Chương 10 + Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10

"Chứng ảo tưởng là một cái gì đó xuất hiện không có lý do hoặc là do suy nghĩ quá nhiều, mong muốn có được những thứ không tồn tại, dẫn đến tinh thần hoảng hốt. Trong cuộc sống phức tạp, đôi khi con người bị trầm cảm hoặc bị đè nén, muốn chạy trốn nhưng lại bị ràng buộc bởi hiện thực tàn khốc, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng đau khổ do cuộc sống mang đến. Cho nên, đối với những chuyện mà bản thân yêu thích mong muốn cũng chỉ có thể chôn sâu ở nội tâm. Không có đường nào để giải thoát, bọn họ chỉ có thể ở sâu trong nội tâm mình không tự chủ được mà ảo tưởng. Đây cũng là một loại hình thức biểu hiện của tiềm thức con người cùng với dấu hiệu của chứng tự kỉ" Bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất toàn quốc Toàn Bảo Lam tay cầm bút ngồi ở trước bàn

Cửa bị mở ra

"Xin chào, tôi là Lý Cư Lệ, luật sư của cô. Còn vị này là cảnh sát Kim Đại Ni. Vị này là bác sĩ tâm lý Toàn Bảo Lam"

"Tôi không cần luật sư"

"Xin cô hãy nghiêm túc phối hợp điều tra, tên họ của cô là gì?" Kim Đại Ni lấy ra máy tính xách tay

"Phác Trí Nghiên"

"Tuổi?"

"Hai mươi" ngẩng đầu lên "Không cần điều tra, là tôi đã giết Hàm Ân Tĩnh"

"Cô giết người đó như thế nào?" Toàn Bảo Lam lên tiếng, Kim Đại Ni chẳng qua chỉ nhìn cô một cái, mà Lý Cư Lệ cũng chỉ nhìn chằm chằm cô gái trẻ tuổi ở trước mặt

"Tôi vào phòng làm việc của cô ta, sau đó dùng dao đăm chết cổ"

"Cô tại sao lại giết người?" Kim Đại Ni cướp lời

"Nó đã giết chị Hiếu Mẫn"

"Cô ta tại sao lại giết Hiếu Mẫn? Sao cố có thể biết?"

"Chị Hiếu Mẫn biết được chuyện kinh doanh mờ ám của bệnh viện, Hàm Ân Tĩnh liền cho chị ấy uống quá liều thuốc an thần. Người cuối cùng thấy chị Hiếu Mẫn chính là Hàm Ân Tĩnh, Hàm Ân Tĩnh cũng đã thừa nhận chính cô ta đã giết chị Hiếu Mẫn" Trí Nghiên ngẩng đầu

"Vậy cô có biết người này hay không?" Lý Cư Lệ đưa tới một tấm hình, trong hình là một cô gái xa lạ

"Không biết"

"Vậy còn cái này?" lại một tấm hình cô gái xa lạ khác, Lý Cư Lệ trước sau lấy ra sáu tấm hình, không có một tấm nào lấy được câu trả lời khẳng định

"Ba năm trước đây những người này đã bất ngờ qua đời trong một cuộc tranh chấp thuộc ngành y tế. Trên thực tế cũng không phải do tai nạn cái gì, mà là có người đã cố ý cho những người này uống quá liều lượng thuốc an thần" Lý Cư Lệ thu hồi hình

"Nói với tôi mấy thứ này làm gì? Nó cũng với tôi có quan hệ sao?"

"Người này, cô có biết hay không?" Lý Cư Lệ lại lấy ra một tấm hình

"Hàm Ân Tĩnh, cô ta có hoa thành tro bụi tôi cũng nhận ra"

"Sáu người này, đều là bệnh nhân của Hàm Ân Tĩnh vào ba năm trước" Lý Cư Lệ tiếp tục nói

"Cô theo tôi nói những thứ này để làm gì, dường như mấy thứ này cùng tôi cũng chẳng liên quan"

"Có liên quan chứ, cô, chính là Hàm Ân Tĩnh" Từng chữ từng câu của Lý Cư Lệ trôi lở lửng như đang thẩm vấn Hàm Ân Tĩnh

11

"Cô đang nói giỡn hả? Tôi là Hàm Ân Tĩnh?" Trí Nghiên buồn cười

"Không sai, cô chính Hàm Ân Tĩnh, bao năm qua cô chỉ đang sống trong thế giới ảo của mình, Phác trí Nghiên, không tồn tại"

"Vị luật sự này đầu óc cô bị hư rồi, tôi biết, các người đều bị đám người của Hàm Ân Tĩnh thu mua cả rồi, muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, muốn cho tôi thay Hàm Ân Tĩnh nhận lấy hết dơ bẩn. Tôi nhận tội, dù sao tôi cũng không có ý định sống tiếp. Nhưng là, tôi cũng có tên họ của mình, tôi tên là Phác Trí Nghiên. Đúng rồi, tôi còn có một người chị lớn, chỉ tên là Phác Tố Nghiên"

"Đúng vậy, Phác Tố Nghiên là tồn tại. Bất quá, em ấy cũng không phải chị gái của cô, em ấy là luật sư biện hộ của cô suốt ba năm nay" Lý Cư Lệ ngồi trên ghế

"Phác Tố Nghiên là tiếp điểm duy nhất giữa cô với thế giới hiện thực, bởi vì trước khi cô mắc phải chứng ảo tưởng thì cô ấy đã tồn tại, là người duy nhất tồn tại trong trí nhớ của cô. Nói cách khác, thế giới mà cô tưởng tượng ra không hẳn là không tồn tại, mà nó chính là quá trình của kí ức của cô" Toàn Bảo Lam nói

"Tôi không tin, các người toàn bộ điên hết cả rồi. Tốt lắm, kia nếu Phác tố Nghiên tồn tại, tôi muốn gặp chị ấy, tôi muốn nói chuyện chỉ"

"Cô bây giờ không thể cùng chị ấy nói chuyện" Kim Đại Ni nói

"vì sao?"

"Cô quên rồi sao, uh, cô đã đẩy Phác Tố Nghiên ra xa lộ, bị xe đụng, cô cả ngày đều la hét muốn giết Hàm Ân Tĩnh, chị ấy chẳng qua là lo lắng cho cô đối với bản thân làm chuyện ngu xuẩn" Kim Đại Ni đem văn kiện mở ra

"Kì quái ở chỗ, tôi biết tôi đã đem chị Tố Nghiên đẩy ra xa lộ, đây là chuyện thật sự xảy ra, vậy tại sao còn muốn nói ta tưởng tượng ra cái thế giới khác đây? Các người cả đám đều điên rồi"

"May mắn ở chỗ, em không phải bị xe hơi đụng, mà là bị xe đạp đụng. Bây giờ đang nằm trong bệnh viện nuôi cái chân bị thương của mình. Thế nào, chuyện này trong trí nhớ của cô có sai lệch đi?" Lý Cư Lệ nhếch miệng lên

"Tôi không phải Hàm Ân Tĩnh, tôi nói lại lần nữa, tôi là Phác Trí Nghiên. Vậy tôi hỏi các người trả lời đi, tôi nếu như là Hàm Ân Tĩnh, thì sao có thể cùng chính mình nói chuyện? tôi cùng Hàm Ân Tĩnh mặt đối mặt nói chuyện số lần cũng không ít"

"Xem một chút cái này đi" Toàn Bảo Lam đứng dậy, đưa tới một chiếc gương

Gương rơi xuống đất, vỡ nát, từng mảnh phản chiếu một tờ chưa hoàn thiện khuôn mặt, của Hàm Ân Tĩnh

"Ba năm trước đây, cô đã cùng cao tầng bệnh viện sát hạt những bệnh nhân vô tình biết được mặt tối của bệnh viện, sáu người trong ảnh chính là sáu bệnh nhân xấu số đó. Cô cũng không cách nào có thể tha thứ cho tội lỗi của mình, cũng không cách nào có thể chấp nhận sự thật, cho nên cô đã cưỡng bách bản thân mình tưởng tượng ra một cái thế giới khác. Mà những chuyện đã xảy ra trong cái thế giới kia, cũng đã chân thật từng phát sinh qua. Lặp lại lần nữa, thế giới cô ảo tưởng ra thật ra thì chính là quá trình trong kí ức cô từng trải qua trong quá khứ. Mà cô đã đem những chuyện cô tưởng tượng ra cùng với những chuyện không có thật đều liên hệ Phác Trí Nghiên. Để rồi cuối cùng, cô lợi dụng trong ảo tưởng Phác Trí Nghiên giết chết cô không cách nào có thể tha thứ Hàm Ân Tĩnh. Cô để cho mình ở trong thế giới ảo tìm được giải thoát. Trên thực tế, là cô đã giết chính cô"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro