Chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực sự là làm Mê Hoặc nó dài bỏ xừ ra :(((


Hiếu Mẫn nhìn ngón tay mình bị Trí Nghiên mút vào, khẽ cắn, nhẹ đẩy ra rồi lại hút vào. Loại cảm giác đó thật kì diệu. Ít nhất thì cô cuối cùng cũng đã hiểu rõ tại sao Phác Trí Nghiên mỗi lần cũng muốn bất mãn tìm cô mà chơi đùa.

Trí Nghiên vẫn không ngừng đẩy ra nuốt vào ngón tay của Hiếu Mẫn, đầu lưỡi lưu luyến không dứt ở đầu ngón tay, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ một cái. Cao trào của Hiếu Mẫn vẫn chưa kịp lắng xuống, lại bị Trí Nghiên quậy cho đến mức tâm thần rạo rực.

Trong lòng cứ tê tê dại dại, bụng dưới từng trận trận khoái cảm xông tới. Ánh mắt lại dần dần tan rã, không khỏi hừ hừ giận dỗi hướng Trí Nghiên mà giãy dụa, khát vọng càng nhiều hơn.

Phác Trí Nghiên híp mắt nhìn biến hóa của Hiếu Mẫn, nó đoán chắc thứ yêu tinh này chắc chắn lại không chịu được dục vọng. Nó liền không cho. Quả không sai, Hiếu Mẫn mở miệng nói đứt quãng "Nghiên ~ khó chịu.... muốn... muốn ~ huh...."

"Mẫn nhi, em mệt quá rồi ~ không muốn nữa có được không ~" giọng nói mềm mại như nước chảy, nói chưa hết liền buồn bã ủy khuất. Trong lòng cũng đang cười trộm, Trí Nghiên hiểu rất rõ thân thể Hiếu Mẫn. Chỗ nào nhạy cảm, lúc nào có thể trêu chọc đùa bỡn, tất cả đều rất rõ ràng.

"Nghiên ~ Nghiên ~ Một lần... Chỉ một lần thôi ~" Hiếu Mẫn mở ánh mắt mờ sương cầu khẩn nó, hạ thân cô đã ướt đẫm, thân thể nóng bỏng cần sự vuốt ve. Tình dục vỡ đê, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy cùng với dục vọng.

Ôm thân thể Trí Nghiên thật chặt, nhịn không được mà ma sát, môi ở trên người Trí Nghiên không ngừng hoành hành cầu xin chút an ủi. Trí Nghiên ôm chị, khẽ liếm bên tai "Mẫn nhi, ngoan ~ gọi chồng yêu."

"Chồng... chồng yêu ~ cho chị... cho chị ~" Hiếu Mẫn híp mắt kêu thất thần, ý thức mơ hồ, chỉ biết được nguồn nhiệt phía trước đang đến gần, hai chân đặt nơi eo Trí Nghiên mà ma sát.

Trí Nghiên cuối cùng cũng khép hai ngón tay lại tiến vào vùng âm đạo đã ướt đẫm đầy nóng bỏng, xem ra thân thể Hiếu Mẫn đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Song nó chỉ ở trong cơ thể Hiếu Mẫn ngọ nguậy, vừa tiến vào Hiếu Mẫn liền kịch liệt uốn éo người chào đón.

Chế trụ điểm nhạy cảm, Hiếu Mẫn hét một tiếng chói tai "A! Nghiên ~ Chồng... chồng ơi, nhanh... nhanh một chút." Trí Nghiên nghe lời, rút ra đút vào nhanh hơn nữa, cảm nhận được bên trong từng trận trận co thắt lại, nó dừng ở bên trong cơ thể Hiếu Mẫn, bất động...

"Nghiên... chồng ơi! Muốn chị... muốn chị đi ~ nhanh lên" Tâm tình Hiếu Mẫn như phát điên, không khỏi khóc thút thít, eo cô ma sát trước ngón tay của Trí Nghiên. Phác Trí Nghiên càng thấy chị như vậy thì càng xấu tính hơn "Mẫn Nhi~ Trí Nghiên thật sự mệt lắm mệt lắm rồi ~ chị tự động có được không?"

Vừa nói Trí Nghiên vừa rút ngón tay ra. Cảm thấy trong cơ thể như kéo nó lại, đống khoái cảm trong nháy mắt trở nên trống không. Không còn cách nào khác, Hiếu Mẫn đành phải quỳ xuống ở phía trên của Trí Nghiên, một chút khiêm tốn cũng không có, cô bây giờ chỉ muốn phát tiết dục vọng của mình. Nhắm ngay ngón tay của trí Nghiên mà ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống, thân thể trống không trong nháy mắt liền được lấp đầy, Hiếu Mẫn thoải mái lên tiếng ngâm gọi. Giữ lấy bả vai Trí Nghiên rồi tự mình bắt đầu lên xuống.

Dục vọng như núi lửa bọc phát, dung nham bàng bạc cứ thế tuôn ra, hoàn toàn đánh sụp ý thức yếu kém của Hiếu Mẫn. Nghe được bản năng và dục vọng nguyên thủy của chính mình, động tác eo càng lúc càng nhanh, vô thức di chuyển về phía trước.

Hai tay đưa vào đầu Trí Nghiên nắm lấy từng cụm tóc, "Chồng ơi... thật, thật thoải mái... Uhm ah!" Động tác càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều dịch mật từ hạ thể lan xuống ngón tay, xuống người của Trí Nghiên.

Âm môi cứ thế co giật, cắn lấy ngón tay ở sâu bên trong. Phác Trí Nghiên nhìn Hiếu Mẫn phóng đãng, ánh mắt cũng đỏ lên, cổ họng rõ ràng vẫn không ngừng tiết ra nước nhưng vẫn cảm thấy khô khốc, chỉ có thể không ngừng nuốt xuống.

Căn phòng ngập tràn tiếng rút ra đút vào chỗ tư mật cùng với tiếng nước chảy tuôn ra từ tiểu huyệt. Tiếng thét chói tai của Hiếu Mẫn phóng đãng không biết là đang khóc hay đang rên rỉ nữa. Thật vang vọng ở hai bên tai, giác quan kích thích càng làm cho khoái cảm tới càng mãnh liệt....

"Uhm Ah Ah Ah! Không... không được rồi ~ sắp ra rồi! Ah ah ah ~" Hiếu Mẫn kêu to, thân thể không ngừng rung động chập chờn, gắt gao bắt lấy mái tóc của Trí Nghiên, thắt lưng chợt di chuyển về phía trước. Nghễnh đầu phát ra một tiếng ngâm dài, Hiếu Mẫn cuối cùng đã thoát ra khỏi thân thể....

Cô mệt lừ, thân thể mệt mỏi không còn chút sức lực nằm dài trên người của Trí Nghiên mà hít từng ngụm từng ngụm khí....

Phác Trí Nghiên đặt Hiếu Mẫn xuống, để chị nằm dài trên giường, nhìn cái người vẫn đang thở dốc, thân thể nó lại đè lên. Ngón tay vuốt ve ở phía sau lưng, đầu lưỡi liếm thành từng vòng trên lưng chị. Lưu lại từng mảng từng mảng nước miếng.

Mẫn nhi gầy quá, vóc dáng lại đẹp như thế, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Nhưng cái người hoàn mĩ này bất kể là thể xác hay là tâm hồn thì đều thuộc về chính nó cả rồi. Nghĩ tới đây, đáy lòng Trí Nghiên nhịn không được mà kiêu ngạo, tâm trạng cũng càng hưng phấn hơn.

Dọc theo gáy khẽ hôn lên con bướm xin đẹp của Hiếu Mẫn, ở phía trên trêu chọc hồi lâu mới dừng lại. Dời đến cái mông đầy đặn mê người. Nhìn cái mông béo tròn cao vút, Trí Nghiên nuốt từng ngụm nước bọt, liền cắm gặm giày xéo không chút lưu tình, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ.

Liên tục mấy lần cao trào, thân thể Hiếu Mẫn đã tương đối nhạy cảm. Khoái cảm lúc nãy còn chưa hết, Trí Nghiên lại tiếp tục trêu đùa. Mỗi lần Trí Nghiên nhẹ nhàng đụng chạm, dịch mật cũng sẽ trào ra thật nhiều thật nhiều.

Nhìn thấy Trí Nghiên không có ý định dừng lại, Hiếu Mẫn khóc thút thít "Nghiên ~ đừng nữa mà... Mẫn nhi mệt lắm rồi... Đừng làm nữa có được hay không? Oh ~...."

Trạng thái kích thích của Trí Nghiên nào chịu làm theo ý Hiếu Mẫn "Mẫn nhi, ngoan. Em sẽ rất nhẹ nhàng thôi, một lần cuối cùng thôi ~" Nói xong liền nâng cái mông Hiếu Mẫn lên, nhìn miếng thịt bị trêu đùa cứ không ngừng hưng phấn, cái miệng nhỏ hợp lại lộ ra chút dịch mật.

Mỗi tế bào lớn nhỏ của Trí Nghiên cứ không ngừng kêu gọi nó, ánh mắt bởi vì bị tình dục cắn nuốt mà đỏ phừng lên, cổ họng cũng khô khốc muốn chết. Nhìn chằm chằm tiểu huyệt rồi liền há miệng ngậm lấy. Nhẹ nhàng liếm nó, cổ họng Hiếu Mẫn đã khô héo nhưng bởi vì cái sự kích thích này mà vẫn lên tiếng ngâm gọi. Trí Nghiên sợ Hiếu Mẫn đau nên cũng không nỡ dừng lại ở đó quá lâu.

Môi chậm rãi ma sát gáy của Hiếu Mẫn, ngậm ráy tai rồi khẽ liếm. "Mẫn nhi thật là miệng và lòng không hề đồng nhất, ngoài miệng nói không muốn, vậy mà thân thể vẫn đang một mực nghênh hợp em. Uhm!?" Nói xong liền cắn lấy môi Hiếu Mẫn, ngón tay di chuyển xuống phía dưới để tìm kiếm.

Mới vừa tiếp xúc đến hoa huyệt, Hiếu Mẫn liền uốn éo người cầu xin "Nghiên ~ đừng... không muốn nữa, đau ~ sẽ hỏng mất... oh oh..." Bởi vì cao trào liên tiếp và rút ra đút vào liên tục, hạ thể của Hiếu Mẫn đã đầy máu, chỉ cần đụng nhẹ cũng sẽ rất đau. Đã không còn chịu được sự chống đối của Trí Nghiên nữa rồi.

Phác Trí Nghiên có chút luống cuống, nó cũng đau lòng muốn chết, đã hết sức khống chế bản thân mình. Nhưng thân thể Mẫn nhi quá nhạy cảm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cứ một mực ở trong trạng thái hưng phấn.

Toàn thân cứ thế nóng lên, tựa như uống phải xuân dược, mặc dù toàn thân mệt lừ, ngoài miệng nói không muốn không muốn, thân thể lại giống như không nghe lời cô, cứ không ngừng nghênh hợp Trí Nghiên, Hiếu Mẫn vô lực thao túng.

Phác Trí Nghiên hết sức đè nén xuống dục vọng của mình, ôn nhu an ủi tân tình của Hiếu Mẫn "Mẫn nhi, ngoan, nếu như bây giờ không giải quyết thân thể sẽ không được, nghe lời đi mà, có được hay không... Mẫn nhi" Gần như là cầu khẩn. Thanh âm của Trí Nghiên cũng dần khô khốc, khàn khàn nghe không ổn tí nào, nhưng lại giống như một liều thuốc an thần trấn an tâm tình của Hiếu Mẫn.

Thấy Mẫn nhi không hề kháng cự mình, ngón tay nhẹ lau ở phần âm đạo, "Oh, Nghiên ~ đau... nhẹ một chút... đau" Hiếu Mẫn đau đến mức kêu thành tiếng. "Thật xin lỗi Mẫn nhi, em sẽ nhẹ một chút, ngoan ~" Trí Nghiên đau lòng muốn chết nhưng cũng không có cách nào khác, trong lòng căng thẳng, động tác lại nhẹ đến mức không còn có thể nhẹ hơn nữa.

Thấy Hiếu Mẫn dần dần thích ứng, Trí Nghiên tận lực dời đi sự chú ý của chị mà cùng chị đối thoại "Ngoan, Mẫn nhi, gọi chồng yêu ~" ... "Uhm ~ Chồng yêu ~" Ngón tay ngày càng nóng bỏng, nhẹ nhàng chuyển động.

"Lúc nãy Mẫn nhi thật là phóng đãng quá đi ~ trực tiếp ngồi trên người chồng yêu mà động ~ thực là dục cầu bất mãn mà." Thân thể Hiếu Mẫn căng thẳng lại không được hóa giải, Trí Nghiên chỉ có thể dùng từ ngữ trêu đùa để giúp chị nhanh chóng đạt đến cao trào.

Hiếu Mẫn hiểu được Trí Nghiên là đang giúp mình, liền cũng nhẹ giọng đáp lại. "Mẫn nhi mau nhìn xem, tiểu huyệt của chị cứ cắn lấy ngón tay em đây này ~ thật là đáng yêu, rời không được luôn."

"Tiếng gọi trên giường của Mẫn nhi thật là dễ nghe ~ gọi mấy tiếng cho chồng nghe một chút nào." Hiếu Mẫn ứng tiếng phụ họa.

Trí Nghiên không ngừng ở bên tai Hiếu Mẫn mà trò chuyện, nếu trên thân thể không thể dùng những động tác, vậy thì trong lời nói cũng sẽ kích thích giác quan cầu xin sự an ủi. Trùng hợp Trí Nghiên cũng cần trấn an để đè nén dục vọng. Vì vậy....

"Bảo bối thật là phóng đãng ah! Chặt quá đi, cắn lấy ngón tay khiến chồng cũng không nhúc nhích được luôn này ~"

"Chồng, đáng ghét ~ hư lắm, ah ~"

"Vợ thật hấp dẫn mê người, thật quấy nhiễu quá, cũng ướt đẫm rồi đây này ~"

"Hah ah, chồng mau cho em đi, cho em... muốn quá rồi ~ mau vào nhanh lên ~"

"Bảo bối thật phóng túng ~ tiểu yêu tinh, xem ta trừng phạt ngươi thế nào đây ~"

"Uhm ~ hừ, Chồng à, vậy thì chơi cho em hư luôn đi ~"

"Ừm! Ừm! Chồng thật giỏi quá đi ~ dùng sức, làm người ta thật thoải mái quá ~"

"Ưm .... Người ta muốn cả ba ngón tay cơ ~ Ngốc, sâu hơn chút nữa... nhanh... hah ~ nhanh lên!"

"Ah ah ah! Chồng yêu thật là giỏi ~ Uhm! Sắp... sắp ra rồi ~ uhm!"

[Xin hãy tự động coi thường đoạn đối thoại này! Tất cả đều vì kịch bản cần thiết đến nó, chủ blog là một con người thuần khiết. Chủ blog cũng hận không được mà đem tất cả những thứ này phơi bày ra hết.]

...............Ngoài miệng cứ không ngừng khiêu khích đối phương, cũng may là nó hữu hiệu! Thân thể Hiếu Mẫn dần dần buông lỏng. Cảm giác được miệng huyệt một trận co rúc lại, Trí Nghiên giật giật ngón tay, thoáng dùng sức đảo đảo mảng thịt phía trong, rất nhanh ~ Hiếu Mẫn liền được giải tỏa.

Cao trào vừa đi qua, hai người ôm nhau thật chặt rất lâu. Nhìn người trong lồng ngực mình, thân thể vẫn còn đang nóng lên, Trí Nghiên trong lòng tự trách mình "Bảo bối, đều tại em, thật xin lỗi. Mẫn nhi, em yêu chị" Vừa nói vừa hôn lên chóp mũi Hiếu Mẫn.

Mắt Hiếu Mẫn đỏ hoe lắc đầu một cái, nhìn cặp mắt đỏ hồng vì mình mà đè nén của Trí Nghiên, tim Hiếu Mẫn vừa đau lòng lại vừa cảm thấy ấm áp, cô ôm thật chặt nó, rúc vào trong lồng ngực nó, hạnh phúc đầy thỏa mãn "Nghiên ~ Chị cũng yêu em. Rất yêu rất yêu em...."

Hiếu Mẫn thực sự mệt lừ rồi, dựa vào người Trí Nghiên, chỉ trong chốc lát đã ngủ thiếp đi. Trí Nghiên nhìn cái người trong lồng ngực mình, trong lòng có sự mềm mại cùng với an tâm lạ thường.

Giúp Mẫn nhi lau sạch thân thể, đứng dậy đi vào nhà tắm, cố gắng thở bình thường để đè nén dục vọng. Sau khi kết thúc thì cánh tay liền đau nhức không thôi, ôm lấy Hiếu Mẫn trong chốc lát cũng ngủ thiếp đi.

Đến gần sáng sớm, cái sự ngọt ngào ban tối mới thực sự qua đi.

Ánh mắt trời hùng hồn lọt qua cánh cửa sổ, chiếu lên hai người đang ôm nhau ngủ ở trên giường. Hình ảnh tuyệt đẹp lại muôn phần ấm áp, khiến cho người ta không đành lòng chạm vào.

Thời gian cứ không ngừng quay như thế, có chị, năm tháng cũng yêu tĩnh lạ thường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro