cằm, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.

"Cất những mánh khóe của cô vào đi, những thứ này đều là trò chơi của tôi thôi"

Trần Tư Điềm thấy choáng váng hỏi: "Mánh khóe gì cơ?"

Khóe mắt Thẩm Phi nhước lên, ánh mắt cao ngạo liếc qua bó hoa hồng champagne: "Những thủ đoạn theo đuổi này từ còn học Đại học tôi đã dùng hết rồi. Chúng ta đều là người giống nhau nên cô không cần lãng phí tâm tư trên người tôi nữa"

Một lời từ chối rõ ràng rành mạch, ngược lại Trần Tư Điềm lại cười: "Chuyện ai trên ai dưới không cần gấp, sau này hãy nói"

"Tôi và cô không có sau này"

"Lời cô nói không được tính"

Hai người liên tục đối chọi gay gắt, không ai chịu nhường ai, ánh mắt sắc bén phát ra tia lửa bùm bùm, Mẫn Nguyệt bị kẹp ở giữa thiếu chút nữa đã bị thiêu trong chín ngoài sống. Mắt thấy hai người sắp muốn cãi nhau nên nàng vội nói sang chuyện khác: "Chuyện này... sư tỷ... sao đột nhiên chị lại tới đây?"

Tối hôm nay làm sao vậy, bình thường cuộc sống về đêm của họ rất đặc sắc, mà một ngày lễ lớn như vậy hết lần này tới lần khác như có hẹn trước, đều không làm chuyện gì khác đều chạy tới chỗ của nàng.

"À, chị mới từ bệnh viện về, lúc tới cửa thì gặp Mặc gia, trò chuyện vài câu nên tới đây xem xem"

"Trễ như vậy rồi sư phụ còn tới bệnh viện sao?" Mẫn Nguyệt có chút đau lòng.

"Ban ngày Viện trưởng có tới tìm cô ấy, chắc là có chuyện quan trọng"

Ban ngày sư phụ đều ở cùng nàng, chuyện trong bệnh viện đều lùi lại hết, vì vậy buổi tối không thể không về tăng ca. Mẫn Nguyệt có chút cảm động, lại có chút tự trách, sợ mình sẽ làm chậm trễ chuyện nghiêm túc của Hứa Mạch.

Bầu không khí không hòa hoãn được hai phút thì Trần Tư Điềm một lần nữa đốt lửa khiếu chiến: "Tôi nghe nói có người đứng chờ bên ngoài thời tiết mùa đông gió lạnh mấy tiếng đồng hồ, còn sợ người ta bị cảm. Không ngờ người ta lại giận như vậy, còn có thể đấu võ mồm với tôi, xem ra là không có việc gì rồi"

Thẩm Phi nghe xong đứng thẳng lên, Mẫn Nguyệt vội vàng kéo lấy cánh tay nàng, lên tiếng khuyên nhủ: "Tiểu tiên nữ đừng giận, giận rồi sẽ có nếp nhăn đó, em mắng giúp chị ha, đuổi người này ra ngoài ha"

Thẩm Phi nheo mắt lạnh lùng nhìn người đứng đối diện:"Nể mặt A Nguyệt tôi không tính toán với cô, chuyện hôm nay quên đi, sau này đừng tới làm phiền tôi nữa"

Thẩm Phi một phen cầm lấy túi sải bước đi tới cửa thì chợt nghe phía sau truyền đến một câu:

"Tôi sai rồi"

Động tác của Thẩm Phi dừng lại, Trần Tư Điềm chậm rãi đi lên phía trước, trong tay cầm lấy hộp quà nhỏ, cười tủm tỉm: "Nữ vương đại nhân bớt giận, tiểu nhân sai rồi. Nhưng mà sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục làm phiền cô, còn cái này thì tặng cô, xem như tạ lỗi"

Thẩm Phi tức cười nói: "Tôi không thể nhận nhẫn của cô"

"Không phải nhẫn" Trần Tư Điềm mở nắp hộp ra, bên trong là một túi giữ ấm lớn bằng bàn tay, nàng xé lớp bọc rồi đưa qua, "Trời lạnh rồi, làm ấm tay đi"

Đối với người có thể hàn mà nói thì túi giữ ấm chính là hệ thống lò sưởi của mình. Nhất là Thẩm Phi, nàng ăn mặc đã ít, theo thói quen để túi giữ ấm bên trong quần áo, trong nhà đều có một thùng túi giữ ấm, tích trữ dùng từ từ. Sáng nay ra ngoài quá gấp nên không có đem theo, không nghĩ tới đột nhiên nhiệt độ xuống thấp làm cho tuyết rơi, trời cũng lạnh hơn rất nhiều.

Hoa tươi và kim cương vừa đẹp vừa sang trọng dưới thời tiết mùa đông khắc nghiệt này cũng đều mất đi sức hấp dẫn, lại còn không bằng một chút ấm áp của túi giữ ấm.

Tặng quà chính là như vậy, giá trị vẫn chỉ là thứ lệ thuộc, quan trọng chính là tâm ý gãi đúng chỗ ngứa.

Túi giữ ấm lẳng lặng nằm trong tay Trần Tư Điềm lại giống như đang vắt ngang tâm của Thẩm Phi, thật không cách nào dời mắt được. Chần chờ một chút, Thẩm Phi đưa tay nhận lấy, cúi đầu, không quá tự nhiên mà nói cám ơn.

Thẩm Phi đi chân trần đứng trên sàn, gạch men trơn bóng phản xạ áng sáng đèn trên trần nhà, đem hai chân của nàng chiếu sáng như tuyết, vừa tinh tế lại thẳng tắp, đường cong chẳng khác nào siêu mẫu, cũng là nơi mà nàng cảm thấy kiêu ngạo nhất.

Trần Tư Điềm cảm thấy chói mắt cởi áo lông ra, sau đó khoát lên lưng của Thẩm Phi.

Thẩm Phi lui về sau một bước, hoài nghi nhìn chằm chằm Trần Tư Điềm.

"Chân này đầu gối này không thể bị lạnh, sau này khi tuổi lớn rất dễ bị gió làm cho đau nhức"

Thẩm Phi nhíu mày: "Không cần phiền phức như vậy..."

"Nghe lời, tôi sẽ không hại cô đâu" Trần Tư Điềm nhìn sâu vào mắt nàng một cái, Thẩm Phi cũng trầm mặc xuống.

Độ dài của áo lông vừa vặn phủ qua thắt lưng xuống đến dưới chân, đem Thẩm Phi bao lấy kín mít, một chút khe hở cũng không chừa ra.

Hai chân lạnh lẽo của Thẩm Phi dần dần khôi phục tri giác, ấm áp vừa vặn. Hai tay cầm túi giữ ấm cũng từ từ nóng lên, nhiệt độ từ đầu ngón tay tràn vào đáy lòng, nóng khiến cho lòng thêm căng thẳng.

"Tuyết rơi nhiều rồi, đá cũng bị phủ tuyết hết rồi, khung xe của cô thấp nên không an toàn đâu, ngồi xe tôi đi" Trần Tư Điềm nói.

"Không cần, tôi chạy chậm một chút là được" Thẩm Phi né tránh đường nhìn nóng rực của nàng, lãnh đạm đáp.

Trần Tư Điềm vẫn cười, ngữ khí vẫn trêu chọc như vậy, nhưng trong ánh mắt lộ ra một chút chua xót: "Thật ra là tôi muốn mượn cớ đưa cô về nhà... Nữ vương điện hạ, cho kỵ sĩ của cô cơ hội thể hiện một lần đi, được không?"

Thẩm Phi im lặng không trả lời, Mẫn Nguyệt thì không chịu nổi trực tiếp lấy chìa khóa xe trong túi ra, đẩy hai người ra ngoài cửa, cao hứng bừng bừng vẫy tay: "Tạm biệt, trên đường cẩn thận nha, sư tỷ lái xe chậm một chút, về đến nhà nhớ báo bình an trong nhóm nha"

Nói xong không đợi hai người kia đáp lại mà trực tiếp đóng cửa, sau đó ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Trần Tư Điềm làm một động tác mời, Thẩm Phi nhìn nàng một cái rồi xoay người đi vào thang máy.

Áo khoác của Thẩm Phi vẫn chưa được mặc chỉnh tề, cổ áo còn cuốn lại bên trong, Trần Tư Điềm nhìn thấy nâng tay muốn giúp nàng dựng cổ áo lên, khi đầu ngón tay chuẩn bị chạm vào bỗng nhiên phanh lại.

Nàng cuộn tròn ngón tay lại, ngẩn người rồi đưa tay cắm về túi của mình.

Cửa thang máy lại mở ra, hai người rời đi, Mẫn Nguyệt đăm chiêu đi vào phòng khách, không nghĩ ra động tác cuối cùng của Trần Tư Điềm là gì.

Nàng lấy điện thoại mở weibo, nhìn thấy cư dân mạng đang chìm đắm vào không gian ngày này năm đó tươi đẹp mà ưu thương của QQ, hiện tại xem lại cảm thấy chua đến ê răng, vừa ngốc mà vừa buồn cười, nhưng hơn hết chính là nhớ lại thanh xuân.

Tìm xuống từng trang từng trang lại bỗng nhiên nhìn thấy một câu: [Thích thì sẽ làm càn, nhưng yêu lại là kiềm chế]

Đầu ngón tay nàng dừng lại, Mẫn Nguyệt tựa hồ hiểu rõ một chuyện.

Chưa bao giờ dùng hết mọi thứ để tỏ tình rồi hôn nhau mà chỉ là thật cẩn thận để lấy lòng, Trần Tư Điềm đối với Thẩm Phi có thể là từ tâm, là thật lòng.

Mẫn Nguyệt rất yên tâm, mặc kệ cuối cùng hai người họ có thành hay không, chỉ cần bạn thuở nhỏ của nàng được đối xử thật lòng là tốt rồi, sau này khi Thẩm Phi nhớ lại có người từng đem nàng đặt trên đầu mà cưng chiều nhất định sẽ thấy rất ấm áp.

Hơn nửa giờ sau, Mẫn Nguyệt rửa mặt xong từ trong phòng vệ sinh đi ra thì cũng đúng lúc điện thoại chợt sáng lên, báo hiệu có tin nhắn mới. Nàng cầm lên, vừa mở ra nhìn thì chính là tin nhắn wechat Trần Tư Điềm gửi riêng cho nàng.

Tin thứ nhất: [Đa tạ Mẫn ân nhân đã trợ công!]

Nhìn thời gian chính là vừa ra khỏi nhà nàng chưa được bao lâu, chắc là gửi khi còn ở dưới gara.

Tin thứ hai là rất lâu sau mới gửi: [Chị đang ở cửa nhà của Thẩm Phi... Sao từ trước giờ không nghe em nói là cô ấy ở khu biệt thự Tân Giang! Biệt! Thự! Tân! Giang! Đó!]

Trần Tư Điềm là người ngoài tỉnh, đối với khu chung cư ở thành phố S chưa từng xuống giá cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, trước đó nàng từng dùng hết toàn bộ tiền tích góp để mua một chiếc xe việt dã cao cấp, sau đó thì tuyên bố muốn sống một cuộc sống thông minh, tuyệt không làm nô lệ nhà ở.

Tuy là không quan tâm lắm đến nhà trong thành phố nhưng đối với giá cả của từng tiểu khu thì cũng biết một hai, khu biệt thự Tân Giang nói không muốn biết thì không được. Đó là nơi giao tiếp của ba khu hành chính, đối diện với dòng sông, đối diện với CBD, cực kỳ yên tĩnh, nằm trên con đường tao nhã thanh lịch, chứng minh địa vị khách hàng thuộc hạng sang, từ lúc bắt đầu phiên giao dịch đã trực tiếp nâng giá nhà ở thành phố S cao hơn bình thường một chút.

Nơi đây đã không còn là nơi đơn giản chỉ cần giàu là có thể mua được, mà chính là triệu phú, tài sản kếch xù, phú đến không cách nào với tới.

Mẫn Nguyệt gõ chữ, gửi đi: [Bây giờ biết Thẩm nữ vương là nữ vương hàng thật giá thật rồi nên lúng túng hả?]

Một thoáng sau đối phương trả lời: [Như vậy cũng tốt, không cần tốn sức mà đã có thể chứng minh, điều chị yêu chính là con người của cô ấy, không phải tiền của cô ấy. Nhưng mà chị và cô ấy sau khi ở bên nhau người khác có cảm thấy chị là tiểu bạch liên ăn cơm mềm (*) không? Nghĩ lại thật đúng là... có chút kích động nha!]

(*) Ăn cơm mềm: sống dựa vào phụ nữ.

Mẫn Nguyệt: [...]

Chị vui là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro