Chương 81. Cô nhớ rõ tối hôm qua cô đã làm gì chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đứng yên ở bậc thang cuối cùng, như vậy thì có thể nhìn ngang bằng với Lạp Lệ Sa, "Cô đã trở lại rồi?"

Tối hôm qua liệu có từng gọi cô ấy Lisa hay chưa, Thái Anh thật sự không xác định lắm. Người gọi Lạp Lệ Sa là Lisa sẽ là người nào đây? Bạn bè của cô ấy? Bạn bè của cô ấy sẽ là dạng người gì? Có nhiều người sao? Chắc chắn sẽ không nhiều.

Lisa, cái tên này gọi lên hết sức thuận miệng mà.

Thái Anh quan sát nét mặt Lạp Lệ Sa, thấy cô ấy nhìn cô, nét mặt nhạt nhẽo bình thường, không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Vốn dĩ cô còn rất chờ mong vẻ mặt của Lạp Lệ Sa khi nghe được cô gọi Lisa, ơ? Chẳng lẽ tối hôm qua thật sự đã gọi cô ấy rồi? Cô láng máng có chút ấn tượng, hình như bản thân uống rượu xong, sau đó vẫy tay về phía cô ấy, gọi cô ấy lại......

"Ăn gì đó rồi?" Lạp Lệ Sa hỏi.

"À," Thái Anh nhìn cô ấy: "Đã ăn rồi." Cô thức dậy trễ, ăn luôn buổi sáng cùng trưa. Ăn thật sự rất thịnh soạn, sau khi nghỉ ngơi một chốc lát còn đi bơi.

"Cô đã ăn rồi chưa? Lisa." Thái Anh lại gọi cô ấy một tiếng, cô chính là muốn xem thử phản ứng của Lạp Lệ Sa.

"Ừ." Lạp Lệ Sa đáp một tiếng, rũ mắt nhìn thoáng qua chân trần của cô.

Ôi, không có phản ứng rõ ràng à? Không có phản đối, đó có phải đã nói lên là cô ấy chấp nhận hay không?

Thái Anh cũng không xác định Lạp Lệ Sa cũng thích cô hay không, nhưng mỗi một sự khoan dung, săn sóc, khiêm nhượng mà cô ấy biểu hiện ra ngoài đối với cô đều nằm ngoài dự đoán của cô. Ở một tầng nhẹ nhàng nhạt nhẽo này của cô ấy, dưới vẻ mặt kiệm lời, thật lòng của cô ấy sẽ là dáng vẻ gì đây?

Cô hẳn là lại phân tâm rồi, đến nỗi Lạp Lệ Sa ngẩng đôi mắt lên thoáng nhìn cô chằm chằm.

Đôi chân Thái Anh đều vô thức căng thẳng lên, cùng đan vào nhau: "Tôi đi mang dép."

Cô mới vừa cử động một chút, chắc là không đứng vững, dưới chân thoáng xoắn lại, thân thể ngã về hướng Lạp Lệ Sa trong nháy mắt, trong đầu ong ong bắn ra hai cái ý niệm:

—— này cũng rất giống tình tiết bắc cầu kinh điển trong phim máu cún rồi đi?

—— nếu Lạp Lệ Sa né tránh, vậy chẳng phải cô sắp ngã chết?

Nhưng rất mau, Lạp Lệ Sa đã đỡ lấy cô, thấp giọng nói một câu: "Cẩn thận."

Thái Anh mới vừa đứng vững, khóe mắt vừa vặn liếc thấy ánh mắt Lạp Lệ Sa dời khỏi từ chỗ cổ áo cô. Cô cúi đầu thoáng nhìn, đỏ mặt.

Bất động tầm một hai giây, cùng lúc khi cô giơ tay kéo lại áo choàng của mình, thì tay Lạp Lệ Sa đang rời khỏi bả vai cô, ngang qua trước mắt cô.

Thái Anh hơi ngây người, lần đầu tiên cô chú ý tới tay người phụ nữ này ở khoảng cách gần. Tay thật xinh đẹp, thật gầy, thật trắng, mu bàn tay có gân màu xanh lá nhàn nhạt, đầu ngón tay mảnh mai.

Vẻ mặt của Thái Anh đột ngột cứng lại, đầu óc chuyển qua tới chi tiết ở trên giường tối ngày nọ —— chính là tay người phụ nữ này làm cô mẫn cảm như vậy.

Da mặt cô càng nóng bừng lên, lần này đôi mắt cũng không dám nhìn hướng Lạp Lệ Sa nữa, kéo lại áo choàng của mình xong, trực tiếp nhìn chằm chằm vào chân mình.

Cô cúi đầu, cũng liền đã bỏ sót một tia dao động hiện lên trên mặt Lạp Lệ Sa.

Trong không khí yên ắng một hồi, Lạp Lệ Sa trong tầm mắt của Thái Anh dời bước đi khỏi. Cô thở ra một hơi, nhảy xuống bậc thang, đi tìm dép của mình mang vào, thoáng nhìn lướt qua đồng hồ trên tường.

Còn chưa đến ba giờ, cũng sớm quá rồi đi?

Cô nhìn bóng dáng Lạp Lệ Sa, liên tưởng đến tối hôm qua mình còn tới lúc rạng sáng, dưới tác dụng của thuốc ngủ lại uống rượu vào, chắc là còn làm chuyện hồ đồ. Cũng không biết cụ thể là chuyện hồ đồ gì, mức độ hồ đồ nghiêm trọng cỡ nào?

Có phải bởi vì cô tối hôm qua đã ảnh hưởng cô ấy hay không, cô ấy không nghỉ ngơi tốt, cho nên đã trở về trước giờ tan tầm?

Thái Anh không do dự lâu lắm, đi theo cô ấy.

Thấy cô ấy rót một ly rượu, quần tây phác hoạ chân dài cùng với eo thon của cô ấy. Dù cho ở nhà nhiều thoải mái, điểm khí chất nhạt nhẽo xa cách này cũng không giảm bớt bao nhiêu.

Thật ra năng lượng quanh người cô ấy không tính như là bộc lộ ra sự bá đạo, mà là một loại sức mạnh tiềm ẩn ở dưới nước, cũng đủ thu hút người khác.

"Buổi sáng bác sĩ đã tới," Thái Anh đành phải đem chuyện cô nhớ rõ tối hôm qua vuốt phẳng ra từng cái một: "Cảm ơn cô......"

Uống thuốc ngủ còn uống rượu, một trong những chuyện hồ đồ.

Lạp Lệ Sa ừ một tiếng nhàn nhạt. Cô ấy bưng ly rượu, cũng không nhìn cô, rồi lại hỏi: "Cô từng gặp bác sĩ tâm lý hay chưa?"

Thái Anh hơi giật mình, nghe thấy bản thân nói: "Có, nhưng tôi không thích người bác sĩ kia, ừm, cũng không bàn đến chuyện thích hay không thích, chỉ là không quen."

Lạp Lệ Sa uống một ngụm rượu: "Cô có bác sĩ quen không?"

Cô ấy rũ mắt, Thái Anh không nhìn thấy ánh mắt của cô ấy.

"Trước kia tôi có một người, là bác sĩ gặp rất nhiều năm," Thái Anh chậm rãi nói: "Ông ấy hiện tại hẳn là đã về hưu rồi."

Lạp Lệ Sa thoáng yên lặng, lại uống một ngụm rượu.

Vì sao cô ấy lại hỏi cô gặp bác sĩ tâm lý, cô ấy biết cô đã diễn một bộ phim rất nặng nề sao?

Thái Anh nhìn hướng sườn mặt cô ấy, dáng vẻ cô ấy lẳng lặng suy nghĩ, uống rượu, bỗng nói: "Tôi có thể ở nơi này của cô mấy ngày chứ?"

Động tác bưng ly rượu của cô ấy thoáng dừng, ngược lại nghiêng mặt qua nhìn cô.

Dưới ánh mắt không rõ ý nghĩa ấy, Thái Anh cảm nhận được một nỗi áp lực trỗi dậy. Cô có hơi hoảng, buột miệng nói, "Tôi," đôi mắt khẽ bay tới ly rượu trong tay cô ấy: "Tôi không uống rượu của cô là được......"

Cô biết Lạp Lệ Sa là người có cảm giác giữ ranh giới với người khác rất nặng. Từ trước tới nay, cô tới đều ở lại ngắn ngủi, nhiều nhất cũng chỉ một ngày rưỡi.

Mấy ngày, trong quan niệm thời gian của sếp tổng chắc là quá dài rồi.

Nhưng Thái Anh thật sự muốn ở lại nơi này của cô ấy. Cho dù ở căn nhà trống của cô ấy, cũng coi như là ở bên cạnh cô ấy, bản thân sẽ cảm thấy có cảm giác an toàn.

Có lẽ ở mấy ngày thì cô có thể thoát khỏi cảm xúc trầm cảm như vậy, những ký ức đó có thể bị tản bớt rút đi.

"Có thể." Lạp Lệ Sa nhìn cô trong chốc lát, nói hai chữ.

Trong lòng Thái Anh đột nhiên thoáng vui vẻ, con ngươi đen láy cũng sáng lên theo đó, "Thật ư? Ôi, tôi bảo đảm không ảnh hưởng công việc của cô, tôi cũng bảo đảm không làm chuyện tối hôm qua nữa."

Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt Lạp Lệ Sa lại thăm dò tới lần nữa, lấp lóe ánh sáng khó có thể miêu tả.

"?" Thái Anh khẽ chớp mắt.

Lạp Lệ Sa đặt ly rượu xuống, nhìn cô: "Cô nhớ rõ tối hôm qua cô đã làm gì chứ?"

Trái tim Thái Anh thốt nhiên thoáng nhảy lên.

Xem ra tối hôm qua ngoài uống rượu và thuốc ngủ loại hành vi không lành mạnh không khuyến khích này ra, còn đã làm chuyện càng hồ đồ càng quá trớn hơn.

Cô không dám nói thẳng không nhớ rõ, trực tiếp nhận sai được không?

Nhưng lỡ như Lạp Lệ Sa hỏi cô sai ở chỗ nào, không lẽ còn phải nói không nhớ rõ sao? Vẫn là thành thật khai báo đi.

"Tôi không có ấn tượng." Thái Anh cúi thấp mặt, ấp a ấp úng, nói lí nha lí nhí: "Tôi, sai rồi."

Sau sự yên tĩnh trong tích tắc, Thái Anh nhận ra Lạp Lệ Sa đã sắp tới trước mặt cô, ánh mắt hai người giao vào nhau.

Hai người đều mang dép đế bằng trong nhà, Lạp Lệ Sa vẫn cao hơn cô gần mười centimet. Cô ấy nhìn xuống Thái Anh, giọng điệu có vẻ bình tĩnh: "Không nhớ rõ?"

Thái Anh chớp chớp mắt, đè xuống phản ứng căng thẳng của da thịt, trong đầu xoay chuyển điên cuồng.

Hở? Cái gì cơ?

"Tôi......" Rõ ràng cô còn chưa nhớ ra, đã chột dạ trước rồi.

Trong không khí tựa như ngưng trệ lại, oxy dần dần loãng. Thái Anh có hơi không chịu được áp lực này, người không tự chủ được lảo đảo một bước về sau, cẳng chân len tới chiếc sofa đơn sau lưng, cô đành phải đứng lại. Lạp Lệ Sa cũng theo sát một bước, lần này ngay cả cơ hội bỏ chạy cô cũng không có.

"......" Thái Anh ngửa đầu một cách bị động nhìn cô ấy, khuôn mặt trắng nõn căng thẳng đến dâng lên đỏ ửng.

Lông mày Lạp Lệ Sa mảnh mai, đôi mắt sâu sắc, cái mũi cao thẳng, sắc môi phơn phớt dáng mỏng. Một khi mặt cô ấy không có biểu hiện gì, thì liền sẽ tự nhiên tỏa ra một loại cảm xúc lập thể quạnh quẽ như ngọc điêu khắc.

Cho dù hai người từng có thời khắc thân mật, Thái Anh cũng rất khó đoán được suy nghĩ trong lòng cô ấy, và rất hiếm khi nhìn thấy phản ứng có tí ti nhiệt độ nào của cô ấy.

Giống giờ phút này, trong mắt cô ấy có nét dò xét cực kỳ ít ỏi, hàng mi dài nhẹ nhàng khẽ chớp, cảm giác quạnh quẽ rơi đi không ít, dường như không khí quanh người đã bị cô ấy khóa lại.

Thái Anh không thể không hơi ngửa đầu ra sau, tranh thủ thở dốc trong mấy centimet, hoảng loạn cắn môi.

"Thật sự vẫn không nhớ rõ?" Âm thanh hơi thấp của người phụ nữ phất qua không khí, để lại một chút hương thơm hơi thở.

Lỗ tai Thái Anh đều nóng bừng cả lên, thân thể của cô cong về sau, dựa phía trên sofa. Dù cho sự dẻo dai của cô còn ổn, lực eo không tệ, cũng không chống đỡ không được bao lâu: "......"

Tư thế xấu hổ, không khí mập mờ, khí thế thua người ta quá nhiều. Trái tim cô muốn vọt ra tới, cô cuống quýt, rơi vào lúng túng bị động loạn xạ: "Tôi không nhớ rõ được, bằng không thì cô giúp tôi nhớ đi?"

Không khí thoáng yên lặng.

Thái Anh trơ mắt trông thấy vẻ mặt Lạp Lệ Sa thoáng cứng đờ trong chốc lát. Ở khoảng cách quá gần, chút thay đổi nào cũng có thể tóm được.

Thái Anh kinh ngạc khẽ chớp mắt, trái tim đột ngột nhảy hai nhịp.

Hai người đối diện, không ai nói chuyện.

Hai người ở gần trong gang tấc, đôi mắt là cơ quan nhanh nhạy nhất, sẽ để lộ suy nghĩ người ta nhất, tầm mắt Thái Anh không kiềm được mà dừng ở trên môi Lạp Lệ Sa.

Trái tim cô thoáng rung động dữ dội, một vòng đứt đoạn trong ký ức kia thoáng hiện lên trong nháy mắt, buộc chặt, còn phát ra một tiếng 'lách cách' lanh lảnh.

Cảnh tượng tái hiện: Bản thân ngồi trên đầu gối Lạp Lệ Sa, cúi đầu đến hôn môi cô ấy, hôn từng chút từng chút......

Trái tim Thái Anh cũng sắp vọt tới đầu cổ họng, con ngươi không nén được run rẩy, đỏ ửng trên khuôn mặt đã khuếch tán cấp tốc tới lỗ tai......

Ánh mắt Lạp Lệ Sa trở nên hơi sâu kín, không khí đều ngưng kết lại, hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.

"......"

"......"

Thái Anh đã nhớ ra.

Lạp Lệ Sa cũng biết cô đã nhớ ra.

Thái Anh cũng biết cô ấy biết cô đã nhớ ra.

Lạp Lệ Sa thoáng lui về sau, không khí lại thông thoáng giữa hương thơm hơi thở cô ấy. Thái Anh cảm giác được ánh mắt cô ấy từ trên đỉnh đầu, đôi mắt cô, đi xuống dao động hết một vòng. Đôi môi mỏng hơi động đậy, vừa mới hé mở một độ cong như muốn nói, liền biến mất, giống mặt hồ hơi hơi dập dờn thì gợn sóng lại biến mất.

Cô ấy không nói nữa, xoay người đi khỏi.

Thái Anh nhìn bóng dáng của cô ấy, thở một hơi lớn, đột nhiên che lại mặt mình, chạy về hướng phòng mình.

Mất mặt, mất mặt, mất mặt quá đi.

Cô đỏ mặt tía tai bỏ chạy, vạt áo choàng đều lật lên phấp phới. Lạp Lệ Sa nửa chừng quay lại thoáng nhìn, vừa vặn nhìn thấy cẳng chân trắng tinh uyển chuyển nhẹ nhàng bước vào phòng trong chớp mắt.

—— còn cần tôi giúp cô nhớ ra sao?

Những lời này cùng hành động theo sau đó, gần như là liền một thể, không ngờ cứ hình thành tự nhiên như thế trong đầu cô ấy. Chỉ đợi phát ra mệnh lệnh, thì tay chân thân thể cô ấy liền sẽ chấp hành, nhưng đã bị cô ấy kiềm chế lại.

Vì đâu lại có xúc động như vậy?

Đáy mắt sâu xa của Lạp Lệ Sa thoang thoáng lấp loé ánh sáng nghi hoặc.

- --------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro