Chương bốn mươi bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Dịch - JinYan
Beta - Lý Gia An》
==========❤️==========

Biệt viện nhà họ Cố.

Sau khi Takahashi Reiko bỏ đi, lão Vu tiến đến đỡ Cố Hiểu Mộng lên, đặt nàng nằm trên ghế sô pha. Một lát sau, Cố Hiểu Mộng mở mắt ra, không đoán ra được cảm xúc.

"Đi rồi sao?" Cố Hiểu Mộng sờ sờ lên cổ của mình.

"Đi rồi, lão đại, chị không sao chứ?" Lục Tử vô cùng bất an: "Có phải tôi ra tay quá nặng rồi không..."

"..." Cố Hiểu Mộng không quan tâm đến Lục Tử, nhìn thoáng qua miss Triệu: "Đã đi được bao lâu rồi?"

"Được một lúc rồi..."

"Lão đại, tiếp theo chúng ta làm gì đây?" Tiểu Niên tiến lên hỏi.

"Làm nổ chỗ ở của Takahashi Reiko cho tôi..." Không nhìn ra được cảm xúc của Cố Hiểu Mộng, nhưng lời nói ra lại khiến cho mọi người ở trong phòng giật nảy mình.

"Nổ á?" Tiểu Niên hoảng sợ nhìn Cố Hiểu Mộng, tình huống gì đây?

"Lão đại, không phải nói chỉ đốt thôi sao?"

Không phải kế hoạch lúc đầu là đốt nơi ở của Takahashi Reiko sao?

"Nổ và đốt khác nhau chỗ nào? Không phải đều không thể ở được nữa à?" Cố Hiểu Mộng vô cùng không kiên nhẫn.

"Hiểu Mộng." Miss Triệu cũng không tán đồng. Nổ thì cần phải có thuốc nổ, với số lượng thuốc nổ như vậy, có thể vận chuyện đến chỗ ở của Takahashi Reiko, ở Hàng Châu sợ là chẳng có mấy người làm được, nhưng đốt thì cùng lắm cũng chỉ phóng hỏa thôi. Khái niệm của hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.

"Cho nổ nhà cô ta. Tại cô ta uy hiếp con! Bản thiết kế đúng không! Tôi cho nổ hết hang ổ của cô, xem cô lấy đâu ra bản thiết kế." Cố Hiểu Mộng rất căm hận. Tuy nói những chuyện này đều đã sắp xếp từ trước, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Lý Ninh Ngọc bị đưa đi thì trong lòng Cố Hiểu Mộng lập tức nổi giận.

"Không phải lúc đầu đã bàn bạc xong rồi sao! Người cũng là do hai chị muốn cho đưa đi mà, sao lại đột nhiên lật lọng vậy!" Lục Tử cũng khó xử. Mức độ ghen tuông này cũng quá lớn rồi. Không phải rõ ràng hai người đã tự thương lượng xong rồi sao?

"..." Ánh mắt sắc bén của Cố Hiểu Mộng nhìn thẳng về phía Lục Tử, dọa Lục Tử muốn bỏ chạy: "Nổ... Nổ... Nổ..." Ôi trời đất ơi, đúng là tổ tông của mình mà.

"Bên phía baba nói thế nào?"

"Xưởng mộc của nhà họ Cố, nhất định phải bảo vệ."

"Phù." Cố Hiểu Mộng hít sâu một hơi: "Chị Ngọc cai thuốc thế nào rồi?" Nhắc đến chuyện này, Cố Hiểu Mộng cũng thấy tức giận. Họ dám nhốt mình ở ngoài.

"Ngày thứ sáu thì bắt đầu có phản ứng kháng thuốc. Về phần độc tính thì vẫn phải đợi người Nhật Bản kia đến mới được." Lão Vu nói: "Vốn dĩ lần cai thuốc này chính là cai thuốc của Takahashi Reiko, về phần thuốc bị tiêm thì vẫn chưa được."

"Vậy chị Ngọc sao rồi?"

Nàng bị đánh ngất xỉu thì Lý Ninh Ngọc mới đi ra ngoài. Nàng không thể chắc chắn Lý Ninh Ngọc có khỏe hay không, chuyện này khiến cho nàng vô cùng không yên lòng.

"Cũng không tệ lắm. Nhưng mà thân thể kém đi rất nhiều. Đừng đụng vào thuốc là được, nhưng phải nhanh chóng thấy được thuốc giải."

"Được, ông ta chạy không thoát đâu."

Đợi sau khi tất cả mọi người đã đi hết, Cố Hiểu Mộng đột nhiên ném mạnh ly nước trước mặt xuống đát, vẻ tức giận trên mặt có thể nhìn thấy rõ ràng: "Takahashi Reiko."

Takahashi Reiko luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều như vậy. Cố Minh Chương là một nhân vật lớn, có đôi lúc cô ta suy nghĩ, có phải người thành công đều sẽ có thể từ bỏ bất cứ ai không.

"Cô tỉnh rồi à?" Takahashi Reiko nhìn thấy Lý inh Ngọc cử động, không ngờ mới không gặp nhau chưa bao lâu thì bây giờ Lý Ninh Ngọc đã ốm đến mức không còn ra hình dạng gì nữa rồi. Cố Hiểu Mộng thật ngu ngốc. Thuốc kia không thể chỉ dựa vào cai thuốc được, nhưng cô ta phải làm sao mới có thể thuyết phụ thân cho tiến sĩ Zoro đến Hàng Châu đây? Thật ra, Takahashi Reiko cũng không hề nắm chắc, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Cố Hiểu Mộng làm loạn thì cô ta lập tức muốn đón Lý Ninh Ngọc ra.

"..." Lý Ninh Ngọc không nói gì, giống như không còn sức nói chuyện.

"Cố Hiểu Mộng, sẽ không đến đâu... Cố Minh Chương là một người thông minh. Ông ấy sẽ trông chừng con gái của mình cẩn thận."

"..." Lý Ninh Ngọc vẫn không để ý đến cô ta, chỉ nhích cơ thể ra bên ngoài một chút, giống như để cho bản thân tỉnh táo hơn một chút.

"Lý Ninh Ngọc, tôi nói lại một lần nữa. Cô và Cố Hiểu Mộng không hợp nhau."

Lý Ninh Ngọc quay đầu, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ rồi đột nhiên mở cửa xe bên cạnh ra. Lý Ninh Ngọc hơi nghiêng người, ngã nhào ra khỏi xe. Takahashi Reiko nhìn thấy Lý Ninh Ngọc ngã xuống, giơ tay ra thì đã không còn kịp nữa: "Dừng xe."

Lý Ninh Ngọc bị văng đi khá xa.

"Cô không muốn sống nữa à?" Takahashi Reiko cũng vô cùng tức giận, phát hiện Lý Ninh Ngọc không có chút sức lực nào: "Mùi vị bị người khác bán đứng không dễ chịu chút nào, đúng không? Nhưng mà Lý Ninh Ngọc à, đây chính là số mệnh rồi. Cô phải chịu."

"..." Lý Ninh Ngọc đứng dậy, hất tay Takahashi Reiko ra, muốn đi về.

"Lý Ninh Ngọc... Cô ta không cần cô nữa..." Takahashi Reiko không cam lòng.

"Thích tôi, cô sẽ hối hận..." Lý Ninh Ngọc rất nghiêm túc nhìn Takahashi Reiko, không đoán ra được cảm xúc.

"Ai nói tôi thích cô..." Takahashi Reiko không chịu thừa nhận. Thật ra, trước hôm nay, cô ta vẫn cho rằng bản thân đối xử tốt với Lý Ninh Ngọc chỉ là vì bộ não thông minh của cô giống với bộ não của onee-chan, đều là thiên tài. Thế nhưng, Cố Hiểu Mộng đã nhắc nhở cô ta, họ không giống nhau. Thậm chí, Lý Ninh Ngọc còn là người duy nhất bản thân cô ta không ngừng đối xử tốt nhưng lại không được đáp lại.

"..." Lý Ninh Ngọc vẫn không nói gì. 

Takahashi Reiko cũng nhìn ra được sự bất lực của cô: "Quả không hổ danh là thiên tài. Cô lại có thể kháng được tác dụng của thuốc..."

"..." Lý Ninh Ngọc thầm nghĩ chắc chắn Takahashi Reiko nghĩ nhiều rồi. Chuyện bản thân cô kiên trì mấy hôm nay thì có liên quan gì đến thiên tài.

"Lý Ninh Ngọc... Cô..."

"Đùng... Đùng... Đùng..." Tiếng nổ mạnh vang lên cách đó không xa, chấn động toàn bộ thành Hàng Châu. Tất cả mọi người đều nhìn về phía vụ nổ.

"Chuyện gì?" Takahashi Reiko

"Không biết..."

"Không xong rồi, tiểu thư Reiko, cô..." Người đến có chút lo lắng: "Phủ của cô bị nổ tung rồi..."

"Nổ?" Cô ta nhìn về phía Lý Ninh Ngọc. Lúc này, Lý Ninh Ngọc cũng vô cùng kinh ngạc.

"Cố Hiểu Mộng..." Nàng thế mà thực sự dám làm nổ nơi ở của cô ta. Nếu như Lý Ninh Ngọc không nhảy khỏi xe thì có lẽ bản thân cô ta đã vào đến trong nhà rồi. Vậy thì không phải sẽ... Cô ta có chút không dám tưởng tượng. Lần này thực sự đã châm ngòi lửa giận của Takahashi Reiko, lúc này, Lý Ninh Ngọc nắm lấy cánh tay của Takahashi Reiko.

"Không đúng... Cô ở đây! Thuốc nổ này không phải do Cố Hiểu Mộng đặt..." Lý Ninh Ngọc ở bên cạnh cô ta, sao có thể là do Cố Hiểu Mộng đặt thuốc nổ được. Nàng không thể nào muốn nổ chết Lý Ninh Ngọc được.

Takahashi Reiko vừa định hỏi Lý Ninh Ngọc. Dường như cô không chịu đựng được nữa, ngã nhào lên người Takahashi Reiko: "Lý Ninh Ngọc..."

Thành Hàng Châu bốn bề rối loạn. Lại có người dám cho nổ nơi ở của người Nhật Bản. Lá gan và năng lực phải lớn cỡ nào.

Biệt viện nhà họ Cố

"Lan truyền tin tức này đến Lệ Thủy cho tôi!" Cố Hiểu Mộng uống rượu vang. Bây giờ, nàng là một người đang bị cha mình nhốt, có lẽ phải có giác ngộ như thế này.

"Dạ..."

"Phủ của Takahashi Reiko bị nổ. Takahashi Reiko sống chết chưa biết. Nghe nói là phần tử kháng Nhật ẩn nấp ở Hàng Châu. Nổ toàn bộ nhà ở, trong phòng còn có mùi rất gay mũi, có thể là độc phẩm hóa học..." Tin đồn này truyền đến nơi của Takahashi Tomoo

"Takahashi Tomoo, để tôi xem ông có đến không nhé... Nếu như còn không đến nữa thì tôi thực sự sẽ giết chết Takahashi Reiko, để cho nhà Takahashi mấy người tuyệt hậu..." Miệng của Cố Hiểu Mộng trước giờ chưa từng tha người nào.

Lúc Takahashi Reiko nhận được tin tức đã là trưa hôm sau.

"Anh nói cái gì?"

"Công tước đại nhân gửi điện tín, nói là muốn xác nhận an nguy của cô."

"An nguy gì chứ?" Chuyện phủ của mình bị nổ à?

"Công tước đại nhân nhận được tin phủ của cô bị nổ, chưa biết sống chết."

"À? Vậybây giờ ông ta ở đâu?"

"Công tước đại nhân nhận được tin tức thì lập tức chạy đến đây."

"Zoro thì sao?"

"Cùng đi theo... Nói là trong phủ của cô có độc phẩm hóa học không rõ nguồn gốc."

Nụ cười nơi khóe miệng của Takahashi Reiko càng lúc càng rõ: "Thú vị, thú vị..." Nhìn thoáng qua người đến: "Nhốt anh ta lại, không có dặn dò của tôi, không cho phép anh ta ra ngoài." 

Nghe Takahashi Reiko dặn dò xong, người đến không biết đã chọc giận cô ta điểm nào: "Tiểu thư Reiko?"

"Cắt đứt tất cả điện báo. Từ giờ trở đi, không cho phép để lộ ra với người khác tôi đang ở đâu?" Takahashi Reiko rất muốn cười: "Takahashi Tomoo, ông cũng có ngày hôm nay! Muốn tôi nối dõi cho nhà Takahashi à? Nằm mơ."

Takahashi Reiko ngẩng đầu, nhìn về phía căn phòng của Lý Ninh Ngọc: "Oan ức này, tôi lãnh! Cố Hiểu Mộng, cô thực sự khiến cho tôi phải rửa mắt mà nhìn..."

Lúc Takahashi Tomoo đi được nửa đường thì phát hiện không còn thấy tiến sĩ Zoro ở đâu nữa...

Tất cả các nước đi, đều vì một mục đích, để cho Zoro rời khỏi lãnh địa bảo vệ của Nhật Bản.

Lý Ninh Ngọc đứng trước cửa sổ. Cô cũng không hi vọng Takahashi Reiko sẽ phối hợp với kế hoạch của mình. Bởi vì cô ta không cần phối hợp thì kế hoạch vẫn có thể hoàn thành, nhưng cô ta lại phối hợp. Hơn nữa, biết rõ cô và Hiểu Mộng đang tính kế cô ta, nhưng cô ta vẫn nhảy vào. Cho dù cô ta căm hận cha mình, hay là ghét bị người ta dàn xếp, thì đều đã giúp cho cô...

Nhưng mà, Lý Ninh Ngọc vô cùng rõ ràng, cô ta là cô ta, họ mãi mãi cũng không thể nào có điểm giao nhau, ngay cả bạn bè cũng không thể. Chưa nói đến thân phận của Takahashi Reiko, ngoài việc bảo vệ Lý Ninh Ngọc ra, đối với người khác, cô ta vẫn luôn lạnh lùng, tuyệt tình, giết người không nương tay, giống như người đời trong mắt cô ta không đáng nhắc đến. Lý Ninh Ngọc nhìn thấy trong mắt cô ta là sự khinh thường mạng người như cỏ rác. Lý Ninh Ngọc tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện này. Cô ta chính là bá đạo như vậy, chẳng cần quan tâm Lý Ninh Ngọc suy nghĩ như thế nào, cô ta chỉ làm những chuyện bản thân muốn làm. Cuối cùng, e rằng chỉ là tự cảm động chính mình.

Sức khỏe của Lý Ninh Ngọc sa sút đáng sợ, nhưng tất cả kế hoạch cũng đã được bắt đầu. Từ khi quân Nhật Bản bắt đầu vây hãm khu vực phía đông ngoại thành, họ đã bị ép không thể không phản kích. Bây giờ, thành Hàng Châu đã trở thành một lồng giam ngoài lỏng trong chặt. Người ở bên trong thấp thỏm, bất an. Người ở bên ngoài cứ tưởng là Thiên Đường.

"Takahashi Tomoo, để chúng tôi nhìn thử xem rốt cuộc ông là người như thế nào..." 

Người đang bất an nhất trên con đường phía trước đang chạy vào Hàng Châu... Có lẽ sắp trở trời rồi...

......

Vở kịch nhỏ

Takahashi Reiko: Nha, lại để cho tôi gánh oan ức.

Tác giả: Chậc... chuyện này không phải do cô tự nguyện sao?

Takahashi Reiko: Lý Ninh Ngọc nói thế nào?

Lý Ninh Ngọc: ...

Cố Hiểu Mộng: Mình ngu thì còn trách ai?

Takahashi Reiko: Cô ấy còn trong tay tôi á...

Lý Ninh Ngọc: ...

Cố Hiểu Mộng: Ngây thơ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro