1. Người xứ khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên hạ đệ nhất khả ái lôi mễ tương.
--------
Chiếc xe ngựa cổ xưa lăn bánh trên con đường đất bùn lầy lội, hai bên là cỏ dại rậm rạp. Bầu trời u ám, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng quạ đen kêu vang từ khu rừng cao lớn bên cạnh.

Tiếng vó ngựa liên hồi, con đường phía trước nói là đường không bằng nói là bị người đặt chân qua lâu ngày mà thành lối mòn, không có đại lộ bằng phẳng cũng không có gạch đá lát đường, ngồi trên xe ngựa quả thật là một loại tra tấn với người đến.

Nhưng với tư cách là một kẻ ngoại lai, nàng lái xe ngựa mà không thể suy nghĩ về những thứ khác. Mũ trùm che khuất nàng nửa khuôn mặt của nàng, chỉ lộ ra phần từ mũi trở xuống. Làn da trắng nõn nhưng nổi bật nhất vẫn là đôi môi của nàng, đỏ thắm như máu.

Hiện tại, nàng mím chặt môi, khóe môi hơi cong xuống, dù không thấy biểu cảm nhưng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong lòng.

Tiếng lá cây xào xạc hòa lẫn với tiếng vó ngựa, làm cho con đường khô khan trở nên sinh động hơn.

Tán cây rậm rạp che phủ gần nửa bầu trời, để lộ ra bầu trời hoàn chỉnh phía sau, và tại đường chân trời ở cuối tầm mắt, hình dáng thành phố hiện ra.

Nàng dùng sức nắm chặt dây cương trong tay, điều khiển ngựa giảm tốc độ, đồng thời cũng để tránh những sự cố ngoài ý muốn.

Sắp đến rồi, nơi trong truyền thuyết ấy.

Người xứ khác nhẹ nhàng thở ra, trong tiết đầu xuân liên tục lên đường hơn nửa ngày, dù mặc áo dài tay vẫn cảm thấy rét lạnh.

Điều đáng mừng là nàng sắp tới đích, chỉ cần vượt qua một đoạn đường ngắn nữa.

Từ con đường nhỏ vắng vẻ, xe ngựa đã chuyển ra đại lộ. So với những thị trấn nông thôn, đây là một thành phố nổi danh. Đại lộ lát gạch đá vuông vức, đủ rộng cho ba chiếc xe ngựa đi song song. Hai bên đường, cách một khoảng lại có một cột đèn đứng vững, tỏa ra ánh sáng yếu ớt xua tan cảm giác mờ mịt của bầu trời u ám.

Từ phía chân trời xa xôi, tiếng chuông vang vọng, âm thanh xa xăm kỳ ảo phá vỡ sự yên tĩnh của sắc trời.

Người xứ khác híp mắt lại, nhưng vẫn không thể xuyên qua lớp sương mù bao phủ trên bầu trời thành phố để nhìn rõ toàn cảnh của nó, chỉ thấy những đốm đèn chập chờn bên trên.

Kéo dây cương, sau khi ngựa chậm lại, kẻ ngoại lai tháo chiếc mũ trùm đầu, để lộ ra một gương mặt với đường nét rõ ràng. Mái tóc đen chạm vai đung đưa theo gió, đôi mắt màu vàng óng ánh như ánh bình minh, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Nàng mím chặt môi, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, nhưng phần nhiều là cảm giác nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đến nơi cần đến.

"... Huyết liệu"

Nàng nhẹ giọng thì thầm cái từ ngữ được truyền tụng đến vô cùng kì diệu này, sắc mặt như thường, đôi tay vẫn vung dây cương. Hai con ngựa mà nàng mất một chút thời gian để thuần phục phì mũi ra một hơi, phun ra ra luồng khí nóng.

Không lao nhanh mạnh mẽ như trước, cũng không có bước đi loạng choạng sau khi giảm tốc, chúng cứ duy trì một tốc độ mà tiến lên, giống như có thể hiểu được ý người lái.

Lông của chúng bóng mượt, tứ chi thon dài và mạnh mẽ, rõ ràng là ngựa tốt, chỉ tiếc kéo theo chiếc xe ngựa cũ kỹ..

Ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước, móng ngựa đạp trên mặt đất phát ra âm thanh "cộc cộc", hình dáng thành phố trong tầm mắt càng ngày càng gần, đã có thể trông thấy được đỉnh tháp cao vút trên đó.

Còn có cái kia khói mù, dường như hằng cổ bất biến, cùng với sương mù bao phủ ở trên bầu trời

Người xứ khác không thể nghi ngờ là một vị nữ tính với dung mạo cực kì xuất chúng, nửa người trên của nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kèm theo chiếc áo lót với tông màu nâu, giày ống cao và quần đen ôm gọn thân hình.

Ngay bên cạnh nàng, trên chỗ ngồi trống,  có một quyển nhật ký cũ kỹ bị lật ra với dấu vết rõ ràng của việc đã được đọc đi đọc lại. Gió thổi, khiến cho quyển nhật ký bị rơi ra, lộ ra nửa trang sách.

Chữ viết trên đó tinh tế với đầu bút lông sắc bén, kiểu chữ hoa tiếng Anh thanh nhã quấn quanh, nhờ vào đó biểu đạt những bí mật chưa từng được người biết đến.

「 Chỗ đó bí mật hơn cả những gì tưởng tượng, chúng ta thật sự cần phải tiếp tục không? 」

「 ... Ta thấy được, nghe được, bọn hắn đang nói với ta —— 」

「 Đúng vậy, ta hối hận... 」

「 Tại sao phải làm như vậy? 」

Quyển nhật ký nhặt được từ đâu, hay là tự thuật câu chuyện gì, chứa đựng bí mật gì, người xứ khác hoàn toàn không biết gì cả.

Thực tế thì, nàng thực sự không nhớ rõ mình đã ở đâu trước đây, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Chỉ đơn thuần cảm thấy cơ thể ngày càng tồi tệ, cho nên mới truy tìm truyền thuyết mà đến.

Cũng chỉ bởi vì tìm kiếm trợ giúp, giải quyết cái tật bệnh phiền phức khiến cho người khổ não kia của mình.

Đúng vậy, chỉ có nơi này mới có thể.

Bởi vì...

Đây là Yharnam.

"Hi vọng có thể hữu dụng....."

Dù có vô dụng cũng không sao, dù sao cũng chỉ là thử vận may.

Giống như người chìm trong nước khao khát nắm lấy bất cứ thứ gì như cây cỏ cứu mạng, nàng chỉ đơn thuần ôm thái độ thử một lần mà thôi.

Ngoài ý muốn, tâm thái rộng rãi khiến người xứ khác không do dự nữa, kéo dây cương một cái, làm cho hai con ngựa nhanh chóng tăng tốc, quyển nhật ký trên chỗ ngồi lay động và từ ranh giới bắt đầu trượt xuống.

Người xứ khác tiếp tục điều khiển dây cương, không quay đầu lại mà duỗi tay ra, nắm chặt quyển nhật ký, đóng lại và đặt lên bên chân mình trên rương hành lý. Dù vẫn còn run rẩy, nhưng ít nhất không còn lo bị rơi xuống.

Sáng sớm trong sương mù, một người xứ khác bị thu hút bởi huyết liệu để chữa bệnh, đang trên đường đến tiểu trấn, quê hương của huyết liệu ——— Yharnam.

Healing Church là tổ chức đã mở rộng huyết liệu và thiết lập tín ngưỡng, tổng bộ của nó tọa lạc tại Yharnam, được mọi người tôn sùng.

Người ngoại lai quá khứ như thế nào không ai biết, tương lai như thế nào cũng là một ẩn số.

Nói là một vùng nông thôn, nhưng Yharnam nhìn thế nào cũng không thể nói là nhỏ, các công trình kiến trúc thành phố theo phong cách Gothic với những tháp nhọn và đèn đường trải dài trên các con đường lát gạch đá.

Dù nhìn thế nào, nơi này cũng có vẻ như là một khu vực phồn hoa đông đúc, nhưng trước mắt, lại là những con đường vắng vẻ, chỉ có vài người vội vã qua lại.

Người xứ khác điều khiển xe ngựa dọc theo đại lộ, tiếp tục đi về phía trước. Ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn vào ánh sáng từ những đèn đường chưa tắt, làm cho con phố trông càng thêm lạnh lẽo và vắng bóng, đặc biệt là hai bên tòa nhà.

Có vẻ như người dân ở đây có thói quen treo đèn nhỏ trước cửa phòng hoặc bên cửa sổ, nhưng hầu hết các đèn đã tắt, chỉ có một vài ngôi nhà còn sáng ánh đèn.

Dưới ánh đèn đường, đôi khi có thể thấy những ghế ngồi phủ đầy bụi, mờ mịt trong sương mù, chỉ làm cho người xứ khác liên tưởng đến một thị trấn chết.

Dù vẫn có người đi lại, nhưng ấn tượng đầu tiên lại vô cùng quái dị.

Xe ngựa dừng lại tại quảng trường trung tâm của thành trấn, nơi còn vương vết tích của đống lửa, trong không khí vẫn có thể ngửi thấy mùi khét chưa tản đi.

Dưới bức tượng đá lớn, ao chứa nước hiện lên màu vẩn đục, không còn thanh tịnh có thể thấy đáy như trước.

Một người đàn ông mặc áo choàng đen cũ kỹ, cúi thấp chiếc đầu được đội mũ trùm đen, dựa lưng vào biên giới của ao với nước, không chút bận tâm mà ngồi bệt xuống nơi này.

Người xứ khác buông dây cương, nhấc chân khỏi rương hành lý, cầm quyển nhật ký trên tay, bước xuống xe ngựa và tiến lại gần người đàn ông kỳ quái đó.

Khi khoảng cách gần hơn, có thể nghe thấy tiếng hít thở mơ hồ đều đặn, như thể đang nói cho người khác biết rằng chủ nhân của nó đang ngủ rất ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro