Chương 8: Biến thái! Quá biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối, tại quán bar Lovers, trong một căn phòng VIP, khói thuốc của mấy điếu cigar lan tỏa khắp căn phòng, năm cô gái tuấn mỹ, lịch lãm, lạnh lùng nhưng lại giống như tỏa hào quang khắp căn phòng, người nào cũng mang trên người khí chất ngời ngời, đều là những cô gái độc thân toàn kim cương mà tất cả các cô gái đều mơ tưởng có được.

Từ Tử Hiên lưng dựa vào ghế mân mê điếu cigar nhìn Đới Manh:

"Có phải vì Mạc Hàn có vài phần giống với Nghê Quân Dao nên cậu mới để cô ta ở lại bên cạnh?"

Đới Manh vừa nghe đến cái tên Nghê Quân Dao liền sầm mặt, đôi mắt có chút u buồn hiện lên:"Đúng vậy! Quả thật lúc đầu khi tôi nhìn thấy cô ta trước khi hôn mê tôi cứ tưởng cô ta là Quân Dao, nhưng cái đó chỉ đúng một phần, đa phần là bởi vì tôi thấy cô ta giảo hoạt, miệng lưỡi sắc bén không thua ai nên sinh ra hứng thú thôi."

Ngô Triết Hàm ánh mắt gian tà, cười hihi haha hỏi:"Sao rồi? Tối qua mùi vị được chứ?"

Đới Manh lạnh lùng, cảm thấy có hơi mất mặt khi nhắc đến chuyện này:

"Chưa có ăn."

Ngô Triết Hàm, Từ Tử Hiên, Tôn Nhuế cùng Lý Vũ Kỳ nghe Đới Manh nói thế ánh mắt liền đổ dồn vào cô, ngạc nhiên vô cùng, Ngô Triết Hàm không tin cô không ăn:"Cậu đùa à? Tôi không tin cô ta xinh đẹp, thân hình quyến rũ như vậy mà cậu lại không ăn."

Đới Manh bỗng bật cười, đưa điếu cigar lên miệng kéo một hơi rồi để xuống, nói:"Đới Manh tôi lần đầu tiên bị nữ nhân cự tuyệt, không đếm xỉa tới."

Tôn Nhuế nghe cô nói xong muốn sặc hết rượu trong miệng, tưởng mình nghe lầm:"Cự tuyệt? Cô ta cự tuyệt cậu? Cậu cũng buông tha?"

Đới Manh càng bị hỏi càng cảm thấy mất mặt, lần đầu tiên cô bị thua thảm như vậy:"Cãi không lại cô ta. Cô ta nói cô ta chỉ đồng ý làm người phụ nữ của tôi chứ không có nói là sẽ làm ấm giường, nói tôi không có nói điều này. Với lại Đới Manh tôi cũng không phải là người thích ép buộc người khác."

Bốn người họ nghe cô nói không nhịn được mà bật cười, Đới Manh cũng bật cười với chính bản thân mình:"Các cậu còn chưa biết cô ta quả thật có nhiều điểm nổi trội hơn người thường." Lý Vũ Kỳ nhướng mày, hiếu kỳ hỏi:"Điểm nổi trội gì?"

Đới Manh liền kể cho bốn người anh em của mình nghe:"Cô ta có cái mũi vô cùng thính và có thể phân biệt được rất nhiều mùi, ở đằng xa thôi là cô ta đã có thể ngửi ra rồi, còn có một điểm nữa đó là sức ăn của cô ta vô cùng lớn, bàn ăn cho bốn năm người ăn mà cô ta có thể một mình ăn sạch trong chốc lát."

Ngô Triết Hàm bật cười ha hả:"Mũi cô ta còn ghê hơn chó sao? Cậu nuôi cô ta chắc có ngày tán gia bại sản đó, ăn kinh khủng vậy?"

Bên ngoài, có hai cô gái bước vào hai người đều tỏa ra khí chất lạnh lùng nhưng lại vô cùng cao quý, Hứa Gia Kỳ bề ngoài lạnh như băng nhưng bên trong lại hí ha hí hửng khi có thể kéo được cô bạn của mình đến đây, còn đối với Mạc Hàn cô cảm thấy mình quá sai khi đồng ý với Hứa Gia Kỳ đồng ý đến quán bar, nơi này quá ồn ào, mùi rượu cứ xộc vào mũi khiến cô khó chịu, còn có mùi nước hoa, rất nhiều mùi hỗn tạp khiến cô cảm thấy buồn nôn, hai cô ngồi lên ghế chỗ quầy bar, Hứa Gia Kỳ lạnh giọng kêu:"Một chai rượu Whisky, một ly cocktail negroni."

Mạc Hàn cau mày nhìn Hứa Gia Kỳ:"Cậu định uống hết một chai rượu Whisky luôn sao? Một lát cậu còn phải lái xe đó."

Hứa Gia Kỳ mỉm cười tít mắt, khoác tay lên cổ của Mạc Hàn:"Nếu tớ uống say thì có cậu lái xe chở tớ về."
Mạc Hàn nở nụ cười gian tà:"Được! Nếu cậu có gan đó tớ sẽ chở cậu về."

Hứa Gia Kỳ thấy nụ cười quỷ dị đó của cô liền nuốt một ngụm nước bọt, để tay xuống vốn dĩ cô chỉ định trêu cô bạn của mình, nhưng khi vừa nghe Mạc Hàn muốn chở cô về liền kinh sợ. Cô không bao giờ quên được cái cảm giác lúc ngồi trên xe của Mạc Hàn, chạy nhanh như tên lửa lao vù vù trên đường khiến cô chóng mặt, ruột gan lộn ngược hết cả lên:"Không cần đâu! Cậu cũng biết một chai Whisky thì làm sao có thể hạ gục được tớ."

Phục vụ cũng đã đem rượu và cocktail đặt lên bàn, Mạc Hàn bật cười:

"Chẳng lẽ tớ còn không biết tửu lượng của cậu sao?"

Hứa Gia Kỳ bỗng nhớ ra chuyện gì đó liền nói với cô:"À đúng rồi. Có chuột bạch để cậu thí nghiệm rồi đó."

Mạc Hàn ánh mắt sáng rực lên:"Tốt để ngày mai tớ sẽ đến thử nghiệm một chút, lâu rồi không có người để tớ thí nghiệm cậu biết chán cỡ nào không? Tớ mới vừa điều chế ra một loại thuốc rất tuyệt vời, ngày mai có thể đem ra thử nghiệm rồi."

Hứa Gia Kỳ thấy gương mặt đang hưng phấn kia thì da gà khắp người nổi lên, rợn người, ai chẳng biết những thí nghiệm của Mạc Hàn điều là thứ chết người mà chết một cách đáng sợ, kinh tởm. Mạc Hàn có hẳn một căn phòng thí nghiệm bí mật riêng bên trong toàn là những thí nghiệm đáng sợ, ma quỷ, Hứa Gia Kỳ thầm mắng cô:"Biến thái! Quá biến thái!"

Mũi của Mạc Hàn bỗng khịt khịt, cô cau mày nói với Hứa Gia Kỳ:"Tớ ngửi thấy có mấy mùi hương rất quen thuộc."

Hứa Gia Kỳ khó hiểu:"Mấy mùi hương?"

Mạc Hàn đã ngửi ra được mấy mùi hương đó, quay người nói với Hứa Gia Kỳ:"Đó chính là mùi của Đới Manh còn có bốn người bạn của cô ta là Ngô Triết Hàm, Từ Tử Hiên, Tôn Nhuế cùng Lý Vũ Kỳ. Ba mùi hương còn lại là của Hạo Phú, Hạo Dương và Hạo Tư những thuộc hạ đắc lực của cô ta."

Hứa Gia Kỳ nghe cô nói thế thì càng cau mày, những cái tên mà cô mới vừa nói đều là những người có máu mặt ở hắc đạo và bạch đạo, đều đáng sợ, thâm sâu khó lường là những người cực kỳ nguy hiểm. Hứa Gia Kỳ thật sự không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà cô bạn của mình lại có quen biết đến những người đó, càng lúc cô càng lo lắng cho Mạc Hàn, những nguy hiểm đang rình rập lấy cô bạn của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro