Chương 1: Xuất thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đấu la Đại lục _ Hạo Thiên Tông _ 40 năm trước khi cốt truyện bắt đầu.

Đêm ấy, trên đỉnh Hạo Thiên Tông, bầu trời như nổi cơn thịnh nộ. Mưa to rít rào, những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống như thác đổ, gió lớn gào thét khắp nơi. Sấm sét đùng đùng vang dội, những tia chớp vàng rực rỡ xé toạc bầu trời đen tối, tạo nên một khung cảnh uy nghi và huyền bí. Tuy nhiên, không ai có thể ngờ rằng sự kiện trọng đại này sẽ tạo ra một dị tượng thiên địa lan rộng suốt mười dặm, làm chấn động cả Đấu La Đại Lục.

Tại Võ Hồn Điện, Đại trưởng lão_Thiên Đạo Lưu, ngự không mà trụ, đôi mắt nhìn về phía chân trời xa xa nơi Hạo Thiên Tông. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ tò mò và lo lắng:

"Dị tượng này... chắc chắn là điềm báo, chẳng lẽ Hạo Thiên Tông xuất hiện thần tích. Điều này....điều này là không thể, chẳng lẽ Đường Thần hoàn thành khảo hạch của thần....Không, không thể, Không được ta phải phái người đi điều tra Hạo Thiên Tông."

Tinh La Đế quốc, Hoàng đế Tinh La Đế quốc, Đái Vô Kỵ, cũng không thể bỏ qua sự kiện này. Ông đứng bên cửa sổ cung điện, ánh mắt sâu xa:

"Hạo Thiên Tông từ lâu đã là một thế lực mạnh mẽ. Dị tượng này, liệu có liên quan đến một thiên tài nào đó sắp xuất thế chăng?"

Tại Thiên Đấu Đế quốc, Tuyết Dạ Đại Đế cùng các quan đại thần cũng không khỏi ngạc nhiên. Một vị tướng quân lên tiếng:

"Thưa bệ hạ, dị tượng này xuất hiện từ phía Hạo Thiên Tông. Có thể là dấu hiệu của một thiên tài hay sự kiện trọng đại nào đó."

Tuyết Dạ Đại Đế gật đầu, đôi mắt lo lắng:

"Hãy cử người điều tra ngay lập tức. Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào từ Hạo Thiên Tông."

Thất Bảo Lưu Ly Tông, một trong những gia tộc giàu có và mạnh mẽ nhất Đấu La Đại Lục, cũng không thể ngồi yên. Trần Tâm, trưởng lão của Thất Bảo Lưu Ly Tông, ngự không quan sát dị tượng thiên địa:

"Hạo Thiên Tông đang xảy ra chuyện gì? Dị tượng thiên địa này báo hiệu điều gì? Có lẽ, chúng ta nên chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra."

Trong đại điện của Hạo Thiên Tông, không khí căng thẳng và ngột ngạt. Tích Nguyệt đang trải qua cơn đau đớn cùng cực. Gương mặt nàng nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm trán nhưng ánh mắt vẫn kiên cường. Đường Thiên nắm chặt tay nàng, ánh mắt ông tràn đầy lo lắng và sợ hãi. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên ông trải qua cảm giác làm phụ thân nhưng ông vẫn lo lắng như lần đầu.

Bên cạnh Đường Thiên, Đường Khiếu cũng lo lắng không kém, theo đó trong ánh mắt của hắn là sự sợ hãi cùng cực. Hắn dường như cảm nhận được nhịp tim cũng như sự đau đớn của mẫu thân thông qua bức tường đó, có thể nói là mẫu tử liền tâm. 

Khi tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ vang lên, cả đại điện như bừng sáng bởi một luồng khí mạnh mẽ lan tỏa từ thân thể nhỏ bé ấy. Trên bầu trời, đám mây đen tách ra, để lộ một vầng trăng sáng rực rỡ, xung quanh là những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Một cột sáng màu vàng kim bắn thẳng từ trời xuống, chiếu rọi khắp Hạo Thiên Tông, như muốn công nhận sự ra đời của một vị thần. Dị tượng này lan rộng suốt mười dặm, khiến mọi thế lực xung quanh đều phải chú ý. Thiên địa dường như quỳ bái trước mặt đứa trẻ vừa xuất thế kia. Không một ai biết được thân phận thật sự của đứa trẻ vừa ra đời kia ngoại trừ nó, đứa trẻ vừa xuất thế kia chính là thần đế của các vị thần, vương giả trong vương giả, bất kỳ ai trong thiên địa này bao gồm tất cả các vị thần mạnh nhất hiện tại đều phải phục tùng nó, sức mạnh của nó là tuyệt đối, ý niệm của nó là thần chỉ.

Trong Võ Hồn Điện, một trưởng lão lên tiếng:

"Thưa miện hạ, dị tượng này không thể xem thường. Có lẽ chúng ta nên cử người đến Hạo Thiên Tông để điều tra."

Thiên Tầm Tật_Giáo Hoàng hiện tại, con trai của Đại trưởng lão Thiên Đạo Lưu, gật đầu kèm theo đó là đôi mắt lạnh lùng ra lệnh:

"Chuẩn bị đi. Ta muốn biết rõ về tình hình hiện tại của Hạo Thiên Tông. Tra nhanh nhất có thể cho ta. Kế hoạch tương lai của ta không thể xuất hiện biến số."

Thất Bảo Lưu Ly Tông, Trần Tâm nhìn về phía dị tượng, thở dài:

"Hạo Thiên Tông, ta hy vọng các ngươi không gây rắc rối cho chúng ta."

Tại Hạo Thiên Tông, Đường Thiên ôm lấy đứa con trai, đôi mắt ông ánh lên niềm tự hào và hy vọng. Nhưng khi nhìn lại Tích Nguyệt, ông thấy nàng đang kiệt sức, hơi thở yếu ớt, đôi mắt mờ đi nhưng vẫn tràn đầy tình yêu thương. Ông biết rằng nàng đã phải trải qua cửu tử nhất sinh để sinh ra đứa con này.

Đường Thần nhìn vào mắt Tích Nguyệt, giọng ông tràn đầy sự ấm áp, ánh mắt nhu hoà như nước:

"Nguyệt nhi, con chúng ta đã ra đời trong một dị tượng thiên địa như vậy. Nàng muốn đặt tên cho con là gì?"

Tích Nguyệt yếu ớt nhưng ánh mắt rực sáng và chứa chan tình yêu, nàng đáp:

"Thiên ca, con chúng ta sinh ra giữa dị tượng, định sẵn là tạo nên nghiệp lớn, nhưng chàng biết đó, con đường này chắc chắn sẽ đầy thử thách và chông gai cần phải vượt qua. Ta muốn tên của con sẽ mang ý nghĩa của sức mạnh và sự khởi đầu mới. Chàng thấy cái tên Đường Hàn thế nào? 'Hàn' trong 'hàn quang' – ánh sáng lạnh lẽo nhưng kiên cường, soi sáng đường đi cho con."

Đường Thần mỉm cười, ánh mắt nhu hoà nhưng vẫn đầy lo lắng:

"Đường Hàn, một cái tên thật đẹp và ý nghĩa. Con của chúng ta, Đường Hàn, sẽ là niềm hy vọng mới của Hạo Thiên Tông, ta hi vọng con của chúng ta. tương lai sẽ làm nên nghiệp lớn và sẽ giúp Hạo Thiên Tông phát dương quang đại, rạng rỡ tổ tông."

Các trưởng lão cúi đầu kính cẩn, đứng đầu là Đại trưởng lão_Đường Phi ánh mắt trầm tư nhưng tràn đầy tôn kính hướng về phía Đường Hàn.

"Chúc mừng Tông chủ, Tông chủ phu nhân hạ sinh nhị công tử Đường Hàn thành công. Nhị công tử tương lai định sẵn là nhân trung chi long, chúc mừng hai vị."

Theo đó, Nhị trưởng lão_Đường Vân, cười nhẹ nói: 

"Chúc mừng Tông chủ, Tông chủ phu nhân."

Cả các trưởng lão cùng nhau tiến lên chúc mừng, đồng thời ánh mắt của họ liên tục nhìn vào Đường Hàn. Tuy nhiên lúc này ánh mắt của Đường Thiên xuất hiện một tia tàn nhẫn, ông lạnh giọng ra lệnh:

"Từ hôm nay, Hạo Thiên Tông bế môn, tiến hành ẩn thế. Bất kỳ ai làm trái lệnh xem như phản tộc lập tức sát không cần bẩm báo lại ta. Đồng thời trên dưới toàn tông không được thiên vị nhị công tử, đối xử đại công tử và nhị công tử một cách bình đẳng. Bất kỳ ai có hành vi khiêu khích, ly gián nhị vị công tử xem như phản tộc, sẽ bị phế bỏ tu vi, giam lỏng chấp pháp đường vĩnh viễn."

Các trưởng lão và đệ tử trên dưới toàn tông nghe lệnh đáp:

"Tuân lệnh tông chủ!"

Đường Thiên ra lệnh:

"Tất cả người hầu và trưởng lão đều lui ra, Khiếu nhi con lại đây với phụ thân."

Chứ đến một khắc, gian phòng chỉ còn lại bốn người. Đường Thiên nhẹ giọng nói với Đường Khiếu:

"Khiếu nhi! Đây là đệ đệ con, sau này con lớn lên phải bảo vệ thằng bé đó biết chưa? Con là đại ca nên hãy nhường nhịn đệ đệ một chút được không nào?"

Mắt Đường Khiếu sáng lên lộ vẻ hứng thú nhìn ĐƯờng Hàn:

"Vâng phụ thân con sẽ cố gắng bảo vệ đệ đệ! Phụ thân, mẫu thân, đệ đệ thật dễ thương, đệ ấy đang cười với con kìa."

Mắt Tích Nguyệt toát lên vẻ hiền từ của một mẫu thân, nàng mỉm cười:

"Khiếu nhi thật ngoan, sau này đệ đệ để Khiếu nhi chăm sóc nha! Khi nào Khiếu nhi tu luyện xong có thể đến thăm đệ đệ. Sau này đệ đệ lớn, thì Khiếu nhi chỉ dẫn đệ đệ luyện tập nha."

Mắt Đường Khiếu sáng lên, lộ ra vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ, nhanh nhảu đáp:

"Vâng ạ! Khiếu nhi sẽ cố gắng luyện tập để bảo vệ và chỉ dạy cho đệ đệ. Mẫu thân yên tâm."

Khung cảnh gia đình bốn người vô cùng hạnh phúc. Trong Hạo Thiên Tông vẫn đang yên bình như ngày thường thì bên ngoài các thế lực đang vô cùng sốt ruột và đang cố tìm mọi cách để biết thêm thông tin từ dị tượng của Hạo Thiên Tông.

Đường Hàn mở mắt nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh, lúc này sau bên trong tiềm thức của anh Hệ thống Nhất Tử cũng được khởi động. Hắn dùng thần thức để khởi động và trao đổi với Nhất Tử.

"Nhất Tử! Xuất hiện!"

Sau khi nhận lệnh từ Đường Hàn, Nhất Tử rất nhanh xuất hiện.

"Chủ nhân! Hệ thống Nhất Tử kính chào ngài. Chúc mừng ngài xuất thế thành công."

Đường Hàn hừ lạnh, ra lệnh:

"Giải thích cho ta về thế giới này đi. Vị diện này vị thần nào cai quản."

Nhất Tử rất nhanh trả lời:

"Vị diện này mang tên Đấu la Đại lục, Đấu la Đại lục này vốn là một quyển sách do nhân loại mang tên Đường gia Tam Thiếu viết nhưng trong lúc rãnh rỗi chủ nhân đã đọc truyện và tạo ra vị diện này theo đúng như quyển sách kia. Do đó, vị diện này chưa có vị thần nào đến cai quản cả."

Sau khi nghe Nhất Tử trả lời Đường Hàn lục lại trí nhớ và phát hiện đúng là có chuyện này thật.

Nhất Tử tiếp tục giải thích:

"Thưa chủ nhân! Sức mạnh chính của vị diện này là Hồn lực, Tinh thần lực; Võ hồn và Hồn hoàn. Võ hồn càng mạnh thì sức chiến đấu càng mạnh, thông thường mỗi người chỉ có một võ hồn tuy nhiên vẫn sẽ có một vài người đặc biệt có được hai võ hồn và vạn năm sau sẽ xuất hiện thiếu niên có được 3 võ hồn trên cơ thể. Hồn lực chia thành 10 bậc Hồn Sĩ; Hồn Sư; Đại Hồn Sư; Hồn Tôn; Hồn Tông; Hồn Vương; Hồn Đế; Hồn Thánh; Hồn Đấu La; Phong hào Đấu La; Thần. Chủ nhân, hiện tại ngài vừa xuất thế thân thể này vẫn chia chịu được sức mạnh của ngài. Hệ thống kiến nghị ngài chờ đến năm 6 tuổi thức tỉnh võ hồn, sau đó ngài hãy lấy lại sức mạnh của bản thân. Hơn nữa lúc ngài xuất thế đã xuất hiện dự tượng thiên địa nên ngài cần điệu thấp một tí ạ."

Sau khi nghe Nhất Tử giải thích thì Đường Hàn cũng nhớ lại một vài sự kiện liên quan đến vị diện này.

"Khi nào cốt truyện bắt đầu? Bỉ Bỉ Đông mấy tuổi rồi?"

Nhất Tử nhanh chóng tra cứu vị diện và trả lời:

"Thưa chủ nhân! Hiện tại cốt truyện chưa bắt đầu, còn 40 năm nữa Đường Tam mới xuyên qua, khi đó cốt truyện mới bắt đầu. Thân phận hiện tại của ngài là Nhị nhi tử_Đương Hàn của Đường Thiên_Tông chủ hiện tại của Hạo Thiên Tông, ngài là đệ đệ của Đường Khiếu. Vì ngài sinh ra tại vị diện này nên dựa theo bối phận thì ngài là nhị ca của Đường Hạo, nhị bá của Đường Tam. Sau vài năm nữa thì Đường Hạo và Đường Nguyệt Hoa và Bỉ Bỉ Đông miện hạ mới ra đời, ngài sẽ được làm ca ca của ngài ấy y như mong muốn."

Đường Hàn chăm chăm chú nghe, mắt hắn đanh lại và lập ra kế hoạch. 

"Nhất Tử! Ngươi chìm vào giấc ngủ đi. Khi nào ta thức tỉnh Võ hồn thì ngày đó hãy thức tỉnh trở lại."

Nhất Tử nhận mệnh:

"Tuân lệnh chủ nhân! Nhất Tử rất mong gặp lại ngài tại thời gian sớm nhất. Tạm biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro