Mười một. Phần kết (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thượng ắt sẽ có hạ ~~~




Đột nhiên, Phác Trí Nghiên từ trong chăn chui ra ngoài. Nhìn đồng hồ một chút, đã gần sáu giờ, quay đầu về phía Hiếu Mẫn, nói "Mẫn nhi, chị đói bụng rồi phải không, em đi làm chút đồ cho chị ăn đây ~" Nói xong không đợi Hiếu Mẫn có chút phản ứng gì, xuống giường đi về phía phòng bếp... Hiếu Mẫn nhìn chằm chằm bóng lưng vui sướng của nó, đến nửa ngày mới nhả ra một câu "Em làm... có ăn được không..."

Nghe tiếng đinh đinh đang đang ở trong phòng bếp, người biết thì nghĩ là đang nấu cơm, kẻ không biết lại còn tưởng rằng trong nhà có cướp = = ... Hiếu Mẫn ở trên giường nằm chờ đến mức sắp ngủ thiếp đi, Phác Trí Nghiên cuối cùng mới chịu đi ra "Tăng tăng tằng ~ tới rồi đây." Chỉ thấy nó cẩn thận bưng một tô, hệt như dâng bảo vật lên trước mắt Hiếu Mẫn.

Xa xa nghe thấy một mùi rất thơm, trực tiếp câu dẫn cái bụng Hiếu Mẫn náo loạn cả lên. Nhìn lên một cái, .... cái thứ đó chính là một bát mì, còn rắc lên hai cọng hành, chỉ có mấy miếng xúc xích xếp thẳng hàng rất chỉnh tề. Hiếu Mẫn không khỏi hắc tuyến... khóe miệng giật giật, chỉ có cái này thôi mà Phác Trí Nghiên phải tốn hết cả tiếng đồng hồ đây....

Phác Trí Nghiên không đếm xỉa tới biểu hiện của Hiếu Mẫn, nó đặt cái bàn nhỏ lên giường, sau đó đem bát mì cẩn thận đặt ở chính giữa. Cầm chiếc đũa đưa cho Hiếu Mẫn, mặt tràn đầy mong đợi "Được rồi, ăn đi ~"

Thấy Hiếu Mẫn nghi ngờ nhìn mình chằm chằm, Phác Trí Nghiên gãi gãi đầu có chút lúng túng "Hơ... cái đó, thực phẩm trong nhà tìm thấy cũng chỉ có mấy thứ này, chị ăn tạm bợ đi vậy."

Những lời này là thật, gần đây hai người cũng rất bận rộn, không phải là cùng nhân viên làm việc cùng nhau ăn cơm thì là gọi bên ngoài đem tới. Tủ lạnh trong nhà đã rất lâu rồi không được để thực phẩm gì mới vào. Huống chi, để cho nó làm những thứ khác thì cũng nhất định sẽ không được gì đâu...

Đối với Phác Trí Nghiên mà nói, tô mì này mà đem bán thì cũng không tệ. Nhìn trán nó rỉ ra những giọt mồ hôi mịn, Hiếu Mẫn có chút đau lòng, trong lòng vừa vui vẻ vừa xấu hổ, bỏ không được mà hạ miệng.

Trí Nghiên thấy chị vẫn chậm chạp không nhúc nhích đũa, còn tưởng rằng chị sợ mình làm sẽ khó ăn. Có chút ủy khuất và khó chịu, nó bĩu môi "Chị yên tâm đi. Em nếm qua rồi, không khó ăn. Lại không có độc, không phải chị đói bụng à? Mau ăn đi, chờ chút sẽ nở ra hết mất..."

Rõ ràng cảm giác được giọng của đứa trẻ nhỏ này có chút mất mát, khí ép cấp tốc giảm xuống. Hiếu Mẫn có chút buồn cười, gì chứ, rõ ràng cô đâu nói gì. Cầm đũa lên gắp một miếng thật to vào miệng, từ từ lặp lại....

Thấy Phác Trí Nghiên căng thẳng nhìn mình chằm chằm, Hiếu Mẫn tán dương "Ừm ~ ngon thật đấy!" "Có thật không!!" "Dĩ nhiên, có lúc nào chị lừa em sao ~" Vừa nói vừa sợ nó không tin liền chép chép môi. Lần này Phác Trí Nghiên lập tức vui vẻ hẳn, cười hặc hặc không ngừng.

"Không tin em nếm thử một chút đi ~" Gắp một chút đưa tới khóe miệng Trí Nghiên. Nó vội khoát tay "Không cần ~ lúc nãy em ở trong phòng bếp đã thử qua rồi. Hặc, chị nếu cảm thấy ngon thì mau ăn hết đi ~" chỉ cần là Phác Trí Nghiên làm, cho dù là khó ăn hơn nữa, Hiếu Mẫn cũng sẽ ăn sạch. Huống chi tay nghề của Trí Nghiên cũng không đến nỗi tệ.

"Em không đói sao?"

"Ah ~ Em không đói, chị ăn no là em thấy no rồi, ha ha..."

"Đứa ngốc này."

"Bảo em ăn thì em phải ăn! A ~" Hiếu Mẫn gắp một chút nhét vào miệng nó, cô không tin cái đứa ngốc này lại không đói bụng cho được.

Hiếu Mẫn ăn từng ngụm từng ngụm, Trí Nghiên thấy rất vui vẻ. Thỉnh thoảng gắp vài miếng nhét vào miệng nó. Một tô mì nhỏ hai người chia nhau, mùi vị hạnh phúc trong đó cũng chỉ hai người mới hiểu. Cũng may là còn đủ, cũng có thể lấp đầy bụng.

Lúc sắp ăn xong, dưới tô hiện ra một cái trứng ốp. Hiếu Mẫn nhìn Trí Nghiên, cái người nào đó liền cười ngốc nghếch, ngại ngùng gãi gãi đầu "Em ốp xấu quá, liền giấu nó đi... hì hì."

Biết nó cũng không phải cố ý, Hiếu Mẫn cũng không nỡ làm khó. Lòng ngực ấm áp, cảm động này không thể là giả được. Dùng chiếc đũa tách đôi ra, mỗi người một nửa.

Nghe nói lòng người cũng chỉ được một nửa, gặp phải đúng người thì tự nhiên sẽ trọn vẹn. Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn chính là một nửa của nhau trong kiếp này.

................................................................................................................................................................

Buổi tối, hai người nằm trên giường. Hôn nhau, không có dục vọng, cũng không mang theo tạp niệm, chỉ đơn thuần là thành kín khẽ hôn. Hôn đủ rồi hai người đều thở hổn hển, cười khẽ, có thể từ trong mắt nhau mà nhìn thấy bản thân mình.

"Mẫn nhi, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi."

"Ừm ~" Hiếu Mẫn cọ cọ trong lòng ngực Trí Nghiên, tìm được vị trí thoải mái rồi nhắm mắt lại. Vì Mẫn nhi mà phục vụ một ngày, Trí Nghiên thật là mệt mỏi, ôm Hiếu Mẫn không lâu liền ngủ thiếp đi.

Hiếu Mẫn mở mắt, nhìn cái người cô yêu đang điềm tĩnh say ngủ, trong lòng trào lên thứ gì đó rất đỗi ấm áp cùng hạnh phúc. Cô cười khúc khích.

Trí Nghiên nhỏ hơn cô bốn tuổi, nói không ngại ngùng cũng là giả cả. Cô lo được lo mất, vừa mới bắt đầu cũng đã nghĩ thế, nhưng cái đoạn tình cảm này... Dần dần, Trí Nghiên ngày càng chu đáo, dịu dàng hơn. Bả vai không rộng nhưng rất thật, có thể cho cô tìm được cảm giác an toàn.

Bây giờ, cô không suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không kịp nhớ nhiều như vậy nữa. Cô chỉ biết mình yêu nó, không thể nói ra lý do. Bởi vì cô là Phác Hiếu Mẫn, bởi vì nó là Phác Trí Nghiên. Phác Hiếu Mẫn yêu Phác Trí Nghiên, là hoàn toàn hợp lý.

...................................................................................................................................................

Nghĩ đến những ngày gần đây, và sự kịch liệt của tối hôm qua. Lòng Hiếu Mẫn một trận cảm khái. Nhưng mà suy nghĩ một chút, đủ loại nghi vấn ập tới. Những việc phát sinh trong khoảng thời gian này và ngày hôm qua sao lại đúng dịp như vậy? Chẳng lẽ là đã có âm mưu? Phác Trí Nghiên nó dựa vào cái gì mà đối với cô như vậy, muốn làm là làm sao?

Quả nhiên là kế hoạch tốt, cái kẻ ngu ngốc này lúc nào cũng có chủ ý như vậy, nhất định có đồng bọn! Trực giác nói cho cô biết, chuyện này Cư Lệ cũng không thoát khỏi liên quan... Tình cảm vừa mới bắt đầu liền đặt bẫy cho mình chui vào đây mà.

Tối qua bị chơi đùa đến mức thế này, cơn đau bây giờ không biết đến lúc nào mới hết đây. Trong lòng bực bội, kẻ thủ phạm vẫn còn rất say ngủ. Hiếu Mẫn không khỏi cắn răng nghiến lợi, dùng lực đạp Phác Trí Nghiên một phát.

Phác Trí Nghiên tỉnh dậy vội hỏi "Sao thế? Mẫn nhi, có chuyện gì à?" Nó đang mơ mộng đẹp mà. Cứ nghĩ rằng Mẫn nhi có chuyện gì, trong lòng gấp gáp. Hiếu Mẫn lại tiến lên phía trước, mặt mũi mỉm cười "Trí Nghiên à, em hãy thành thật nói cho chị biết, tối hôm qua có phải em đã có âm mưu từ trước?"

"Phải, làm sao chị biết?".... Ý thức được mình đang nói cái gì, Phác Trí Nghiên vội vàng đổi lời "Ah!? Không phải.... chị, chị nói gì vậy? Em vừa mới tỉnh lại không ý thức rõ, nói sai rồi." Ya! Thảm rồi.... đầu óc không thông một chút liền nói lỡ miệng.... trong lòng Trí Nghiên thầm đem mình mắng ngàn vạn lần, sao lại cứ ngu ngốc như vậy chứ!!!

"Ồ ~~ Vậy sao?" Hiếu Mẫn nghiêng mắt nhìn nó, Trí Nghiên bị dọa cho cả người không được tự nhiên, lại không dám có chút động tác gì. "Em cũng không cần giả bộ, chị Cư Lệ đã nói cho chị biết rồi ~ Thật là, gạt chị cái này thì có gì tốt chứ. Chị cũng sẽ không trách em."

"A! Thật ạ! Chị Cư Lệ thật là, nói cho chị biết cũng không nói bọn em một tiếng. Hắc hắc, nói như vậy thì chị không trách em nữa rồi, cũng biết vợ em là tốt nhất mà ~" Phác Trí Nghiên tin đó là thật, cười ha ha ngốc nghếch.

Hiếu Mẫn thấy nó mắc câu, liền tiếp tục "Đúng vậy, chị sao lại muốn trách em chứ. Kỳ lạ, chị Cư Lệ sao lại không nói cho em được nhỉ? Có thể là muốn cho em chút bất ngờ chăng. Hôm nào còn phải cám ơn các chị mới được ~"

Trí Nghiên nghe xong đầu gật gật hệt con gà con mổ thóc "Đúng vậy đúng vậy ~ nhất định phải cảm ơn các chị mới được. Nhưng mà chị Ân Tĩnh nói không cần cảm ơn, bảo em đối với chị thật tốt là được rồi. Hắc hắc ~"

Quả nhiên.... ta biết mà! Hàm Ân Tĩnh!! Chị chiếm đoạt Trí Nghiên nhà ta coi như xong đi, còn dạy nó chạy lại tính toán bày kế với ta! Ta với chị không xong đâu!!! Hiếu Mẫn giận đến run người, cắn răng nghiến lợi.

Trí Nghiên vừa nhìn thấy có cái gì đó không đúng, sắc mặt Mẫn nhi thế nào lại lập tức biến đổi như vậy, có chút cảm giác nguy hiểm, khiếp sợ tiến đến phía trước hỏi một câu "Mẫn nhi, Mẫn nhi, chị làm sao vậy...." Cái này không hỏi cũng đã may, vừa mới mở lời liền bị Hiếu Mẫn đạp cho một phát ngã văng xuống giường.

"Mẫn nhi! Sao chị lại đá em!?" Trí Nghiên bị đau từ dưới đất bò lên, vuốt vuốt cái mông.

Hiếu Mẫn hận đến nhe răng "Tốt lắm Phác Trí Nghiên, bây giờ em đủ lông đủ cánh! Biết liên kết với người khác để tính toán với chị đúng không!! Đồ khốn kiếp!!" Tiếng cầm thét chính thức vang ra....

Trí Nghiên ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng ôm lấy Hiếu Mẫn "Chị! Xin lỗi mà ~ em biết sai rồi! Em không phải cố ý đâu, chỉ tại quan hệ của chúng ta gần đây rất căng thẳng nên mới nghĩ ra hạ sách này. Chị đừng giận ~ tha thứ cho em đi mà ~ chị ~ vợ à ~ Mẫn nhi à ~"

Trước sự khước từ của Hiếu Mẫn cũng không thể thoát được "Phác Trí Nghiên! Em buông ra, đừng đụng vào chị!" Trí Nghiên không thuận theo. "Em còn như vậy thì chị sẽ không để ý đến em nữa ! Buông ra!" Chiêu này quả thật rất tác dụng, Phác Trí Nghiên ngoan ngoãn nghe lời buông chị ra.

Hai tay tự giác nhéo tai mình, quỳ xuống trước mặt Hiếu Mẫn, ủy khuất nhìn chị. "Không cho phép ủy khuất!" "Dạ!" Trí Nghiên vội quỳ thẳng lên. (Ầy.... chế độ vợ quản nghiêm chính thức mở ra.)

"Biết lỗi ở đâu không?"

"Biết! Em không nên không để ý tới Mẫn nhi! Không nên hợp lại với người khác đối phó Mẫn nhi! Không nên ở lúc Mẫn nhi nói không muốn nữa lại không buông tha!" Phác Trí Nghiên lớn tiếng nói từng chữ từng chữ một.

Chọc cho Hiếu Mẫn lập tức đỏ mặt, hung hăng nhéo nó một cái thật đau! Trí Nghiên không dám lên tiếng, cố nhịn, nước mắt cũng chảy ra. Hiếu Mẫn thấy mình dùng sức quá lớn, nhéo cũng ra một vệt hồng, không khỏi có chút đau lòng.

Tức giận hỏi "Đau không?"

"Không đau! Mẫn nhi mắng em là đúng! Mẫn nhi đánh em là đúng! Ngàn vạn lỗi đều là lỗi ở em!" Lại lớn tiếng trả lời.

Hiếu Mẫn bị nó chọc cho vui vẻ, trong bụng cũng không tức giận nhiều như vậy nữa.

Nhìn thấy đã khá hơn, Phác Trí Nghiên liền được voi đòi tiên "Trí Nghiên biết sai rồi! Mẫn nhi tha thứ cho em đi!"

Hiếu Mẫn ho khan hai tiếng thu lại nụ cười "Biết sai rồi à!"

"Biết!"

"Sau này còn dám nữa không!?"

"Không dám! Đánh chết cũng không dám nữa!"

"Sau này chuyện gì cũng phải nói với chị! Không cho phép vô duyên vô cớ không để ý đến chị! Không cho phép xa lánh chị! Không cho phép liên kết với người khác tính toán chị! Biết chưa!" Gằn từng chữ dạy dỗ nó.

"Biết! Lời lão bà đại nhân quả thật chính xác! Lão bà đại nhân chỉ hướng đông em tuyệt đối không đi về phía tây! Lão bà đại nhân nói một em tuyệt không nói hai! Tất cả đều lấy lão bà đại nhân làm trọng!"

Hiếu Mẫn bị nó dụ dỗ đến mức sửng sốt, khóe miệng không cầm được mà cong lên, ánh mắt cũng híp lại thành một đường "Còn nữa! Phạt em một tuần không được đụng vào chị! Đi ra!". Vốn phải nói một tháng lận, suy nghĩ chút thì một tuần cũng được rồi... Không có Trí Nghiên thì cô cũng sống không tốt.

"Chị ~ Mẫn nhi ~" Lại làm nũng.

"Phác Trí Nghiên! Chiêu này vô dụng! Chị nói không cho phép chính là không cho phép!"

"Vâng..." Phác Trí Nghiên chấp nhận, một tuần thôi mà, hắc hắc, Mẫn nhi quả nhiên còn yêu nó. Nó cũng không tin Phác Hiếu Mẫn chị có thể nhịn được cả một tuần ~~~~

"Em cười cái gì! Còn chưa ngủ!"

"Vâng! Lão bà đại nhân!" Vừa nói vừa nhắm mắt. Hiếu Mẫn cũng mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ. Theo thói quen hướng trong ngực Trí Nghiên mà cọ cọ, Phác Trí Nghiên thấy vậy vội vàng ôm chị lại, nhắm mắt giả chết.

Cũng may Hiếu Mẫn từ chối một hồi cũng thuận theo nó, trong lòng cứ không ngừng cười trộm. (Phác Hiếu Mẫn ngươi là vạn năm thụ! Đúng là không có tiền đồ!!)

Trí Nghiên os: 'Hắc hắc, Mẫn nhi quả nhiên vẫn còn yêu mình. Về phần chị Ân Tĩnh và chị Cư Lệ, ô ô ô... thật xin lỗi vậy. Thân em bây giờ khó bảo toàn, không giúp được các chị rồi....'

Hiếu Mẫn os: 'Giỏi lắm Hàm Ân Tĩnh, Lý Cư Lệ! Tự dưng lại đối với ta như vậy, hôm nào nhất định sẽ "báo đáp thật tốt" cho các người!'

Cùng lúc đó Ân Tĩnh và Cư Lệ từ trong mộng đồng thời thức tỉnh, đánh mũi một cái.

Ân Tĩnh os: 'Quái... sao sau lưng lại có cảm giác lành lạnh...." Suy nghĩ rồi đắp chăn lại lên người mình.

Cư Lệ os: 'Không ổn, đột nhiên có một cảm giác bất thường..." nếu không mấy ngày nay đi ra ngoài toàn bị gió quật là thế nào.

[End]

Thực ra điều chị muốn cũng không nhiều. Mỗi ngày lúc ngủ chợt tỉnh, mỗi ngày tỉnh dậy đều có em ở bên. Lúc mệt mỏi có em cho chị dựa dẫm, lúc không vui có em chọc chị cười. Không cần nói cũng đã hiểu lòng nhau, không cần giải thích cũng có thể tin tưởng nhau . Cả một đời một kiếp chỉ có hai ta mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro