Chương 128. Báo nữ phụ hay là nữ chính?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ thượng tuần tháng chín đến cuối tháng mười, đến nay hơn một tháng, từ khóa tìm kiếm của cư dân mạng là -- Trường dạ, Phác Thái Anh, Tằng Lý, hiện thực cuộc sống của nữ giới, Mạnh Tiểu Chu cắt hoa, vv... những từ ngữ liên quan đến 《 Trường dạ 》 chiếm cứ chặt chẽ ở đầu bảng.

Thống kê phòng vé đã đột phá hơn 25 tỷ NDT, tuy rằng so ra không bằng hai bộ phim hài chiếu trong dịp Quốc Khánh, nhưng đã có xu thế vượt qua hai bộ trước trong loạt phim, độ nóng càng đánh bại các bộ phim công chiếu sau và bao gồm trong dịp Quốc Khánh. Trên các mạng xã hội lớn nơi nào cũng có thể nhìn thấy các fan phim ảnh, nhóm người qua đường đang thảo luận:

"Thầy Tằng Lý đúng là quá trâu bò rồi, thật sự tôi xem lần nào khóc lần đó!"

"Lầu trên cậu lại đi xem lần nữa sao, tôi cũng vậy. Khúc trước thật sự làm tôi ấm ức chết đi được, trong hiện thực mỗi ngày xem tin tức thù ghét giết hại phụ nữ đến mức quá khó chịu, may mà kết cục thật hả giận thật bùng cháy!"

"Đạo diễn còn rất nữ quyền nha, tôi rất thích cái loại phim đề tài báo thù này! Khoái chết đi được!"

"Là rất sảng khoái, nhưng Phác Thái Anh có thể diễn nhân vật 'người thường' chút hay không chớ. Nào là thôn nữ, đứa con gái u ám, gấu Teddy, đạo cô, còn có Mạnh Tiểu Chu - nhân vật nữ chính tăm tối mịt mù, bị vùi dập rồi căm hận sâu sắc như vậy, tất cả đều không có tuyến tình cảm. Tôi muốn xem cô ấy đóng phim tình cảm thử......"

"Tôi cũng thế, hy vọng Phác Thái Anh có thể xinh xinh mà nói chuyện yêu đương, để tôi đơn thuần liếm cái nhan sắc này."

"Nhan sắc của cô ấy tuyệt thật sự. Cô em mềm yếu nhu nhược đáng thương tội tội của hơn một tiếng trước, hơn mười phút cuối cùng trực tiếp biến thành cô nàng ngầu đét nham hiểm bụng dạ đen tối. Cái màn hút thuốc đã giết tôi một vạn lần!"

"Chị Thái Anh quả thật là tương lai hứa hẹn! Mau lấy giải nữ diễn viên xuất sắc đi!"

"Một thời gian ngắn nữa, giải "Phi Yến" của đảo Loan bên kia sắp công bố đề cử rồi, tôi dùng đầu gối cũng có thể đoán được Phác Thái Anh chắc chắn được đề cử nữ chính."

"Khó mà nói nha, năm nay Loan Loan có mấy bộ phim chất lượng cũng rất thượng thừa, sức cạnh tranh ở nữ chính rất lớn, rất khó."

"Đúng rồi, bộ 《 Cung đình thâm sâu 》 kia cũng sắp chiếu nhỉ? Hình như nói trailer công chiếu đầu tiên sắp tới rồi."

"Chưa từng thấy cái đoàn phim ngoài lạnh trong nóng như vậy danh tiếng to bự như thế, muốn Weibo chính thức tuyên truyền cứ y như đòi mạng anh ta ấy! Thật là! Mà tôi vẫn trúng cái chiêu trò này của anh ta!"

"Tôi siêu cấp chờ mong! Phim của Phác Thái Anh quả thật là đều liên tiếp nhau. Trời ạ, tài nguyên này tốt quá đi!"

"......"

Trong văn phòng, ngồi ở hàng trước là phó tổng giám đốc, giám đốc phát hành, giám đốc tuyên truyền phân phối của Đồng Hoa. Ngồi bên cạnh là Hoắc Bích Quân, tổng giám đốc của Truyền thông Diệu Uy kiêm nhà sản xuất của 《 Trường dạ 》. Ngồi ở đối diện là Nguyễn Thanh - sếp của Phi Dực, ngồi bên cạnh chính là Thái Anh.

Những người khác đều đang lật xem tài liệu trong tay, hoặc là trên bàn, chỉ có Thái Anh âm thầm quan sát phòng họp.

Lần cuối cùng cô tới Đồng Hoa hình như đã là hai năm rưỡi trước, đấy còn là tới để ký hợp đồng với Lạp Lệ Sa. Khi trước, tới ở tầng mấy cô cũng quên mất rồi, lần này là đến với tâm tình hoàn toàn bất đồng.

Chuyện ở đời quả nhiên kỳ diệu không thể đoán trước.

Thái Anh trộm nhếch môi cười cười, lấy di động từ trong túi ra, ở dưới bàn gửi WeChat cho Lạp Lệ Sa: "Đoán xem em đang ở đâu?"

"Chúng tôi chuẩn bị ghi danh đạo diễn tốt nhất, bộ phim tốt nhất, kịch bản gốc tốt nhất, biên tập dựng phim tốt nhất, quay phim tốt nhất......" Giám đốc phát hành của Đồng Hoa đang nói chuyện.

"Nam phụ tốt nhất của thầy Tằng Lý, còn có đạo diễn Hoắc......"

Hoắc Bích Quân xua xua tay, khẽ cười: "Nam chính của tôi thì thôi, cơ bản không có khả năng vào vòng trong."

- - "Ở Đồng Hoa?"

Thái Anh mỉm cười, nhìn tin nhắn Lạp Lệ Sa gửi qua tới: "Đúng vậy, người có ở đây chứ? Nếu em đi lên tìm người thì có được không?"

Cô còn chưa đợi được trả lời của Lạp Lệ Sa, thì đã bị Nguyễn Thanh bên cạnh vỗ một phát lên cánh tay. Cô ấy thấp giọng, nói: "Hỏi ý kiến của em kìa?"

Thái Anh hoàn hồn lại, người của cả bàn đều đang nhìn cô. Cô chớp chớp mắt, nụ cười mỉm đeo trên mặt: "Vâng?"

"Cô Phác à, hiện tại chúng tôi có hai phương án. Một cái là báo danh nữ chính giúp ngài. Năm nay theo chúng tôi được biết thì cạnh tranh kịch liệt vô cùng, hai ba vị diễn viên nữ của đảo Loan bên kia cũng hết sức có thực lực, lại có ưu thế sân nhà. Với cả, chúng ta bên này cũng có hai vị diễn viên nữ giàu thâm niên, trong đó có một vị từng hai lần được đề cử Phi Yến......"

Thái Anh liền hiểu ý rất nhanh: "Một cái phương án khác là báo nữ phụ sao?"

"Nếu như báo nữ chính, thì có tỷ lệ 80% sẽ được đề cử, chả qua chỉ e là, ừm tính khả thi về cầm giải được không lớn." Phó giám đốc nghe nói họ Thẩm, Thái Anh cảm giác ông ta nói chuyện cùng cô với vẻ mặt còn rất ôn hoà, không có làm giá gì, hơn nữa phân tích với cô rất nghiêm túc: "Nhưng nếu báo nữ phụ thì tôi cảm thấy ngài có 80% sẽ lấy thưởng."

Vận may đoạt giải, kỳ thật là một môn tri thức rất phức tạp rất triết học.

Ngoài thực lực của bản thân, tác động mạng lưới quan hệ của công ty đằng sau, cái còn thừa lại chính là chút "vận may" không đoán chắc được này.

Phân lượng của vào vòng đề cử với giành được cuối cùng thì không thể so sánh. Đối với diễn viên trẻ mà nói, có thể lấy được giải "Phi Yến" đối với sự nghiệp là trăm lợi mà không hại chút nào.

Giới nghệ sĩ chính là nơi vụ lợi như vậy, có một giải thưởng có sức nặng trong tay, những âm thanh nghi ngờ chất vấn sẽ trở nên bớt đi, gương mặt tươi cười gặp phải sẽ càng nhiều.

Thái Anh nhìn thoáng qua Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh gật gật đầu với cô: "Nhân vật nữ trong phim khá ít, phần diễn của em nói là nữ phụ cũng có vẻ hợp lý, chị cũng cảm thấy báo vai phụ khá là tốt."

"Đây là một khối gạch đặt nền móng rất tốt."

"Khụ, cô Phác à," Phó tổng giám đốc Thẩm lại mở miệng nói với cô: "Đương nhiên là, chúng tôi đều tôn trọng ý kiến của ngài. Nếu như cô muốn báo nữ chính, Đồng Hoa chúng tôi cũng sẽ ủng hộ cô."

Thái Anh khẽ chớp mắt.

"Ngại quá, thật ra tôi muốn chen vào một câu, Đồng Hoa các anh đối với 《 Trường dạ 》 quả thật quá tốt rồi, tôi thật sự rất cảm kích!" Hoắc Bích Quân cười nói với phó tổng giám đốc Thẩm.

Nguyễn Thanh nhìn Hoắc Bích Quân chằm chằm, ý cười sâu xa chất chứa bên môi.

Thằng cha này đúng là 'mười năm như một ngày' (bản tính mãi không đổi), cho rằng thằng chả chính là trung tâm của cả thế giới.

Phó tổng giám đốc Thẩm cười cười, khẽ gật đầu với Hoắc Bích Quân. Người ngoài trông thấy đã hời hợt nhiều khỏi phải nói, chỉ có Hoắc Bích Quân không nhìn ra chút nào.

Phó tổng giám đốc Thẩm vui vẻ hòa nhã nói với Phác Thái Anh: "Sếp tổng chúng tôi vô cùng coi trọng hạng mục này, Đồng Hoa sẽ ủng hộ hết thảy quyết định của cô, cũng sẽ dốc hết sức mình tranh giành vì ngài."

Thái Anh hơi chớp mắt, lúc muốn nói gì thì lại bị Hoắc Bích Quân giành trước: "Ôi, sếp Lạp thật sự cho 《 Trường dạ 》 chúng tôi mặt mũi quá rồi......"

Bên đầu tư kiêm nhà sản xuất Diệu Uy ở bên cạnh gật đầu liền mấy cái, cười nói nhiệt tình: "Sếp tổng chúng tôi cũng vẫn luôn rất chờ mong gặp mặt với sếp Lạp......"

Nguyễn Thanh, người ngoài cuộc tỉnh táo thở dài ở trong lòng. Hết một người rồi lại một người càng không có mắt nhìn, không nghĩ rằng vẻ mặt mấy vị giám đốc cùng sếp Đồng Hoa đây đều thật miễn cưỡng sao?

Còn muốn gặp sếp tổng nhà người ta? Da mặt thật dày!

Nguyễn Thanh khẽ lắc đầu, cầm cái ly lên, thầm nhấp một ngụm cà phê.

Sau khi hội nghị kết thúc, Thái Anh rốt cuộc dành được thời gian xem WeChat.

"Đúng vậy, người có ở đây chứ? Nếu em đi lên tìm người thì có được không?"

Người phụ nữ này còn chưa trả lời cô.

Từ sau Quốc Khánh, từ khi cô nói "em yêu người" với người ấy trở đi, thì không khí liền có hơi quái quái, Thái Anh luôn cảm thấy người ấy kỳ quặc lạ lùng. Kỳ nghỉ Quốc Khánh qua đi, các cô bận đến độ không cách nào gặp mặt, chỉ có thể dùng WeChat truyền đạt. Nói chuyện qua WeChat với người ấy vẫn y như cũ, nhưng người ấy không đồng ý video.

"Có phải người không muốn gặp em hay không á?" Thái Anh lại gửi cho người ấy một cái.

"Thái Anh, chúng ta có thể đi rồi, em đi không?" Nguyễn Thanh thấp giọng, hỏi cô.

"À, em đi toa-lét chút." Thái Anh tìm cái cớ, nửa chừng quay lại nói với cô ấy: "Chị à, hay là chị về trước đi, đợi lát nữa...... em lại tự mình về."

-

Mở họp xong, hai vị phó tổng đi ra từ văn phòng sếp tổng, trợ lý Cao mới được sếp tổng kêu đi vào.

Sau khi vừa vào, sếp tổng ngồi ở sofa to rộng, tập trung nhìn di động chằm chằm, hơi nhíu mày, dường như đang xử lý một sự việc khó xử lý được. Trợ lý Cao cũng hiếm khi nhìn thấy biểu cảm như vậy của sếp -- dáng vẻ không giống phiền não, cũng không giống không phiền não này thật sự khiến người ta khó hiểu.

"Alice, cô đi tiếp cô ấy một chút," Một lát sau, cuối cùng sếp cất lời.

Trợ lý Cao đã sớm biết Phác Thái Anh sắp qua Đồng Hoa mở họp hôm nay, đã tra xét phòng hội nghị nơi cô mở họp từ rất lâu, chỉ đang chờ sắp xếp của sếp tổng. Cô ấy giương nụ cười lên, đáp lại một tiếng, mới xoay người.

"Khoan......" Sếp tổng lại thốt ra một tiếng.

Trợ lý Cao quay đầu lại nhìn sếp, sếp tổng hơi cúi mặt xuống, đầu mày vẫn nhăn: "Cô ấy nói không lên tới được. Thôi đi." Sếp buông di động xuống, lại ngồi trở về.

Trợ lý Cao chậm rãi đáp một tiếng, quan sát vẻ mặt của bà chủ. Có thể phân biệt lúc này so với trước đó, bây giờ rõ ràng là không vui.

Cô ấy chỉ có thể thức thời đi ra ngoài cửa, nhưng di động trong túi thoáng rung rung, cô ấy móc ra nhìn thoáng qua, nhoẻn cười.

Ghi chú 'nhóc 0 của sếp tổng' gửi tới: Alice, tôi ở tầng 2, cô tới đón tôi đi, đừng nói cho người ấy, tôi muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho người ấy.

【 ý tưởng của thanh niên quả là nhiều, ha ha ha. 】

Trợ lý Cao đi thẳng xuống lầu bằng thang máy dành riêng cho sếp tổng, đi tới tầng 2, đón Thái Anh vào thang máy.

"Thế nào rồi? Người ấy bực bội rồi sao" Thái Anh nhỏ giọng hỏi cô ấy.

"Khụ khụ," Trợ lý Cao khẽ đằng hắng: "Tôi cũng không dễ bề phán đoán."

Thái Anh cười khúc khích.

Trợ lý Cao dẫn cô tới tầng trên cùng, đi đến trước cửa, ánh mắt tỏ ý hỏi có muốn mở cửa cho cô hay không, Thái Anh khẽ gật đầu.

Cô ấy kéo một cánh cửa ra, Thái Anh đi vào. Trợ lý Cao chậm rãi thả về, níu lấy tay nắm cửa, để lại một khe cửa hở.

【 chà, tôi đây là canh chừng đấy, tuyệt đối không phải nghe lén nhìn trộm! 】

Văn phòng sếp tổng quá lớn, cách âm quá tốt, chỉ lộ ra khe hở chút xíu này, nhìn thấy được bé thần tượng của cô ấy ôm phía cổ sếp tổng của cô ấy, ngồi trực tiếp lên đùi sếp.

【 người trẻ tuổi quả là tràn trề nhiệt tình nha! 】

【 làm tốt lắm! Nhóc Thái Anh! 】

Trợ lý Cao buông lỏng tay với vẻ lưu luyến không rời, cửa "cạch" một tiếng khép lại.

"Lisa?" Thái Anh ôm cổ người phụ nữ kia, thông thạo ngồi trên đùi người ấy. Lạp Lệ Sa hôm nay mặc một bộ trang phục nghiêm túc màu cà phê, hương thơm vẻ thanh tĩnh nhàn nhạt tỏa ra từ cổ chữ V chiếc áo lót trong của người ấy. Thái Anh cầm lòng không đậu, muốn tới gần người ấy một chút.

"Không phải nói không lên được sao?" Lạp Lệ Sa hỏi với giọng nhàn nhạt.

"Em đây không phải cho người niềm vui bất ngờ ư? Có hay không nào?" Thái Anh nhìn người ấy.

"Đi xuống." Lạp Lệ Sa vỗ vỗ vai cô: "Nơi này không phải trong nhà."

"A?" Thái Anh bị người ấy thả xuống, còn hơi ngây ngốc, "...... nơi này lại chẳng có người khác."

Lạp Lệ Sa liếc nhìn cô một cái.

Thái Anh hơi tủi thân, khẽ dẩu môi, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng: "Được rồi, vậy em nói chuyện nghiêm chỉnh với người. Người cảm thấy em báo là nữ chính thì tốt, hay là nữ phụ nhỉ?"

"Phó tổng Thẩm nhà người nói hết thảy đều nghe theo ý kiến của chính em, dù gì thì Đồng Hoa cũng sẽ ủng hộ em." Một đôi con ngươi đen nhánh trong veo ướt át đọng ánh sáng, cười khanh khách mà kề sát vào người ấy: "Nhưng em muốn nghe ý kiến của người đấy!"

"Việc này tự cô làm chủ." Giọng điệu của Lạp Lệ Sa như bình thường không chút gợn sóng.

Sự tủi thân trong lòng Thái Anh càng đậm hơn, cảm thấy người ấy thật sự quá lạnh lùng.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên hơi khó xử.

Thái Anh nhìn người ấy chằm chằm. Trong đôi mắt Lạp Lệ Sa không có nét cười, đường cong sườn mặt giống như từ điêu khắc ra, tinh xảo đẹp đẽ không tì vết lại không có nhiệt độ gì.

Cô bất chợt không chịu nổi nữa, đã đứng lên: "Vậy em không quấy rầy công việc của người nữa, em đi đây." Nói đi là đi ngay, giữa đường cô cố ý bước chân chậm lại, nhưng cũng không nghe được bất kì âm thanh níu giữ nào. Thái Anh càng tức hơn, trực tiếp kéo cửa ra đi mất.

Ở phía sau cô, Lạp Lệ Sa hơi nheo mắt, trong đôi mắt lộ ra chút cảm xúc phức tạp khó cắt nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro