3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không dám nói yêu em

Bởi vì tôi sợ khi tôi chết đi sẽ không có ai giống tôi yêu em như vậy

Không dám nói không yêu em

Bời vì nói dối em là chuyện với so chết còn khó chịu hơn



"Các bạn thân mến, ta biết các bạn rất bi thương, nhưng là xin các bạn hãy nhớ, nếu Thượng Đế gọi cô ấy đi, đó là vì Thượng Đế cần cô ấy cho thiên sứ của người phục vụ...." Cha sứ nói những gì, Trí Nghiên đã không nghe được, trước mắt thổi qua, tất cả đều là Hiếu Mẫn.

Hiếu Mẫn ăn cơm, Hiếu Mẫn ngủ nướng, Hiếu Mẫn đi dạo phố, Hiếu Mẫn uống nước, còn có tràn ngập sương mù trong đôi mắt Hiếu Mẫn.

"Chị, em sẽ tìm được người kia."

Tố Nghiên nhìn gương mặt vô biểu tình của Trí Nghiên, thở dài một tiếng. Sau khi xảy ra chuyện đó, Trí Nghiên đã hoàn toàn thay đổi thành người khác, từ không ăn không ngủ, đến bây giờ là không có chút nào tình cảm, rung động.

Tố Nghiên ôm lấy Trí Nghiên ở trên con đường tràn ngập lá rụng. Tang lễ của Hiếu Mẫn rất nhỏ, người tới đều là người thân của cô. Trừ mẹ của Hiếu Mẫn ra, ai hai người cũng đều không quen biết.

Trí Nghiên đột nhiên dừng bước.

"Thế nào?" Tố Nghiên lo lắng hỏi.

Trí Nghiên không lên tiếng, chẳng qua là cau mày, quay đầu nhìn lại người mới vừa bước qua bên cạnh hai người.

"Người kia...."

"Nơi này sẽ không có người chúng ta quen biết." Tố Nghiên cũng quay đầu lại nhìn.

Một nữ nhân trưởng thành tóc cắt ngắn, mặc chiếc áo khoác màu trắng đi trên chiếc giày cao gót. Tấm lưng kia, coi như hóa thành tro Trí Nghiên cũng nhận ra được.

"Trí Nghiên em làm gì vậy!" Tố Nghiên còn chưa lấy lại tinh thần, Trí Nghiên đã hướng người nữ nhân kia chạy nhanh tới.

"Cô, cuối cùng tôi cũng tìm được cô." Trí Nghiên ở phía sau nữ nhân kia mấy bước dừng lại, "Hàm Ân Tĩnh."

Nữ nhân dừng bước lại, không có lập tức quay đầu nhìn.

Không khí im lặng đang ở giữa hai người tăng lên.

"Trí Nghiên..." Tố Nghiên đuổi tới, kéo cánh tay Trí Nghiên, lại xem một chút nữ nhân mặc áo khoác trắng.

"Không nghĩ tới." Nữ nhân quay đầu lại, "Em sẽ đến tham gia tang lễ."

"Tôi cũng không nghĩ tới cô sẽ đến. Tôi đã nói với cảnh sát truy bắt cô, cô còn dám ung dung xuất hiện ở đây."

"Chị tại sao không thể xuất hiện ở đây? Cảnh sát sao lại tới tìm chị?" Giọng nói Ân Tĩnh giống như đang tán gẫu, mỉm cười gượng gạo tháo xuống kính mát, đem tóc chỉnh ra phía sau.

"Đừng giả bộ ngu." Trí Nghiên đề cao âm lượng "Chị Hiếu Mẫn, là do cô giết, đúng không? Là cô đã hại chết chị ấy!"

Tố Nghiên ôm chặt lấy đang mất khống chế Trí Nghiên "Trí Nghiên, em tĩnh táo một chút."

"Phác Trí Nghiên chị không hiểu em ở đây là đang nói cái gì, chị Tố Nghiên, chị đem em ấy tới bệnh viện khám một chút đi." Hàm Ân Tĩnh đeo kính mát lên, chuẩn bị xoay người rời đi.

"Đem chị Hiếu Mẫn của tôi trả lại cho tôi!" Trí Nghiên gào khóc rước lấy ánh mắt của mọi người xung quanh.

Hàm Ân Tĩnh dừng bước, trầm mặc một hồi rồi nói "Không có Hiếu Mẫn liền sống không nổi, cũng không phải chỉ có một mình em."

"Không được đi! Chị hai, bắt cô ta lại!"

Không hề tiếp tục nghe Trí Nghiên kêu quái quỷ gì nữa, Hàm Ân Tĩnh rời đi.

Tố Nghiên ôm chặt lấy đang ngồi chồm hổm dưới đất Trí Nghiên "Bằng chứng đâu? Muốn bắt cô ta em phải có bằng chứng! Cảnh sát không phải cũng nói như vậy với em rồi sao.... Em bình tĩnh một chút, một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro