6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa to.... Trên núi.....

"Chúng ta không trở về được." Hiếu Mẫn vuốt mái tóc ướt sũng của mình nói.

"Ah, đúng là điên mà. Thế nào lại mưa chứ!" Trí Nghiên nhìn chỗ trú mưa mà hai người trong lúc vội vàng tìm được.

"Em có lạnh không?" Hiếu Mẫn lo lắng nhìn Trí Nghiên, đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt Trí Nghiên.

"Em không sao, chị có lạnh không? Môi chị cũng tái nhợt..." Trí Nghiên có chút hốt hoảng, thân thể Hiếu Mẫn vốn yếu đuối.

"Chị ổn, a Nghiên Nhi." Hiếu Mẫn nhìn chằm chằm căn nhà phía trước, "Chúng ta đi thôi, nơi đó hẳn là có người sống. Chúng ta đi tới đó nói với họ, xin ở lại đó một đêm."

Hai cô gái, tay trong tay, chạy trốn trong màn mưa. Bùn đất văng lên dính xung quanh đôi chân trắng noãn. Cười đùa. Cảm tạ trận mưa này, để cho chúng ta có thể đơn độc cùng nhau chung một chỗ lâu hơn một chút.

Hiếu Mẫn nói rằng có một cặp vợ chồng sống trong ngôi nhà này. Bởi vì con trai và con gái ra ngoài làm ăn nên có sẵn hai gian trống.

"Không cần làm phiền! Chúng ta ở cùng một gian!" Trí Nghiên lập tức mở miệng, sau đó nghịch ngợm hướng Hiếu Mẫn lè lưỡi, Hiếu Mẫn mỉm cười nhìn Trí Nghiên. Hai vợ chồng cũng bèn nhìn nhau cười, đứng dậy chuẩn bị cơm tối.

Ăn no uống đủ. Trí Nghiên tắm xong trước ngồi xếp bằng trên sàn nhà, chờ Hiếu Mẫn.

"Chị cảm giác thế nào? Có thoải mái không?" Hiếu Mẫn khoác áo choàng tắm mới từ phòng tắm bước ra, Trí Nghiên liền lo lắng hỏi.

"Chị rất tốt." Hiếu Mẫn quỳ gối xuống trước mặt Trí Nghiên, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng nhéo mũi nó một cái. Sau đó lại xoay người, dùng khăn lông lau tóc.

Trí Nghiên ngơ ngác nhìn Hiếu Mẫn. Tim đập nhanh hơn. Chậm rãi đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo thon nhỏ ở bên trong chiếc áo choàng phùng phình kia.

"Chị, trên người chị sao lại thơm như vậy?" Chóp mũi Trí Nghiên theo cổ Hiếu Mẫn từ từ trượt xuống.

Hiếu Mẫn một trận tê dại. Trong tay khăn lông rớt xuống mặt đất. Hiếu Mẫn cầm lấy đôi tay đang đặt ở ngang hông mình, nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở của Trí Nghiên, một tấc một tấc hạ dời.

Trí Nghiên dừng lại.

"Đây là cái gì?"

Trên vai trái trắng mịn của Hiếu Mẫn, lại có một hình xăm màu đen. EJ.

Hiếu Mẫn mở mắt ra, nuốt nước miếng một cái, sau đó xoay người lại, nhìn cặp mắt như cũ luôn trong suốt của Trí Nghiên, hai tay giữ lấy gương mặt ngây thơ kia, "Trí Nghiên, em yêu chị đúng không. Nói, em yêu chị."

Trí Nghiên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó, đem môi mình dán lên môi của Hiếu Mẫn.

"Chị à, EJ là có ý gì?" Hai chữ kia ở trong đầu Trí Nghiên đuổi cũng đuổi không đi.

"Trí Nghiên, em không phải đã nói, em chỉ quan tâm chị bây giờ thôi sao? Trước kia Hiếu Mẫn, không phải là Hiếu Mẫn. Bây giờ Hiếu Mẫn, mới là Hiếu Mẫn, Hiếu Mẫn chỉ yêu mình Phác Trí Nghiên. Đem Phác Trí Nghiên, làm thành sinh mệnh Hiếu Mẫn." Hiếu Mẫn nhìn khuôn mặt để cho mình làm thế nào cũng nhìn ngắm không đủ nhung nhớ ngày đêm kia.

"Mẫn, em yêu chị, ngàn ngàn vạn vạn lần yêu chị..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro