Chương 99 - Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Nguyệt thầm than một tiếng "Tiêu rồi", bình thường sư phụ rất thông minh, sao hôm nay là có chút ngốc ngốc vậy, chuyện come out này sao có thể tùy ý nói ra như vậy được, nhất là với Hứa Bác Dụ.

Tư tưởng của những bậc tiền bối đều bảo thủ, họ không chấp nhận tiếp đón những điều mới mẻ ngày nay, ngay cả điện thoại di động cũng dùng không được chứ đừng nói gì đến nói ra khẩu hiểu "Đồng tính mới là chân ái" của giới trẻ hiện đại.

Đồng thời Hứa Bác Dụ cũng khiến người ta có cảm giác ông là người cổ hủ, nghiêm túc, là hình tượng đại gia trưởng của xã hội phong kiến không thể mạo phạm, những lời của Hứa Mạch nói ra sợ là sẽ khiến ông tức giận, lỡ như ông muốn xuống giường đánh người thì sao bây giờ. Tuy nói ông bị gãy xương đùi nhưng ông có gậy đó.

Trong vài giây ngắn ngủi, Mẫn Nguyệt đã có một loạt ảo tưởng thiên mã hành không (*), nàng sâu sắc cho rằng Hứa Mạch quá đường đột, lúc này thật không nên phát biểu những lời kinh hãi như vậy, sẽ làm người ta hoảng sợ.

(*) Thiên mã hành không: chỉ sự phóng khoáng không bị hạn chế trong khuôn mẫu, phóng túng.

Vì vậy nàng nhanh chóng giãy tay Hứa Mạch ra, nghiêm túc tự giới thiệu: "Ông nội, con là Mẫn Nguyệt, con đang làm việc ở Khoa Ngoại Lồng Ngực của bệnh viện liên kết, bây giờ con đã là bác sĩ nội trú"

Hứa Bác Dụ nhìn thật kỹ nàng, một lúc lâu sau mới nói: "Ông nhớ"

Ngày đó hai người chỉ như bèo nước gặp nhau ở ngoài phòng phẫu thuật, nhưng không ngờ ông lại có ấn tượng với nàng như vậy, trên mặt Mẫn Nguyệt chợt tươi cười: "Trí nhớ của ông nội thật tốt, thật muốn giống ông vậy. Trí nhớ của con tệ lắm, sau khi thi xong kì thi cuối cùng hồi Đại học thì con đều quên sạch sẽ hết"

Hứa Bác Dụ nói: "Con không hiểu được, chỉ dựa vào cách ghi nhớ thì quên cũng là chuyện bình thường thôi"

Thấy bầu không khí hòa hoãn đi không ít nên vị Chủ nhiệm kia lập tức yên lòng, ông không tiện xen vào chuyện của họ nên lên tiếng nói còn có việc phải làm rồi rời đi.

Năng lực nghiệp vụ của Hứa Bác Dụ cực kì xuất sắc, ông rất có địa vị ở giảng đường Đại học cũng như ở bệnh viện tỉnh J, sau khi về hưu vẫn rất được tôn kính, lần nằm viện này đến cả lãnh đạo của bệnh viện đều sắp xếp riêng cho ông một giường đơn.

Cửa vừa đóng lại thì Mẫn Nguyệt đã kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, đem giỏ trái cây để lên đầu tủ. Trước khi tới đây nàng không biết Hứa Bác Dụ bị bệnh gì nên sợ nếu biếu gì đó thì sẽ không thích hợp nên nàng không có mang quà khác tới. Bây giờ biết ông bị gãy xương nên trong lòng nàng cũng đã nắm rõ.

Vì vậy Mẫn Nguyệt cười cười hỏi: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, ông nội muốn ăn món gì? Con sẽ đi mua"

"Đều được"

Hứa Bác Dụ đã qua tuổi 80, những người già đều không quá thèm ăn nên không chú ý đến mình muốn ăn cái gì, chỉ cần có thể nhai, tiêu hóa tốt là được. Có điều ông bị gãy xương cần phải bổ sung canxi, Mẫn Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Cà chua xào trứng, rau trộn đậu hủ, thịt chưng, rau xào, súp tôm rong biển, những món này được không ông?"

"Nhiều quá"

Mẫn Nguyệt chớp mắt hồn nhiên nói: "Chúng ta có đến ba người ăn mà, vừa đủ đó"

Hứa Bạc Dụ và Hứa Mạch liếc mắt nhìn nhau ròi lập tức dời đi, giả vờ bình tĩnh nhìn sang hai bên. Mẫn Nguyệt nhìn chằm chằm vào hai người họ rồi hốt hoảng hiểu được, hóa ra bọn họ không có dự định ăn cơm với nhau.

Xem ra bọn họ còn xa lạ hơn cả trong tưởng tượng của nàng, nhưng mà không sao, trên bàn cơm đều có thể kéo gần khoảng cách nhất, bữa cơm này nàng đã sắp xếp rồi.

Mẫn Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị đi mua cơm hộp thì bị Hứa Mạch kéo lại: "Để chị đi"

Mẫn Nguyệt vốn định tạo cơ hội cho bọn họ ở một mình để ông cháu hai người nói chuyện với nhau một chút, nhưng mà cả hai người họ đều quá ngượng nghịu. Chuyện này phải từ từ nên Mẫn Nguyệt không có kiên trì muốn đi mà để Hứa Mạch đi.

Mẫn Nguyệt ngồi lại xuống ghế, nói chuyện với Hứa Bác Dụ: "Ông nội biết không, mới đây khoa tụi con có một bệnh nhân là nữ hơn hai mươi tuổi, cô ấy bị loạn sản thất trái nên tụi con cấy ghép tim lại cho cô ấy, sau đó mẹ của cô ấy nói lúc cô ấy còn nhỏ, cả ba lần phẫu thuật đều được ông nội làm cho. Ông nội thật giỏi nha, cả nước mình đều không có mấy người bác sĩ có thể làm được như vậy"

Hứa Bác Dụ vùi mình vào lâm sàng cả đời cũng không có người thân, có thể nói là đem tâm huyết cả đời dồn vào trong công tác khám chữa bệnh, trong tay ông cũng có không ít học sinh, có vài người đã học thành công các kỹ năng trong phẫu thuật. Khi nghe Mẫn Nguyệt nói như thế thì ông cũng theo thói quen dạy học của mình mà bật chế độ máy hát.

Trên đầu giường có để một xấp báo, Hứa Bác Dụ lấy xuống mở ra, ông chỉ vào những chữ viết và hình vẽ trong đó rồi giảng giải chi tiết cho Mẫn Nguyệt nghe. Chiếc giường bệnh đơn nhỏ hẹp nhất thời biến thành bục giảng, Mẫn Nguyệt lắng nghe rất chú tâm, phản ứng cũng rất tích cực, còn thường xuyên cảm thán vì hiểu ra được điều gì đó.

"Dạ dạ, chỗ này phải làm như vậy sao"

"Woa, thì ra là vậy, con hiểu rồi"

Ông nội và ông ngoại của Mẫn Nguyệt đều là bác sĩ đã về hưu, khi nàng còn học Đại học cũng không ít lần ôm sách đến làm phiền họ, nàng cũng rất giỏi trong việc am hiểu giao tiếp với người của thế hệ trước, bên trái thì khen "Ông ngoại giỏi nhất thế giới", bên phải lại khen "Thật khâm phục ông nội", khen đến mức bọn họ đều mặt mày rạng rỡ.

Hứa Bác Dụ rất nghiêm túc và hà khắc, trước khi tới đây Mẫn Nguyệt còn rất sợ ông, nhưng khi thấy được người thật thì ngược lại không quá ngượng ngùng, bởi vì có một số chỗ ông và Hứa Mạch rất giống nhau.

Bản vẽ tay mô hình phẫu thuật rất rõ ràng và đẹp đẽ, lúc giảng giải chỉ dùng một từ rất ngắn gọn, trên người ông cũng có khí chất khiến người khác giữ khoảng cách, nét mặt tiên khí, mọi thứ đều khiến Mẫn Nguyệt cảm thấy rất quen thuộc. Nàng và Hứa Mạch có thể hòa hợp với nhau đều không cần phí một chút sức lực nào, vì vậy khi nàng và Hứa Bác Dụ nói chuyện với nhau cũng rất dễ hòa hợp.

So với những giáo sư đã về hưu khác thì Hứa Bác Dụ càng giống một ông già an nhàn hơn. Tuy nét mặt của ông không có nhiều biểu tình nhưng trong lòng lại rất vui khi được Mẫn Nguyệt nghe ông nói nhiều như vậy.

Ông cúi đầu nhìn cô gái ngồi bên giường, nàng mặc một chiếc váy tay áo bong bóng, thắt lưng tương đối rộng, nhìn vào có vẻ như nàng là người vô cùng nhỏ nhắn và xinh xắn. Tóc của nàng được cột lên thành đuôi ngựa, trước trán thì được xõa vài sợi tóc con, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào bản vẽ của ông, vẻ mặt hồn nhiên nhưng rất chăm chú. Mẫn Nguyệt sẽ thường nhỏ giọng hô khen, ngoài ra còn sẽ nhỏ nhẹ vỗ tay, lúc cười rộ lên thì ôn nhu dịu dàng, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.

Nàng kêu một tiếng "Ông nội" rất tự nhiên và thân thiết, nghe vào tai rất dễ chịu. Người cháu gái lý tưởng đại khái là kiểu người như nàng.

Hứa Bác Dụ không khỏi nghĩ đến cháu gái ruột của mình, ông dừng bút lại, đột nhiên hỏi: "Con và Hứa Mạch là quan hệ gì?"

Lông mi Mẫn Nguyệt nhước lên, vì khẩn trương nên nàng vô thức siết lấy quai của balo, do dự một chút rồi cẩn thận trả lời: "Chị ấy là giáo viên dẫn dắt của con"

Hứa Bác Dụ đóng nắp bút lại, trong phòng vang lên một tiếng tạch nho nhỏ: "Mới vừa rồi con bé không phải nói như vậy"

Mẫn Nguyệt khó khăn nuốt nước miếng một cái, dùng dư quang liếc sang nhìn Hứa Bác Dụ, vẻ mặt của ông không có thay đổi nên không nhìn ra được ông có giận hay không, nàng cũng không biết mình có nên nói thật hay không nên không dám lên tiếng.

Hứa Bác Dụ đợi một chút cũng không thấy nàng nói thêm lời nào đành ngầm thừa nhận, sau đó hỏi thêm vấn đề thứ hai: "Ba mẹ của con có đồng ý không?"

"Ba mẹ của con rất thích sư phụ" Suy nghĩ vừa được dời đi, Mẫn Nguyệt lập tức lo sợ bất an nói: "Ông nội... ông không đồng ý sao?"

"Ông không có hoàn thành trách nhiệm nuôi nấng con bé thì làm gì có tư cách hỏi đến chuyện của nó" Ngữ khí của Hứa Bác Dụ trầm thấp xuống, nếu như cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe được sự tự trách được che giấu kỹ lưỡng bên dưới vẻ bình tĩnh này.

Mẫn Nguyệt sửng sốt một chút rồi nhớ đến mục đích khác của chuyến đi lần này. Chuyện quá khứ chỉ có hai đương sự là người rõ ràng nhất, nhưng không biết Hứa Bác Dụ có bằng lòng nhắc đến hay không. Vì vậy nàng cẩn thận tìm lời, hỏi: "Lúc trước vì sao ông nội và sư phụ phải xa nhau vậy ạ?"

"Nó không nói với con à?"

Mẫn Nguyệt lắc đầu.

Hứa Bác Dụ trầm mặc đi, lông mày của ông nhíu chặt lại, vẽ ra một vài nếp nhăn thật sâu.

Đây nhất định là chuyện không thể nào dễ dàng nói ra được cho nên Mẫn Nguyệt kiên trì đợi thêm một chút, cuối cùng nghe được ông nói: "Con biết hôm nay là ngày gì không?"

Mẫn Nguyệt đưa mắt nhìn ngày lịch trên điện thoại, trong đó không có ghi chú ngày nghỉ nên lắc đầu đáp lại.

"Là sinh nhật của Hứa Mạch" Hứa Bác Dụ nhìn thật sâu vào Mẫn Nguyệt, vẻ mặt của ông chợt có chút bi thương. "Nhưng cũng là ngày giỗ của mẹ con bé..."

Bỗng nhiên Mẫn Nguyệt theo bản năng siết chặt lấy điện thoại trong tay.

Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy vào, Hứa Mạch cầm theo hai hộp cơm đi vào phòng, Mẫn Nguyệt vội vàng đổi nét mặt, đứng lên nhận lấy túi đựng cơm hộp, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói: "Thơm quá à, ăn cơm thôi ăn cơm thôi"

Sau khi dọn dẹp đầu tủ đầu giường xong thì lấy giấy báo lót xuống, để cơm hộp lên trên. Vì Hứa Bác Dụ không tiện xuống giường ăn cơm nên Mẫn Nguyệt kéo bàn nhỏ đặt ở cạnh giường, để súp và cơm lên trên bàn, sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh giúp ông gắp đồ ăn để vào chén.

Hứa Mạch vẫn đứng ở cuối giường không nhúc nhích, cuối cùng lại bị Mẫn Nguyệt mạnh mẽ kéo đi qua, ngồi xuống bên cạnh nàng. Bầu không khí lại một lần nữa trở nên xấu hổ, Mẫn Nguyệt thử nói mấy lời chê cười, nhưng mà hai người họ lại trầm mặc như núi.

Hứa Mạch nhìn chằm chằm vào chén cơm trong tay không ngẩng đầu lên, còn Hứa Bác Dụ thì chú tâm ăn canh tảo tía, một muỗng rồi tiếp một muỗng, giống như ăn mãi cũng không bao giờ hết. Trong lòng Mẫn Nguyệt cũng có tâm sự nên dần dần nàng cũng không nói nữa, suy nghĩ chợt bay đi thật xa.

Lúc trước khi mừng sinh nhật Thẩm Phi nàng có hỏi Hứa Mạch là sinh nhật vào ngày mấy tháng mấy, nhưng lúc đó Hứa Mạch không có trả lời trực diện mà chỉ nói cô không muốn mừng sinh nhật. Lúc đó nàng cũng không có suy nghĩ nhiều lắm, nhưng bây giờ nàng mới hiểu được, hóa ra là có nguyên nhân như vậy.

Khi sinh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Mẫn Nguyệt cắn lấy đầu đũa, mang theo tâm tình phức tạp nhìn sang sườn mặt Hứa Mạch. Vào ngày chào đời đã mất đi mẹ, như vậy sư phụ đã đau khổ biết bao.

Sau khi ăn xong thì nam hộ lý đến giúp Hứa Bác Dụ trở người và lau thân thể, hai người các nàng cũng không tiện ở đây nữa nên Hứa Bác Dụ nói: "Chiều nay ông đi tập phục hồi, hai đứa muốn làm gì thì làm đi"

Mẫn Nguyệt mở miệng muốn nói gì đó nhưng bị ông giơ tay lên ngăn lại. Hứa Bác Dụ nhìn Hứa Mạch, trầm mặc một lúc rồi nói: "Đi tảo mộ mẹ con đi"

Lúc này Hứa Mạch đang thu dọn đồ ăn dư nhưng cô cũng không có lên tiếng đáp lại, chỉ là hộp nhựa trong tay lại bị cô dùng sức bóp đến méo đi.

Hứa Bác Dụ viết địa chỉ lên một tờ giấy rồi xếp lại đưa cho Mẫn Nguyệt, sau đó dời ánh mắt nhìn đến Hứa Mạch vẫn không nói một lời nào: "Nghe bà nội con nói, con chưa từng đến đó lần nào... Đi một lần đi, dẫn bạn gái đến cho bà ấy xem"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro