Chương 83. Dopamine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa hiếm khi còn nhớ tới việc trước kia, bây giờ nhớ đến chuyện hồi 10 tuổi, tưởng chừng như cách cả một thế hệ.

Cô ấy thoáng khép mi, lúc duỗi tay bưng ly rượu, bỗng nhiên nghiêng mặt qua như cảm giác được.

Thái Anh víu tường, một đôi mắt to long lanh chớp chớp về hướng cô ấy, tiếp đó chậm rãi đi ra: "Tối hôm qua có phải tôi đã làm ảnh hưởng tới cô nghỉ ngơi rồi không?" Cô đã đi qua dưới tầm mắt của Lạp Lệ Sa: "Cô không cần để ý đến tôi, tôi ở chỗ này của cô xem phim mấy hôm cũng được."

Lạp Lệ Sa nhìn cô không nói, chẳng hiểu sao Thái Anh cảm thấy có chút áp lực dưới ánh mắt của cô ấy, nghe thấy cô ấy nói: "Cô đã chọn phim gì rồi?"

"À, tôi vẫn chưa chọn......" Thái Anh khẽ gãi mặt: "Hay là......"

Hay là chúng ta chọn một bộ cùng xem chút?

Cô hơi nhìn Lạp Lệ Sa, không biết có phải cô nhạy cảm hay không, cảm thấy hình như có chút mệt mỏi trong dáng vẻ của cô ấy: "Hay là cô đi nghỉ ngơi một lúc đi?"

Năm trước khi Lạp Lệ Sa đi thành phố Tân gặp cô, cô tiều tụy vô cùng, dưới mắt đều là màu thẫm không che được, lại vẫn có một sự duyên dáng rõ rệt động lòng người. Trở lại thành phố Thân nghỉ ngơi mấy ngày, vẫn trông gầy, nhưng rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, mặt mịn màng như nụ hoa đâm chồi, lộ ra một kiểu ánh sáng rực rỡ trong veo đẹp đẽ.

Còn có một chút chút ngô ngố đáng yêu được lòng người.

Mà tối hôm qua Thái Anh trong lòng ngực cô ấy, gần như là to gan, bỗng nhiên cúi người tới hôn cô ấy không một dấu hiệu.

"Vậy tôi không quấy rầy cô nữa." Thái Anh nói xong câu này lại chạy mất.

Lạp Lệ Sa đứng tại chỗ một chút, mới đi đến phòng mình, lại tới gian để quần áo, đổi thành quần áo ở nhà.

Tấm gương toàn thân chiếu ra dáng người cao gầy yểu điệu, cô ấy đến gần một chút, tầm mắt hướng về môi mình.

Thuở niên thiếu gần như rất nhiều người đều đang yêu đương, trường học có chương trình phổ cập kiến thức liên quan, bọn họ đều không chỉ biết nửa vời về tình dục.

Thuở thanh xuân, nghe nói một ánh mắt cũng có thể diễn ra phim thần tượng bom tấn, những trạng thái và ham muốn tình cảm thật sự bình thường.

Lạp Lệ Sa vốn dĩ không để trong lòng, nhưng dần đi cùng sự trưởng thành của cô ấy, dù tới lui một mình như thế nào, thì cũng cần phải xã giao trong mạng lưới quan hệ thân thiết với các gia tộc, cô ấy cũng cần phải có một ít chủ đề có thể hòa nhập.

Còn có nguyên nhân vì tuổi trẻ, khó tránh khỏi tò mò, cho nên cô ấy cũng có thử gật đầu với sự bày tỏ thiện chí của nam sinh, đồng ý đi hẹn hò.

Cái gọi là tình yêu của nam sinh luôn là thực tế như vậy, chẳng bao lâu liền muốn được voi đòi tiên. Lạp Lệ Sa phát hiện hễ đàn ông tới gần cô ấy, thì trong đầu cô ấy liền hiện lên hình ảnh khi đó Chu Ngạc Hoa dây dưa cùng người đàn ông trên thảm ở dưới đất, thế là cô ấy liền cảm thấy buồn nôn một trận......

Có lẽ là vấn đề loại hình.

Cô ấy thử đổi đối tượng hẹn hò.

Có đôi khi tốt một chút, có đôi khi chẳng có.

Nhưng cô ấy cũng chẳng có cảm giác rung động gì, cũng không có xúc động kiểu như "kích tình nóng bỏng (sét đánh trào dung nham)" mà bọn họ nói.

Như thế nào mới có thể không "buồn nôn" một chuyện, đó chính là thử tiếp cận. Có lẽ chờ khi rõ ràng rồi, phát hiện chuyện cũng như vậy thôi.

Lạp Lệ Sa không nhớ rõ lắm ngoại hình nam sinh kia ra sao, cũng không nhớ rõ tên cậu ta. Chỉ nhớ là cậu ta học vẽ tranh, cũng rất yên tĩnh, thậm chí có thể nói có hơi quái gở.

Khi cùng cậu ta ở trên giường, cô ấy không muốn cởi quần áo, cũng không muốn ở dưới. Rất kỳ quái, hai bên đều là lần đầu tiên, nam sinh kia lại thật rất thẹn thùng, cũng rất non nớt, cả quá trình đều đỏ mặt, mà cô ấy kiểm soát mọi thứ.

Quá trình ngắn ngủi mà an toàn.

Sau đó Lạp Lệ Sa cảm thấy cũng chỉ như vậy, chẳng thú vị gì.

Nam sinh kia sau đó còn lại đến tìm cô ấy, nói thích cô ấy, muốn qua lại với cô ấy, Lạp Lệ Sa đã từ chối.

Cô ấy vẫn là cảm ơn cậu ta, cậu ta khiến cô ấy hiểu được thật ra đó cũng không phải chuyện ghê tởm, chỉ là cô ấy không có hứng thú thôi. Cô ấy chẳng phải giống y hệt với Chu Ngạc Hoa, Chu Ngạc Hoa là người dày đặc dục vọng, mà cô ấy thì không.

Quả nhiên không giống mẹ con, cô ấy tự giễu mà nghĩ.

Sau đó ra nước ngoài du học, khi áp lực bài vở lớn đến không thở nổi, cô ấy cũng từng tìm bạn nam một hai lần, đều là người Bắc Âu.

Gã Bắc Âu nói cô ấy ở trên giường vô cùng không dịu dàng, rồi lại nhớ mãi không quên với cô ấy.

Thẳng thắn mà nói, quả thật là trải nghiệm lần đó tốt hơn hồi niên thiếu, nhưng chẳng đến mức đáng để cô ấy nhớ mong.

Sau khi du học trở về cô ấy tiến vào tập đoàn Đồng Hoa làm việc, Khi đó Đồng Hoa trong tay ông cụ Lạp chủ yếu phát triển bất động sản sở hữu; kiềm giữ, quản lý và vận hành bất động sản thương mại (văn phòng, khách sạn,...). Bên dưới phe phái san sát, tranh đấu lẫn nhau, nhưng bọn họ đồng lòng giương họng súng ra ngoài, đều bài xích cô ấy, làm khó cô ấy.

Từ lúc tiến vào Đồng Hoa, đến cuối cùng phụ trách quản lý Đồng Hoa trở thành người nắm quyền, mở đường máu thoát khỏi cục diện vòng vây bầy sói chực chờ, cô ấy đã tốn thời gian mười năm. Năm đó cô ấy 35 tuổi.

Trong thời gian mười năm ấy, cô ấy gần như chưa từng nghỉ phép, giấc ngủ cũng vẫn luôn không tốt. Cô ấy đã gặp bác sĩ tâm lý và bác sĩ điều trị phục hồi chức năng một khoảng thời gian, dần dần phát triển thành làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, sức khỏe cũng chuyển biến tốt đẹp.

Chỉ là rất kỳ quái, cứ cách một đoạn thời gian, cô ấy sẽ có một loại cảm xúc không nói rõ được, cũng không thể phân loại trực tiếp là thuộc về cảm xúc tích cực hay là tiêu cực.

Dường như cô ấy tự đặt mình lẻ loi trong một cái lồng kính, bên ngoài cái lồng là thế giới, người, sự nghiệp bên cạnh cô ấy, là từng mỗi khuôn mặt gọi cô ấy tổng giám đốc Lạp, từng một chồng văn kiện chờ cô ấy ký tên, mỗi một hội nghị chờ cô ấy bắt đầu tiến hành.

Cô ấy thờ ơ quan sát, lại có loại cảm xúc không chân thật như đứng ngoài cuộc. Đờ đẫn, lạnh nhạt, nhưng không có bất kì biểu hiện tiêu cực gì ở bên ngoài, cô ấy chỉ là một người có thể ngồi trơ ra trong thời gian dài rất dài.

Cô ấy vẫn sẽ tiếp tục công việc, chỉ là thời gian loại cảm xúc này tiếp diễn càng ngày càng dài.

Loại cảm xúc này cứ cách một khoảng thời gian liền sẽ xuất hiện, không có cách chữa.

Bác sĩ tâm lý đã tìm kiếm nguyên nhân cho cô ấy thật lâu, cách một khoảng thời gian sẽ lại hỏi thử phải chăng có loại cảm xúc này hay không.

Có hôm cô ấy nói: "Lisa, chắc là cô cần yêu đương."

Lạp Lệ Sa nhíu mày.

Bác sĩ tâm lý đã theo cô ấy nhiều năm, hiểu biết một ít về tình huống của cô ấy, cũng có cách thức ở chung thích hợp với cô ấy.

"Ha, yêu đương chỉ là một từ khá chung chung. Theo quan niệm của tôi, tình yêu không phải ai ai cũng gặp được, này cũng chẳng to tát gì, nhưng người trần mắt thịt như chúng ta vẫn sẽ cần ôm, hôn, cùng với làm tình."

Lạp Lệ Sa tiếp tục nhíu mày.

"Chúng ta cần quan hệ thân mật, giao tiếp thân mật, làm tình thân mật đều cần hết. Tôi suy đoán, có phải lâu lắm rồi cô chẳng có làm việc thân mật này với người khác?"

Lạp Lệ Sa nhìn cô ấy một cách lạnh nhạt.

Bác sĩ tâm lý cười: "Come on (thôi nào), đừng dùng loại ánh mắt như tôi thật không chuyên nghiệp này để nhìn tôi."

| "Dopamine là một loại chất dẫn truyền thần kinh, chất hóa học dùng để giúp tế bào truyền tải tín hiệu, cảm giác ham muốn với người và vật có liên quan đến sự bài tiết loại endorphin (*) này, nó truyền đi thông tin vui vẻ cùng hưng phấn."|

(*) Endorphins là chất giảm đau tự nhiên của cơ thể, được sản xuất để phản ứng với căng thẳng hoặc khó chịu. Nồng độ endorphin cũng có xu hướng tăng lên khi bạn tham gia vào các hoạt động như ăn uống, tập thể dục hoặc quan hệ tình dục. (theo vinmec)

"Cô đấy, chỉ còn thiếu Dopamine."

"Phải tìm được cái người có thể cho cô Dopamine kia."

Lạp Lệ Sa: "......"

Cô ấy đã chìm đắm trong cái chốn danh lợi nhiều năm, đã không phải là cô gái 17 tuổi lầm lì khiến người ta cách xa kia từ lâu, nhất là khi cô ấy đặt chân vào giới phim ảnh, sau khi trở thành "trùm sau màn" như trong miệng người khác nói. Vô số người muốn gần bên người cô ấy, lấy lòng cô ấy, lợi dụng cô ấy, có được "sự dìu dắt" của cô ấy.

Sẽ có một ít kẻ mối lái trong cái giới này, có kẻ mối lái chính là người đại diện, thông qua một vài thủ đoạn đưa nghệ sĩ đến bên cạnh người có tiếng nói ở địa vị cao, đạt được mục đích cùng có lợi cho đôi bên, loại tình huống này tuyệt đối không hiếm. Lạp Lệ Sa cũng không ưa một khúc này, trừ phi bản thân cô ấy vừa ý, thì cũng không có ai dám chơi thủ đoạn này với cô ấy.

Nhưng có đôi khi, không thể chỉ khư khư giữ mình quá, cho nên cô ấy cũng sẽ tạo ra một vài lời đồn rằng cô ấy có "đối tượng tiêu khiển". Nếu trông ưng ý thì cũng có thể tiêu khiển thật, cô ấy cũng sẽ không bạc đãi người khác.

Đáng tiếc là thật sự không có.

Từ trước đến nay cô ấy thường không quản lý chuyện của Lạp Gia Bảo, cậu ta có được sự tự do rất lớn, bạn nữ bầu bạn với cậu ta cũng đều là theo như nhu cầu. Chỉ cần cậu ta không làm chuyện quá giới hạn, không làm chuyện tổn hại lợi ích của Đồng Hoa. ví dụ như xóa phần diễn của Phác Thái Anh trong 《 Lựa chọn 》. Lạp Lệ Sa không thể đồng ý, đó là tác phẩm Đồng Hoa làm ra cũng như sản xuất, tác phẩm vượt qua hết thảy mọi cái khác.

Sau đó cũng là cấp dưới âm thầm nói tình hình của Lạp Gia Bảo, nói cậu ta vừa ý một sao nữ, đối phương không đồng ý, cậu ta làm khó người khác.

Lạp Lệ Sa cũng không để trong lòng, thế giới này cá lớn nuốt cá bé đã quá bình thường.

Cô ấy không nghĩ tới Phác Thái Anh chống chịu được, càng không ngờ tới cô xuất hiện trước mặt cô ấy hết lần này đến lần khác, hơn nữa cũng không phải dày công tính toán trước, cô cũng không biết cô ấy là ai.

Trên người cô gái này dường như có một loại cảm giác không thể nói rõ, bị xúc giác của cô ấy bắt được, số lần xuất hiện quá nhiều, vì thế Lạp Lệ Sa liền nghe theo tiếng lòng.

Một đêm các cô cùng trải qua đó cũng là trải nghiệm mới lạ đối với Lạp Lệ Sa, có chỗ tương tự giống như trước. Vẫn là cô ấy chủ đạo, vẫn là cô ấy không muốn cởi quần áo, nhưng lại có khác biệt rất lớn.

Làn da phụ nữ mềm mại, mùi thơm tự nhiên của cơ thể, cùng với âm thanh cuốn hút, đối với thị giác, thính giác, cùng xúc giác đều là hưởng thụ.

Ở cùng như vậy đều là trải nghiệm mới lạ đối với hai người. Phác Thái Anh trông như không thích hợp đồng, nhưng sau đó cô cũng đã đồng ý gia hạn hợp đồng, mà bản thân cô ấy từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến hợp đồng như vậy.

Hai năm. Thời gian không dài không ngắn.

Hai người đều rất bận, Thái Anh thích biểu diễn như thế, một khi quay phim liền phải giam mình hai đến ba tháng, cho nên cơ hội gặp mặt cũng không nhiều. Nói một cách tương đối, thì sẽ giảm rất nhiều phiền phức. Tới kỳ hạn rồi, thì tự nhiên sẽ ngầm hiểu lẫn nhau, cắt đứt liên lạc.

Lạp Lệ Sa thích nhìn người trẻ tuổi có sự nghiệp yêu thích của chính mình, cũng thích nhìn dáng vẻ người khác nhiệt tình cũng như cố gắng.

Nếu cô đã là đối tượng "hợp đồng" của cô ấy, tuổi tác nhỏ hơn quá nhiều so với cô ấy, vẫn là một cô bé, dù sao chăng nữa thì cũng không thể xử tệ với người ta.

Chẳng ai càng hiểu rõ sự đen tối của cái giới này hơn cô ấy, cho dù có tài hoa có thiên phú có nhiệt tình, có đôi lúc cũng không tránh khỏi làm chuyện bản thân không thích. Sơ sẩy một chút thì bao nhiêu công sức sẽ liền đổ sông đổ biển.

Nếu đã như vậy, thế thì sắp xếp một môi trường lớn mạnh an toàn lại phù hợp cho Thái Anh.

Theo Lạp Lệ Sa thấy, Phác Chi Thạch không hề có năng lực này, mà bản thân cô ấy có năng lực này, sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Đây là quyết định của chính cô ấy, Thái Anh cũng không cần biết.

Lạp Lệ Sa chưa bao giờ thiết lập nên một loại quan hệ lâu dài, cái loại quan hệ có kỳ hạn này cũng là lần đầu tiên. Quả thật cô ấy cảm nhận được một chút khác biệt.

Đặc biệt là buổi sáng hôm nay đi làm, biết trong nhà có người.

Khi trở về, cô gái kia nói với cô ấy muốn ở chỗ này mấy ngày.

Có lẽ đây là một đoạn quan hệ sẽ cắn xé không gian và thời gian của cô ấy.

Lạp Lệ Sa nhìn bản thân trong gương, bỗng giơ tay thoáng xoa môi mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro