Mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc mơ mà lại quá chân thực, đôi môi mềm mại đó, làn da mịn màng đó, phảng phất một cảm giác rất chân thực, giống như nó đã từng sờ qua rồi. Phác Trí Nghiên nhìn vào đôi mắt có chút mùi vị khác lạ của Phác Hiếu Mẫn.

Đó không phải là giấc mộng tốt, Phác Trí Nghiên nhớ lại cũng mang theo chút xấu hổ, nhưng những tình cảnh đó lại cứ không yên phận cứ trôi vào trong đầu nó, trong lòng nó đột nhiên dâng lên một sự mong đợi nho nhỏ.

Như thế là không đúng, Phác Trí Nghiên ngay lập tức cảnh cáo chính mình, ép mình thu hồi lại tinh thần. Nó mở to đôi mắt, lại còn làm cái dáng vẻ đầy vô tội nữa. Trên sân khấu hết lần này tới lần khác, ánh mắt của Hiếu Mẫn tràn đầy mê hoặc, làm một động tác gợi cảm liền nhận được tiếng hô hào của người hâm mộ, khiêu khích lòng người ta như muốn phát ngứa lên.

Vì vậy mà cái người đang không dễ gì nén xuống sự xấu hổ lại lặng lẽ ngẩng đầu lên. Chị như vậy, thực là có mị lực đến vô tận. Nhưng nó vẫn thích chị của riêng nó hơn, không biết làm những động tác gợi cảm đó, cũng không có quá nhiều suy nghĩ của nghệ sĩ, đôi lúc sẽ làm loạn một chút, cái nó thích nhất đó là lúc chị yên tĩnh, giống như những cô gái bình thường có chút giận dỗi rồi lại cố gắng cưng chiều mình.

Trái tim lặng lẽ phán xét, đôi mắt khẽ cười, nó nhìn dưới sân khấu cũng chẳng hiểu vì sao người xem lại vỗ tay cười to đến vậy, trong lòng nó đột nhiên có cái cảm giác ưu việt. Nhìn đi, các người đều không biết chị sẽ như vậy, nhưng tôi thì biết.

Còn có cả lúc chị mặc đồ ngủ, thì sẽ toát ra mùi hương rất tự nhiên.

Còn nữa, đôi môi ấm áp đó, Phác Trí Nghiên bắt đầu chìm vào những suy nghĩ đó.

Phác Hiếu Mẫn lại ngồi xuống bên cạnh nó, mượn lúc nghỉ ngơi quay đầu sang, Phác Hiếu Mẫn cứ ngây người ra, miệng tự nhiên mở ra, lưỡi cũng nhô ra. Có lẽ là mùi vị của cái lưỡi đó sẽ càng tốt hơn nữa, ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện đã dọa Phác Trí Nghiên một vố, sau đó nó hung hăn đập tan ý nghĩ đó.

Phác Trí Nghiên, ngươi rốt cuộc là đang nghĩ đến cái gì! Nó tự hỏi chính mình, lại càng không dám lại gần Phác Hiếu Mẫn nữa, cứ ở bên cạnh các chị khác không chịu rời.

"Em cãi nhau với Hiếu Mẫn?" – Cảm giác được sự xa lánh của Phác Trí Nghiên đối với Hiếu Mẫn, Hàm Ân Tĩnh tinh mắt nhìn thấu cuối cùng cũng hỏi nó. Thực ra thì cũng không có gì đáng lo lắm, hai đứa nó dù có cãi nhau thật, có một trong hai người chọc cười, thì lại trở nên tốt như chưa có gì.

"Không có" – Nó lý trí phản bác lại, hoặc là còn không giống như cãi nhau ấy chứ.

"Chị Ân Tĩnh, nếu như em đối với một người, vừa nhìn đã muốn hôn, liệu có phải là một kẻ biến thái lắm không?" – Bối rối nửa ngày, Phác Trí Nghiên nắm vạt áo của Hàm Ân Tĩnh lặng lẽ hỏi.

Hàm Ân Tĩnh tràn đầy vui mừng nhìn nó "Trí Nghiên có người để thích rồi?"

"Làm gì có!"

"Có cảm giác như vậy thì chính là thích rồi."

"Thích ư?" – Phác Trí Nghiên cúi thấp đầu, Hàm Ân Tĩnh thì thầm cái gì cũng không lọt vào tai nó, một mực suy nghĩ, là nó thích chị sao?

Nhưng mà, chị là chị mà, chị là con gái mà, như thế cũng có thể thích được sao?

Nó nhìn qua chỗ Phác Hiếu Mẫn, Phác Hiếu Mẫn đứng ở đó không biết đang nói gì cùng Phác Tố Ngôn, Lý Cư Lệ và Toàn Bảo Lam. Thấy Trí Nghiên nhìn sang, Hiếu Mẫn đưa tay vẫy vẫy với nó, ý muốn bảo nó sang chỗ cô.

Chưa kịp suy nghĩ, lúc Phác Trí Nghiên vừa kịp thời phản ứng lại thì nó đã ở trước mặt Phác Hiếu Mẫn.

Là đang nói chuyện phiếm của người ta, mấy cô gái xúm lại với nhau, tám với nhau về chủ đề vĩnh hằng.

"Nghe nói đã gặp mặt bề trên rồi" – Toàn Bảo Lam nói tiếp "woa, thật không thể ngờ chuyện này lại là thật. Hai người đàn ông à, nếu như không phải là mẹ nói thì chị cũng không tin đâu."

Hai người đàn ông? Phác Trí Nghiên nổi lên lòng hiếu kì, kéo Toàn Bảo Lam ra hỏi đông hỏi tây. Chỉ là một nghệ sĩ nam từng nổi từ lúc còn hoạt động từng ở với đàn ông cho đến bây giờ, bí mật bị phát hiện, mặc dù đã rời khỏi làng giải trí, nhưng xét cho cùng vẫn là một tiền bối nên có không ít gợn sóng.

Phác Trí Nghiên chỉ suy nghĩ mỗi chuyện này, đàn ông với đàn ông có thể ở cùng nhau, như vậy thì con gái với con gái cũng có thể ở cùng nhau. Vậy thì nó và chị cũng có thể ở cùng nhau rồi.

Ngẩng đầu lên, Phác Hiếu Mẫn đang nhìn nó với ánh mắt sâu lắng, sóng mắt lưu chuyển, nhìn không rõ cô đang có tâm trạng gì.

Vừa đi sang đã nép vào người Phác Hiếu Mẫn, có vẻ là nó và chị có thể ở cùng nhau rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro